Mục lục
Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc - Tô Cẩm Tinh (Truyện full tác giả: Sầu Riêng)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Hiểu Hiểu cực kỳ đắc ý: “Thế nào, không lừa anh chứ?”

Chàng trai định thần lại, chạy nhanh đưa tay chà xát quần áo và nhào tới: “Xin chào người đẹp, tôi tên là Trương Diệu.”

Tô Cẩm Tinh lịch sự nắm tay anh ta, chạm nhẹ một chút rồi buông ra: “Xin chào, tôi là Tô Cẩm Tinh.”

“Oa, tên nghe cũng hay nữa.”

Hà Hiểu Hiểu ôm lấy cánh tay, ríu rít nói: “Trương Diệu, anh không được nha, vừa nãy trong điện thoại ngông cuồng lắm mà, sao bây giờ lại sợ sệt như vậy rồi?”

Trương Diệu có chút xấu hổ và mất tự nhiên, mặt anh ta đỏ bừng: “Vừa rồi cô chỉ nói sẽ dẫn theo một cô gái đẹp, chứ không nói là một cô gái đẹp tuyệt trần như thế này. Hơn nữa, một cô nàng tomboy chỉ có đám bạn bè xấu là chúng tôi như cô thì lấy đâu ra gái đẹp? Tôi còn tưởng cô sẽ tuỳ tiện dắt một cô gái đến đây để khoác lác thôi chứ…"

Hà Hiểu Hiểu tức giận hai tay chống nạnh: "Bây giờ sáng mắt chưa?”

“Sáng mắt, sáng mắt rồi, ôi chao, cô Tô là ngôi sao à?”

“Không phải.”

“Ồ, vậy cô làm nghề gì?”

“Tôi…” Tô Cẩm Tinh trong chốc lát có chút nghẹn lời: “Tôi vẫn chưa có việc làm.”


Trương Diệu lập tức nói tiếp: "“Vậy thì còn là học sinh nhỉ? Ơ kìa, nhìn thật sự rất trẻ, tưởng như mới hai mươi tuổi thôi, quả nhiên là vẫn chưa học xong đại học.”

Tô Cẩm Tinh không biết nên khóc hay nên cười, cô nói rõ: “Tôi đã hai mươi sáu tuổi rồi.”

Vẻ mặt Trương Diệu mờ mịt: “Hai mươi sáu? Không thể nào…”

“Là thật đấy, tôi và Hiểu Hiểu là bạn học cùng khối, chúng tôi bằng tuổi nhau.”

“Hoàn toàn không nhìn ra đấy!” Hai mắt Trương Diệu sáng lên: “Nhìn cô so với Hà Hiểu Hiểu trẻ hơn nhiều.”

Hà Hiểu Hiểu tức giận đến mức hét lên, nóng nảy đi tới đánh một trận: “Trương Diệu chết tiệt, mặc dù anh làm tổn thương tôi tôi rất tức giận, nhưng nể tình anh khen ngợi PhồnTinh, nên hôm nay tôi sẽ không tính toán với anh.”

Bên này nói chuyện, bên kia chơi game cũng không khác biệt lắm.

Cùng lúc đó có vài người quay đầu lại, nhìn thấy Trương Diệu đang đứng bên cạnh một cô gái đẹp, thì họ vòng tay qua cổ Trương Diệu: “Được đó nha Trương Diệu, vài ngày không gặp lại đổi bạn gái rồi à? Ngôi sao nhỏ lần trước đâu, chia tay rồi hả? Nhưng mà chất lượng lần này cao hơn nhiều, theo cặp mắt chim ưng của tôi phán đoán, chắc chắn vẻ đẹp của cô cái gái này là hoàn toàn tự nhiên, không giống như cô công chúa silicone mặt nhân tạo lần trước.”

Trương Diệu lập tức nóng nảy và nhảy dựng lên: "Cậu nói bậy bạ gì đó? Ngôi sao nhỏ nào hả, làm quái gì có chuyện đó.”

“Ừ, cậu vẫn không thừa nhận đúng không? Người đẹp à, cô đừng nghe cậu ta lừa gạt, cậu nhóc thối tha này lăng nhăng lắm, thay bồ như thay áo vậy, ngàn vạn lần đừng yêu đương với cậu ta.”

Những người khác cũng nhao nhao đi đến và rất nhiệt tình chào đón Tô Cẩm Tinh.

Hà Hiểu Hiểu bảo vệ Tô Cẩm Tinh như một con gà mái già bảo vệ đàn con của mình, lên tiếng cảnh cáo: “Bạn của tôi gần đây không được khỏe, các cậu tránh xa cô ấy một chút.”

Trương Diệu hỏi: “Không khỏe chỗ nào? Tôi có biết mấy chuyên gia nước ngoài, có thể giúp cô đặt hẹn trước.”

Tô Cẩm Tinh cười nhạt dịu dàng từ chối: “Không cần, trang thiết bị điều trị trong nước cũng rất tốt rồi.”

“Ừ…” Trương Diệu có chút hụt hẫng.

Người bên cạnh cười ha ha ha nói: “Người đẹp, Trương Diệu đây là muốn bắt chuyện với cô đó, kèo này Trương Diệu cậu quay vào ô mất lượt sao? Người đẹp này cứ năm lần bảy lượt từ chối cậu này.”

Trương Diệu bị hết người này đến người kia trêu chọc đến mức đỏ mặt tía tai: “Các cậu nói xong chưa, còn muốn chơi nữa không?”

“Chơi tiếp chứ, đi thôi, đánh bi-a nhé?”

“Bi-a thì bi-a, cứ theo quy định cũ, hai người một đội, người đẹp, kỹ thuật của tôi rất tốt, tôi nhất định có thể mang chiến thắng về cho cô, chúng ta hai người một đội nhé?”

"Ha ha ha, tôi chết mất thôi Trương Diệu ơi, cậu có kỹ thuật gì tốt hả? Nói rõ ra xem nào!’

Trương Diệu cũng nổi nóng: " Tôi nói này, sao trong đầu các cậu toàn mấy thứ không đứng đắn vậy hả? Cái tôi đang nói là kỹ thuật chơi bi-a, có vấn đề gì không?"

“Chúng tôi thì không thành vấn đề, nhưng phải xem người đẹp có vấn đề hay không kìa?”

Tôi Cẩm Tinh cười khẽ: “Tôi cũng không thành vấn đề.”

Trương Diệu vui vẻ đứng lên: “Đi, thế thì cứ quyết định vậy nhé! Đi, đi, đi, chúng ta đến khu bi-a đi!”

Khoảng cách từ khu board game đến khu bida không gần lắm, đi bộ cũng phải mất vài phút.

Trương Diệu ở bên cạnh che chở cho Tô Cẩm Tinh suốt đoạn đường, ân cần chạy trước chạy sau, một hồi hỏi cô muốn uống chút gì không, một lát lại quan tâm hỏi han liệu cô đã thích nghi được với không khí ở đây chưa.

Hà Hiểu Hiểu túm lấy anh ta và hỏi: “Trương Diệu, anh có thể đàng hoàng lại một chút không?”

Trương Diệu lúc này cũng chậm rãi trở về bản tính vốn có, chìa hai tay ra và thản nhiên thừa nhận: “Gặp được người đẹp, thì trong lòng cũng khát khao.”

Tới khu bi-a, mọi người nhao nhao tự lập đội. Hà Hiểu Hiểu và một người tên là Đại Chu tạo thành một đội, đối đầu với đội của Tô Cẩm Tinh và Trương Diệu.

Trương Diệu xắn tay áo, vô cùng hăng hái nói: “Phồn Tinh, cô cứ việc ngồi bên cạnh chiêm ngưỡng là được rồi, xem tôi một mình gϊếŧ hai người bọn họ không chừa một mảnh áo giáp nào nè!”

Hà Hiểu Hiểu ôm gậy bi-a với vẻ mặt không phục: “Anh đừng có mà huênh hoang quá, tôi và Đại Chu đều không kém cạnh đâu nhé!”

“Có bản lĩnh thì hai người đừng cho tôi một cơ hội nào nhé, bởi vì nói không chừng tôi sẽ đánh liền tù tì toàn bộ các bóng trên bàn vào lỗ hết đấy?”

Hà Hiểu Hiểu nhìn sang anh ta: “Những người chơi bi-a chuyên nghiệp có lẽ cũng không thể đánh hết tất cả trong một lượt có phải không?”

“Vậy thì đừng cho tôi cơ hội, hôm nay tôi sẽ không nể nang đâu.”

Ngay lúc này, giọng nói nhẹ nhàng của Tô Cẩm Tinh vang lên: “Nếu tất cả mọi người đều lợi hại như thế, vậy thì tôi đánh mở màn trước nhé? Nếu không trong lúc mọi người chơi, tôi sẽ không có cơ hội vào chơi mất thôi.”

Trương Diệu thản nhiên nói: “Không sao cô cứ tùy ý đánh mở màn, nếu như mở màn không tốt, thì tôi vẫn có thể gỡ lại.”

Đại Chu che miệng cười khẩy: “Các anh em, hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấm ăn chơi Trương Diệu của chúng ta nghiêm túc như vậy đấy? Mặt trời mọc ở phía tây sao?”

Trương Diệu hừ một tiếng và không thèm để bụng: “Cậu ấm ăn chơi chính là biểu tượng của tôi, nếu thực sự gặp được người mình yêu thì tôi sẽ thật lòng hơn bất kỳ người đàn ông nào.”

Tô Cẩm Tinh không trả lời anh ta, thành thạo cầm lấy cây gậy bi-a, dùng khăn lau bóng nhẹ nhàng đánh bóng đầu gậy, ánh mắt dồn hết tập trung vào một điểm, cơ thể xinh đẹp ép xuống gần như là dán chặt trên bàn bi-a, một tay làm giá đỡ và một tay nhẹ nhàng di chuyển gậy qua lại.

Các quả bóng bi-a đang tụ lại một chỗ dưới một lực mạnh thì bắt đầu lăn ra bốn phía, bốn quả bóng được đưa thẳng vào các lỗ khác nhau sau một cú đánh.

Tô Cẩm Tinh đánh xong gậy này, sự ồn ào dừng lại ngay lập tức và cả không gian chìm vào sự im lặng như tờ.

Tô Cẩm Tinh hết sức chăm chú, ánh mắt rất tập trung, tìm một góc tốt, lại hạ thấp người xuống và đánh tiếp một gậy đưa bóng vào lỗ, hơn nữa trái bóng trắng còn kiểm soát vị trí tốt và xếp thành một đường thẳng với trái bóng tiếp theo.

Ngay sau đó là một gậy tiếp tục ghi bàn, rồi đến một pha chạy chỗ đẹp mắt khác, rồi tiếp tục là một gậy nữa…

Cho đến cuối cùng, trên bàn không còn một trái bóng nào, tất cả đều đã vào lỗ rồi.

Một lượt quét sạch một bàn, Trương Diệu thật sự không chơi lượt nào cả.

Cô khẽ cười và đem cây gậy trả lại chỗ cũ: “Ngại quá, đã lâu không chơi, có chút không quen tay.”

“Cô… Cô như này còn kêu là có chút không quen tay sao?” Trương Diệu kinh ngạc há hốc mồm.

Đại Chu và Hà Hiểu Hiểu đã cười đến ngồi xổm trên mặt đất: “Trương Diệu, cậu có biết cái này gọi là gì không, nó được gọi là “múa rìu qua mắt thợ” trong truyền thuyết đấy!”

Trương Diệu vẫn chưa kịp hoàn hồn sau tình huống vừa rồi, mắt vẫn dán chặt vào bàn bi-a: “Cái đó, cô Tô à, kỹ thuật đánh bi-a này của cô cơ bản là có thể thi đấu chuyên nghiệp, đúng không? Cô học từ ai vậy? Tôi cũng muốn học.”

Nụ cười của Tô Cẩm Tinh nhạt đi: “… Từ chồng cũ của tôi.”

Lúc trước khi còn đi học, hoạt động yêu thích của Tiêu Cận Ngôn là chơi bi-a.

Anh ta thường xuyên đưa cô đến quán bi-a, anh ta cùng các anh em chơi bi-a, còn Tô Cẩm Tinh ở bên cạnh làm bài tập.

Sau đó số lần cô đến càng nhiều hơn, Tiêu Cận Ngôn và các anh em xúm lại dạy cô chơi bi-a, cô rất nhanh đã làm quen được với trò chơi này, hơn nữa còn chơi vô cùng tốt, thường xuyên có thể đánh ngang tài ngang sức với Tiêu Cận Ngôn.

Tiêu Cận Ngôn khi đó còn khen cô thông minh, nói rằng anh ta đã lượm được một món hời to, đã nhanh tay cầm chân cô từ lâu, nếu không với kỹ năng chơi bi-a này chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều nam sinh theo đuổi cô.

Lúc đó Tiêu Cận Ngôn quả thật rất hay ghen, cô hỏi nhân viên quán bi-a đi vệ sinh ở chỗ nào, anh ta phải càu nhàu một hồi, cuối cùng chặn cô vào một góc không ai thấy, ép cô dính sát tường và ngấu nghiến hôn bù vốn.

Quay trở về với thực tại, cô hít thật sâu, rồi thở ra một hơi. Bỏ đi, đều là quá khứ rồi.

Không có Tiêu Cận Ngôn, cô cũng có thể trở thành một Tô Cẩm Tinh tỏa sáng.

"Thật xin lỗi các vị, phòng bi-a đã được bao hết toàn bộ lúc hai giờ ba mươi phút rồi, nên phiền các vị sang khu khác chơi.” Nhân viên đi tới ngượng ngùng nói với họ.


Trương Diệu có chút mất hứng: ""Đã được bao hết toàn bộ sao? Chúng tôi còn chưa đánh thỏa thích mà.”


“Thật sự rất xin lỗi…”


Đang nói thì cửa phòng chơi bi-a bị đẩy ra, có một người bước vào.


Khoảnh khắc nhìn thấy Tô Cẩm Tinh, đôi mắt anh ta như đông cứng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK