Từ trước đến nay tiên sinh luôn là người trọng chữ tín, nói được làm được, hơn nữa anh cũng có năng lực như vậy, chỉ cần là lời hứa thốt ra thành lời thì anh nhất định sẽ thực hiện được.
Có sự giúp đỡ của má Phúc, gánh nặng của cô lập tức nhẹ đi rất nhiều.
Có thể thấy má Phúc thật sự rất có kinh nghiệm trong việc chăm sóc trẻ con, bà ấy đã chăm sóc Tiểu Viên Nguyệt rất tốt, hơn nữa còn hiền lành lương thiện, nói chuyện cũng rất có duyên, Tiểu Dương vô cùng thích bà ấy.
Nếu đã là người tiên sinh chọn trúng, vậy thì cô cũng không có gì phải lo lắng nữa.
Cô đã xuất viện, phải nhanh chóng đến công ty báo cáo một tiếng, dù sao cũng đã nhờ vả quan hệ của Hiểu Hiểu, cô không muốn trở nên quá nổi trội.
Vốn dĩ trong công ty đã có rất nhiều người nhìn cô bằng con mắt phiến diện và đầy định kiến, không thể cứ tiếp tục như vậy được.
“Má Phúc.” Tô Cẩm Tinh nói: “Lát nữa cháu phải ra ngoài một chuyến, chuyện trong nhà và hai đứa trẻ phải nhờ bác rồi.”
Má Phúc gật đầu đáp: “Cô Tô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho hai đứa bé, nhưng tiên sinh có lời bảo tôi nhắn cho cô nghe.”
“Tiên sinh… để lại lời nhắn gì cho cháu ư?”
Má Phúc nói: “Tiên sinh đã nói, nếu cô kiên trì muốn đến công ty làm việc thì không ai ngăn cản được cô. Nhưng tiên sinh dặn tôi nhắc nhở cô một câu, làm việc thì làm việc, làm việc cũng là để có cuộc sống tốt hơn. Trước đây cô làm việc là để giành quyền nuôi Tiểu Viên Nguyệt, bây giờ con bé đã về với cô rồi, thế nên cô cũng không cần làm việc một cách bạt mạng nữa.”
“…Anh ấy nói với bác những lời này vào tối hôm qua ư?”
“Là sáng nay.” Má Phúc đáp: “Khoảng ba bốn giờ sáng, tôi nhận được tin nhắn của tiên sinh, cậu ấy nói với tôi như vậy.”
Ba bốn giờ sáng…
Quả nhiên anh dậy rất sớm.
Tô Cẩm Tinh gật đầu, nói: “Vâng, cháu tự có sắp xếp của mình ạ.”
“Được, vậy cô Tô đi đường cẩn thận nhé.”
Đồ của cô vẫn còn ở khách sạn Dung Thành, bao gồm cả bộ gọng kính đen mà cô đã mua lần trước.
Đầu tiên cô bắt xe đến khách sạn Dung Thành, quét dấu vân tay vào căn phòng 1231. Hình như căn phòng này chưa được quét dọn, chỗ nào cũng có dấu vết mà trước kia cô và tiên sinh đã từng ở.
Cô dễ dàng tìm thấy cặp gọng kính đen đó, rồi lại thay sang một bộ quần áo vô cùng bình thường, thậm chí còn có phần quê mùa, đeo cặp kính lên rồi ngắm nghía trước gương. Sau khi chắc chắn rằng mình hoàn toàn không có liên quan đến hai chữ “mỹ nữ”, Tô Cẩm Tinh mới hài lòng ra ngoài.
Cô gọi xe, đi thẳng đến tập đoàn trang sức Duy Nhất.
Lúc bước vào cửa, Tô Cẩm Tinh tình cờ gặp quản lý Tần với vẻ mặt nôn nóng: “Nhà thiết kế Tô, cuối cùng cô cũng đến rồi!”
Lúc này Tô Cẩm Tinh mới để ý, cả công ty đang bận túi bụi, đi lại cũng gần như là chạy bước nhỏ.
“Quản lý Tần, có chuyện gì vậy?”
Quản lý Tần kéo tay cô, vừa đi vừa nói: “Không kịp mất rồi, chúng ta vừa đi vừa nói!”
Quản lý Tần lập tức kéo cô đến phòng khách VIP trên tầng ba.
“… Mẹ của tổng giám đốc Lục đến rồi, đây, cô nhìn mà xem.”
Tô Cẩm Tinh nhìn qua lớp cửa kính trong suốt, quả nhiên nhìn thấy một quý phu nhân tầm tuổi trung niên ăn mặc trang điểm rất lịch sự, tinh tế. Bà ấy mặc một chiếc váy da lộn màu đỏ, là hàng thiết kế cao cấp, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác đen, mái tóc được búi lên một cách tỉ mỉ, đồ trang sức đeo trên người trông cũng rất đắt tiền.
Nhưng, Tô Cẩm Tinh vẫn chưa hiểu lắm.
“Mẹ của tổng giám đốc Lục đến thì tại sao mọi người đều bận đến như vậy?”
“Haizz, chuyện này nói ra thì dài lắm.” Quản lý Tần tỏ ra bất lực: “Thực ra quan hệ của tổng giám đốc Lục với người nhà không tốt lắm, lần này mẹ anh ấy đến đây là để thúc giục chuyện kết hôn. Nói thế nào tổng giám đốc Lục cũng không chịu đi xem mắt, anh ấy nói công việc của mình rất bận, bà Lục cũng là một người rất mạnh mẽ, thế là bà ấy liền trực tiếp đến chỗ anh ấy đặt làm năm trăm bộ trang sức.”
Tô Cẩm Tinh kinh ngạc: “Năm trăm bộ ư?”
“Đúng vậy, đám người có tiền bọn họ đều rất biết chơi. Đồ trang sức của tập đoàn chúng ta đều là đồ đặt làm riêng 1:1, một năm không nhận quá một trăm đơn hàng, vậy cũng đủ bận rồi. Lần này bà Lục làm như vậy đồng nghĩa với việc mua đứt đơn đặt hàng của tập đoàn trang sức Duy Nhất của chúng ta trong năm năm tới, hoàn toàn không thể nhận đơn của người khác. Như vậy, tổng giám đốc Lục không còn lý do để nói mình phải đi gặp khách hàng nữa, đúng không? Anh ấy chỉ có thể ngoan ngoãn đi xem mắt thôi.”
Tô Cẩm Tinh bày ra vẻ mặt không thể hiểu nổi.
“Thực ra chuyện kết hôn còn phải do bản thân bằng lòng mới thành chứ, có ép uổng cũng không được.”
Quản lý Tần nhìn cô bằng ánh mắt “cô thì hiểu cái gì”, nói: “Người ta là gia đình giàu có quyền quý, cô có hiểu không? Các gia đình giàu có đều quan trọng cái gọi là liên hôn, phải môn đăng hộ đối mới được. Ví dụ như trước đây, nhà họ Tiêu và nhà họ Tô ở thành phố H chúng ta ấy, con cái bọn họ được đính ước từ nhỏ để “nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài”, của cải tài sản đều nằm trong tay gia đình mình. Còn cậu ấm nhà họ Tiêu và cô chủ nhà họ Tô có yêu thương nhau hay không, người ngoài làm sao mà biết được? Nói không chừng, ở trong nhà hai người họ chỉ hận không thể một mất một còn với nhau, cô nói có đúng không?”
Tô Cẩm Tinh không thể ngờ rằng có lúc người ta hóng hớt chuyện bát quái lại hóng đúng chuyện của mình.
Nhưng…
“Đúng.”
Quản lý Tần vừa lòng gật đầu, nói: “Thế nên, năm bộ trang sức này không thể làm trùng mẫu, còn phải khiến bà Lục hài lòng, cả công ty liền bận tối mắt tối mũi, đến nhà thiết kế cũng bị thiếu. À đúng rồi nhà thiết kế Tô, kỳ nghỉ phép này của cô hơi dài nhỉ? Nhưng lần này cô đi làm lại thì vừa khéo, cô vẽ thiết kế nhanh như vậy, có cô ở đây, chúng tôi sẽ không sợ nữa.”
Cánh cửa phòng khách VIP đột nhiên bị mở ra.
Lục Đình bất thình lình xuất hiện trước mặt hai người họ với vẻ mặt hung tợn, quản lý Tần giật nảy mình, nói: “… Tổng giám đốc Lục, anh có gì căn dặn ạ, anh cứ nói với tôi, tôi sẽ đi bảo họ làm ngay! Tôi có thể san sẻ phiền muộn với anh!”
Lục Đình nhếch mép lên, đáp: “Anh không thể giúp tôi đâu.”
“Tôi có thể mà! Tổng giám đốc Lục, chỉ cần anh nói ra, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức…”
Ánh mắt của Lục Đình đột nhiên chuyển hướng, đặt lên người Tô Cẩm Tinh, nói: “Anh không thể, nhưng cô ta có thể.”
Tô Cẩm Tinh ngẩn người: “Tôi ư?”
“Ồ phải rồi!” Quản lý Tần vỗ trán, nói: “Đúng đúng đúng, năng lực thiết kế của nhà thiết kế Tô là đỉnh nhất, bảo cô ấy trực tiếp thể hiện một chút tay nghề thiết kế, phu nhân chắc chắn sẽ rất vừa ý.”
Lục Đình nhìn Tô Cẩm Tinh chăm chú, đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Cô thấy sao? Có được không?”
Tô Cẩm Tinh vẫn rất có tâm huyết, cũng rất có tự tin với những vấn đề liên quan đến chuyên môn của mình.
Cô hít một hơi thật sâu rồi gật đầu đáp: “Tổng giám đốc Lục, tôi có thể đi thử xem sao.”
“Được.”
Lục Đình lập tức tóm lấy cổ tay Tô Cẩm Tinh, kéo cô vào phòng khách VIP.
Quản lý Tần vốn cũng muốn theo vào, nhưng Lục Đình nhanh chóng đóng cửa lại “rầm” một tiếng, ngăn không cho anh ta vào.
Lục Đình kéo cô đứng trước mặt bà Lục, nói: “Mẹ, đây là bạn gái con.”
Tô Cẩm Tinh lập tức bị sốc đến ngây người.
Ánh mắt của bà Lục lóe lên một tia sửng sốt, sau đó bà ấy nhìn cô một cách kỹ lưỡng từ đầu đến chân, trong ánh mắt lại tăng thêm vài phần kinh ngạc: “Là cô ta ư?”
“Đúng vậy, chính là cô ấy.”
“Lục Đình, con điên rồi hả?” Bà Lục đột nhiên đứng phắt dậy, lạnh lùng nói: “Những đối tượng xem mắt mà mẹ tìm cho con đều có xuất thân rất tốt, mặc dù không thể bì được với nhà họ Lục chúng ta, nhưng gia thế của họ cũng rất ổn. Con… con tìm được một cô gái… bình thường như này ở đâu ra vậy?”
Lúc nói hai chữ “bình thường” kia, bà ấy còn hơi khựng lại.
Tô Cẩm Tinh hiểu, bản thân cô còn tệ hơn cả hai chữ “bình thường” kia, nhưng sự tu dưỡng tốt của bản thân đã khiến bà ấy không buột miệng nói ra những lời không hay mà chỉ lựa chọn một cách nói không khiến cô bị tổn thương.
Bà Lục này… thực ra cũng được coi là khá lương thiện, chỉ là bà ấy rất yêu con trai mình nên quan tâm chuyện hôn sự của con trai hơi quá đà thôi.
“Con thích kiểu người bình thường như này, con thấy bình thường rất tốt mà mẹ, không như anh trai con, cô Hà Hiểu Hiểu kia đúng thực là rất xinh đẹp, nhưng kết quả thì sao? Không phải cô ta đã bỏ anh con, đi kết hôn với người khác hay sao? Bao nhiêu năm qua, trong lòng anh ấy vẫn luôn vấn vương người cũ, con trơ mắt nhìn anh ấy sống như vậy, trong lòng anh ấy có bao nhiêu đau khổ con đều hiểu hết. Vì thế con sẽ không giẫm vào vết xe đổ của anh con, con sẽ tìm một người bình thường thôi, ít nhất thì người bình thường sẽ không rời bỏ con.”
Bà Lục tức đến mức huyết áp cũng sắp tăng vọt rồi: “Con đừng lôi anh trai con ra để nói lý! Nhà họ Lục chúng ta chỉ có hai đứa con trai các con thôi, trong lòng anh con vẫn luôn nhung nhớ Hà Hiểu Hiểu, liên tục trì hoãn không chịu kết hôn, con cũng nên nghĩ cho bố mẹ một chút mà sớm kết hôn sinh con đi chứ!”
Lục Đình nhướng mày, bất thình lình thu cánh tay lại, kéo Tô Cẩm Tinh vào lòng, nói: “Con đã nói rồi, đây là bạn gái con. Con muốn kết hôn với cô ấy, là mẹ không đồng ý đấy chứ.”
“Con… được lắm, vậy mẹ hỏi con, cô ấy tên là gì, làm nghề gì, hai đứa quen nhau như nào? Bố mẹ cô ấy làm nghề gì, con có biết những điều này không?”
Lục Đình chớp mắt, cúi đầu hỏi Tô Cẩm Tinh: “Đúng rồi, cô tên là gì ấy nhỉ?”