Anh nhuần nhuyễn đi vào bếp múc hai bát canh gà, sau đó ngồi đối diện với cô.
Hương thơm canh gà lan tỏa trong không khí.
Đây là lần đầu cô ăn cơm trong bóng tối đấy.
“Hương vị không tệ.” Người đàn ông nhẹ nhàng uống một ngụm: “Rất có hương vị của mẹ.”
Tô Cẩm Tinh ngượng ngùng cười: “Lúc trước tôi có học nấu ăn với một thím, mặc dù thím ấy là người làm vườn nhưng tay nghề không thua kém đầu bếp chuyên nghiệp là bao, làm mì hoành thánh cực ngon. Chỉ tiếc tôi không học được hết tay nghề của thím ấy, chỉ riêng nồi canh gà hầm này cũng đã chênh lệch xa với thím ấy.”
Giọng người đàn ông nhẹ nhàng: “Bây giờ cũng tốt lắm rồi, tôi rất thích.”
“Cảm ơn tiên sinh.”
“Em biết em đã nói bao nhiêu lời cảm ơn với tôi rồi không?”
Tô Cẩm Tinh ngây người.
Câu nói này có chút quen thuộc.
Giống hệt với câu nói Diệp tổng đã nói với cô.
“Tiên sinh… Anh…” Chẳng lẽ anh ấy là Diệp Lăng Phong.
Tô Cẩm Tinh cẩn thận nhớ lại, người đàn ông này rất thần bí, từ trước đến nay đều chưa cho cô thấy mặt của anh, nhưng anh biết rõ mọi thứ của cô, mọi thứ đều tính toán cực chính xác.
Dáng người và hình thể cũng không khác với Diệp tổng là bao.
Chỉ là… giọng nói có chút không giống.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, nói về chuyện của em đi.” Người đàn ông dời chủ đề: “Hôm nay vẫn chưa hoàn thành thủ tục ly hôn sao?”
Tô Cẩm Tinh nhẹ “ừ” một tiếng: “Phong… Chồng trước của tôi có chút việc bận ở công ty nên không thể hoàn thành thủ tục được.”
Người đàn ông hỏi: “Em tin không?”
“…”
“Công ty có việc là cớ đàn ông hay dùng nhất.”
Tô Cẩm Tinh không hiểu: “Vậy tại sao đột nhiên anh ta không muốn ly hôn nữa? Lúc trước anh ta chỉ ước ly hôn với tôi càng sớm càng tốt, hiện tại tôi đồng ý, thậm chí chúng tôi đã đến cửa cục dân chính anh ta lại quay xe bỏ đi.”
“Chuyện này chỉ có mình anh ta mới biết được.”
Tâm Tô Cẩm Tinh rối loạn.
Hôm nay Tiêu Cận Ngôn đã nói trong điện thoại anh ta không muốn ly hôn.
Nhưng nguyên nhân là vì anh ta không muốn cô vui vẻ ở cùng một chỗ với người đàn ông khác.
Tiêu Cận Ngôn quá coi trọng cô rồi, cô đã là mẹ của hai đứa bé, hơn nữa còn bị mắc bệnh nan y, còn ai nguyện ý cưới cô chứ?
Từ lúc cô bị chuẩn đoán mắc ung thư phổi giai đoạn cuối, tính mạng của cô đã bắt đầu đếm ngược rồi, mỗi một phút đều rất quý giá, làm gì còn thời gian để vui vẻ.
“Mẹ em có tốt hơn chút nào không?”
“Đã tốt hơn nhiều.” Tô Cẩm Tinh nói: “Cảm…”
Cô theo thói quen muốn nói một tiếng “cảm ơn”, rồi lại đột ngột dừng lại.
Người đàn ông bị cô chọc cười, khẽ cười hai tiếng: “… Quả nhiên.”
“Quả nhiên cái gì?”
“Rất giống người quen của tôi. Cô ấy cũng như em vậy, đơn thuần, đáng yêu, khiến người khác yêu thương, cũng rất biết cách làm người khác yêu thích.”
Tô Cẩm Tinh có chút hiếu kỳ: “Tiên sinh, người quen đó của anh… cô ấy kết hôn rồi sao?”
“Kết hôn rồi.”
Tô Cẩm Tinh khuyên anh: “Thực ra… cuộc sống dài như vậy, đừng nên quá cố chấp với một người. Cô ấy đã kết hôn rồi thì hay là anh chúc phúc cho cô ấy đi, cũng coi như buông tha cho mình, tiên sinh là người tốt, sẽ gặp được một cô gái tốt hơn.”
Người đàn ông uống một ngụm canh gà, giọng có chút trầm xuống: “Đây là đang khai thông lòng tôi sao?”
“… Tôi chỉ đang bày tỏ quan điểm của mình thôi, anh cũng thấy đấy, tôi chính là một ví dụ sống sờ sờ, tôi cố chấp với chồng cũ nhiều năm như vậy, bất kể tôi van xin giải thích như thế nào anh ta cũng không thay đổi suy nghĩ, đối với một người không yêu anh thì anh làm gì cũng sai.”
Người đàn ông miễn cưỡng cười: “Em nói đúng, người đó không yêu em thì em làm gì cũng tốn công vô ích.”
“Đúng vậy.” Tô Cẩm Tinh nói: “Cho nên không bằng tiến về phía trước, phía trước càng có nhiều người quan trọng hơn cần anh, quý trọng anh, không cần chờ đến lúc hết thời gian rồi mới hối hận, lúc đó đã muộn rồi.”
Người đàn ông gõ gõ thìa lên bát cô: “Uống canh đi, lát nữa sẽ lạnh.”
Chuyện khuyên người khác như thế này mới là tốn công vô ích.
Mặc dù bạn có nói hay đến đâu, đạo lý có vào lòng người đến đâu thì người nghe cũng sẽ không tiếp nhận, tất cả đều uổng phí.
Lúc trước cô cũng như vậy, mọi người khuyên cô nhưng cô vẫn khư khư cố chấp, nghĩ rằng chỉ cần mình dùng tấm chân tình này thì sẽ làm Tiêu Cận Ngôn cảm động, nhưng kết quả thì sao?
Tiên sinh đối với người cũ cố chấp như vậy, chỉ sợ không phải chỉ một hai câu nói là có thể bỏ được.
Nói cho cùng cô và tiên sinh cũng coi như cùng một bệnh.
“Thời gian cuối tuần sau nhớ để trống.” Người đàn ông bỗng nhiên nói một câu.
Tô Cẩm Tinh nuốt một ngụm canh gà, ngẩng đầu hỏi: “Cuối tuần sau cần tôi làm gì sao?”
“Về nhà họ Tô.”
“Tiên sinh, bây giờ nhà của tôi nằm trong tay cậu, tôi về cũng không có ích gì…”
“Nghe tôi.” Giọng nói kiên định của người đàn ông vang lên: “Tô Cẩm Tinh, đi với tôi, ủy khuất em phải nhận tôi sẽ đòi lại cho em.”
Nhà họ Tô.
Dương Tuyết Duyệt đưa quà đã chuẩn bị kĩ cho Vương Gia Linh: “Mẹ, quà con tặng mẹ.”
Vương Gia Linh cười: “Hôm nay sao con lại trở về? Đúng rồi, mẹ quên không hỏi, khi nào con và Tiêu Cận Ngôn mới đi lĩnh chứng?”
Nói đến chuyện này Dương Tuyết Duyệt liền cảm thấy phiền: “… Con cũng không biết.”
“Sao con lại không biết được? Trước đó không phải nói đều tốt sao, chờ Tô Cẩm Tinh chết rồi cậu ta liền kết hôn với con.”
“… Nhưng Tô Cẩm Tinh vẫn không chết, nghe nói lần trước làm một cuộc phẫu thuật, cắt bỏ một bên phổi bị hỏng, lúc trước con gặp thấy cô ta vẫn rất tốt, có khả năng không thể chết trong thời gian ngắn được.”
Nét mặt Vương Gia Linh thay đổi: “Dù sao cũng đã ung thư giai đoạn cuối, không thể khỏe nhanh như vậy được, chúng ta kiên nhẫn một chút.”
“Mẹ.” Dương Tuyết Duyện nói: “Gần đây Cận Ngôn rất lạ, con cảm thấy anh ấy… vẫn còn tình cảm với Tô Cẩm Tinh.”
Vương Gia Linh trầm mặc rồi thở dài: “Dù sao cũng là mối thù gϊếŧ bố mẹ, mẹ cũng không tin Tiêu Cận Ngôn có thể vì một người phụ nữ mà bỏ qua như vậy. Coi như tình cảm của hai người đó mặn nồng đến đâu thì sao sánh bằng công nuôi dưỡng của bố mẹ được?”
“Nhưng… không biết có phải Tô Cẩm Tinh nói gì với Cận Ngôn không mà anh ấy đã có chút nghi ngờ với vụ tai nạn sáu năm trước, đã bắt đầu điều tra lại. Lần trước anh ấy đến nhà chúng ta là muốn tìm Lưu Ngọc Quân hỏi chuyện đó, lúc đó thực sự quá nguy hiểm rồi, may mà con nhanh trí chọc giận Tô Cẩm Linh để cô ta mang Lưu Ngọc Quân đi.”
“… Tuyết Duyệt, hai chiếc xe năm đó con xác định đã xử lý tốt rồi chứ?”
Dương Tuyết Duyệt gật đầu khẳng định: “Đã xử lý tốt hai chiếc xe đó đã bị nát bét, sau khi khám nghiệm xong đã bị kéo đến bãi xe cũ, chắc là đã bị hủy thành một đống sắt vụn rồi, không ai có thể phát hiện được hệ thống phanh đã bị động tay động chân.”
“Vậy là tốt.” Vương Gia Linh nói: “Sáu năm rồi, cậu ta có muốn tra cũng không dễ. Bây giờ điều con cần làm là đề phòng đứa bé Tô Cẩm Linh sinh cho nó, nếu chỉ có mình Tô Cẩm Linh thì thôi đi, cùng lắm chúng ta nghĩ biện pháp để con bé đó biến mất là được. Nhưng đứa bé kia còn tồn tại thì sợ rằng một nửa tâm của Tiêu Cận Ngôn đã đặt lên nó.”
Nói đến chuyện này lồng ngực Dương Tuyệt Duyệt liền đau: “Anh ấy cực kì quan tâm đến thứ tạp chủng đó, ôm không buông tay, còn tự mình thay tã cho bú, con chưa hề thấy một người đàn ông nào chăm đứa nhỏ tốt như vậy. Hơn nữa anh ấy hình như không yên tâm về con, tìm một bảo mẫu cho tiểu tạp chủng đó, con muốn nhìn nó anh ấy cũng không cho.”
“Con đừng lo, đứa bé đó giao cho mẹ.” Vương Gia Linh nói: “Con yên tâm, mẹ sẽ không để cho con làm mẹ kế.”
Lưu Phấn hiện giờ đang giữ một chức khá cao trong xí nghiệp hàng đầu ở thành phố H, sinh nhật của vợ ông ta vẫn có không ít người nể mặt dẫn theo người nhà đến tham gia.
Tiệc sinh nhật tổ chức bên ngoài biệt thự, ngoài biệt thự có một vườn hoa do thím Trương quản lý, sau khi Lưu Phấn và Vương Gia Linh chuyển đến thì đã phá vườn hoa đó làm thành một cái bể bơi.
Bốn phía quanh bể bơi là tiệc đứng đã được chuẩn bị kĩ với một tháp champagne.
Dương Tuyết Duyệt mặc một bộ váy chanel đỏ, đứng ở cửa đợi một lúc lâu mới thấy chiếc Maybach của Tiêu Cận Ngôn.
“Cận Ngôn!”
Tiêu Cận Ngôn từ trên xe bước xuống, nhưng ngay sau đó người từ ghế sau xuống lại là…