Cô luôn cho rằng thuật ngữ này chỉ dùng để mô tả việc sử dụng các mối quan hệ để đạt được lợi ích hoặc chức vụ nào đó. Mãi sau này, khi ở bên cạnh Tiêu Cận Ngôn, cô mới nghe anh “phổ cập khoa học” cho cô rất nhiều…
Lúc đó cô cũng mới biết thì ra từ “đi cửa sau” vẫn còn một tầng ý nghĩa khác.
“Tiên sinh.”
“Ừ.”
“… Thế giới của đàn ông các anh thực sự rất phức tạp.”
Tiên sinh khẽ cười: “Thế giới của anh chỉ có hai chúng ta, giờ lại có thêm hai đứa con nữa. Không có gì là phức tạp cả.”
“…”
“Đỏ mặt?”
“…Không có.”
“Anh đã thấy hết rồi.”
Tô Cẩm Tinh hơi tức giận: “Tiên sinh, anh có thể dễ dàng nhìn thấy nỗi băn khoăn của em, nhưng em lại không thể nhìn thấy nỗi niềm của anh. Thật không công bằng.”
Đôi tay tiên sinh đang ôm cô hơi khựng lại: “Cẩm Tinh, anh…”
“Em biết.” Tô Cẩm Tinh ngắt lời anh trước: “Không phải bây giờ em muốn nhìn thấy anh. Em chỉ nghĩ, em còn biết quá ít về anh. Bởi vậy sau này, nếu có thể, anh hãy để em hiểu anh hơn được không? Không liên quan đến thân phận của anh, mà em chỉ muốn tìm hiểu về con người của anh. Chẳng hạn như anh thích ăn gì, thích màu gì, thích thời tiết như thế nào… Ừm.”
Bất ngờ, đôi môi cô đã bị anh hôn.
Anh không tách ra ngay lập tức, mà nhẹ nhàng hôn lâu hơn. Sau đó dừng lại một lúc lâu, rồi dần dần dứt ra.
“Cẩm Tinh…”
Cô hơi choáng váng khi bị hôn: “… Hả?”
“Thế giới của anh thật sự rất hoang vu, hoang vu đến nỗi không có gì ngoài anh. Không có vui buồn hờn giận, thậm chí không có thích hoặc không thích. Thức ăn đối với anh chỉ là nhu cầu thiết yếu của cuộc sống. Dù nắng hay mưa cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của anh. Về màu sắc… trước đây anh không thích bất kỳ màu nào, nhưng bây giờ anh đã có rồi.”
“… Là gì?”
“Màu tím nhạt.” Tiên sinh nói: “Em mặc chiếc váy này trông rất đẹp.”
À, đúng rồi. Khi Katrina đến lấy quần áo, cô đã thay lại chiếc váy Chanel mà Hà Hiểu Hiểu đã chọn giúp cô.
Sắc tím nhạt của hoa oải hương trên nền màu trắng ngà.
“Cẩm Tinh, sau này em hãy mặc màu tím nhạt nhiều hơn, được chứ?”
“Được.”
“Ngoan.” Tiên sinh lại thưởng cho cho cô một nụ hôn nữa, anh nắm tay cô bước ra khỏi phòng thiết kế.
Dường như anh rất quen thuộc với tập đoàn trang sức Duy Nhất.
Anh quẹo bảy tám khúc ngoặt mà trên đường không đụng phải ai.
Lúc ra đến cổng tập đoàn trang sức Duy Nhất, cô được anh bế lên.
“Tiên sinh, em tự đi được.”
“Em bị bịt mắt, anh sợ em bị ngã.”
“Có anh dắt tay, em sẽ không ngã đâu.”
“Cẩm Tinh, anh không muốn mạo hiểm như thế. Anh rất sợ hai từ, chính là ngộ nhỡ. Em hãy để anh yên tâm được không?”
Có vẻ như hôm nay tiên sinh rất tình cảm.
Hoặc có thể anh luôn như thế này, dịu dàng và tình cảm.
Có điều từ khi thuê nhà bên ngoài rồi cùng các con dọn về ở chung, rõ ràng cô có thể cảm nhận được sự phấn khởi và hạnh phúc của tiên sinh.
Tiên sinh đã từng nói rằng anh rất cô đơn.
Trong sâu thẳm trái tim của anh rất khao khát được bầu bạn với gia đình.
Tô Cẩm Tinh vòng tay qua cổ anh, trong khi anh đang ôm cô thì cô cũng muốn mang lại cho anh cảm giác an toàn nhất có thể.
Tiên sinh cảm nhận được động tác của cô thì nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Có phải em đã nặng hơn trước rồi không?”
Tiên sinh vẫn đang cân nhắc: “Hình như là hơi hơi. Nhưng không sao cả, anh vẫn bế được.”
Trái tim của cô như tan chảy, ngả đầu vào ngực anh mà lắng nghe nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của anh.
“Cẩm Tinh, khi em mang thai có phải rất nhẹ không?”
Tô Cẩm Tinh nhẹ nhàng gật đầu: “Khi em mang thai Tiểu Dương, một mình em ở nước M. Lúc đó, em tuyệt vọng đến mức đi trên một con đường xa lạ và suýt rơi xuống sông. May mắn thay, tổng giám đốc Diệp đã đi ngang qua và kéo em lại. Nếu không em sợ Tiểu Dương và em đã không còn trên đời này nữa.”
“… Diệp Lăng Phong?”
“Đúng vậy, dù sao lúc em ở nước M chỉ mới hai mươi tuổi, từ mang thai đến sinh nở chưa có kinh nghiệm gì. Em rất sợ. Ở nhà có chuyện lớn như vậy, em cũng không dám gọi mẹ. Bố mất, bà ấy đã đủ khổ sở rồi. Em cũng không muốn làm gánh nặng cho mẹ nữa, nên chỉ một mình chịu đựng. Em ốm nghén nặng, ăn gì cũng nôn, đồ Tây thì không hợp với khẩu vị của em, đã mang thai, không những không béo mà còn gầy đi trông thấy. Lúc đó tổng giám đốc Diệp đã thay đổi các món ăn ở quê nhà cho em.”
Tiên sinh khẽ thở dài, yết hầu lăn lên lăn xuống: “Anh nên cảm ơn anh ta thật nhiều. Anh sẽ nhớ kỹ ân tình này.”
Tô Cẩm Tinh giương mắt, muốn nói rằng Tiểu Dương là con trai của Tiêu Cận Ngôn. Cho dù muốn cảm ơn thì phải là bố ruột đi cảm ơn anh ta. Nhưng sau đó cô nghĩ lại, tiên sinh khao khát mái ấm gia đình, anh rất tốt với Tiểu Dương và Viên Nguyệt, anh cũng gần giống như bố ruột của những đứa nhỏ.
Cô nói những lời này thì sẽ làm tổn thương tiên sinh.
Vì vậy cuối cùng, cô chọn không nói gì.
Nhưng tiên sinh lại lên tiếng: “Nhưng dường như Diệp Lăng Phong có tình cảm nam nữ với em?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Trước đây có thể có một ít, nhưng em nghĩ anh ấy thương hại em nhiều hơn. Anh ấy đã tận mắt chứng kiến em đã sống như thế nào trong những năm kết hôn với Tiêu Cận Ngôn. Hơn nữa anh ấy cũng đã giúp em chăm sóc Tiểu Dương nên sẽ để ý đến em nhiều hơn.”
“Thật ra tình cảm của con người rất phức tạp. Đôi khi thương hại và tình yêu chỉ cách nhau một ý niệm. Nếu anh ta có thể thu lại tình cảm đó thì anh sẽ coi anh ta như ân nhân. Nếu anh ta vẫn không từ bỏ em, anh sẽ không nương tay. Cẩm Tinh, anh vất vả lắm mới có được em, anh sẽ không cho phép bất cứ ai cướp em khỏi vòng tay anh.”
Vừa nói xong, tiên sinh đã ôm cô vào nhà để xe.
Chân cô hoàn toàn không tiếp đất, tiên sinh cứ ôm cô vào ghế phụ và thắt dây an toàn cho cô.
Tô Cẩm Tinh ngoan ngoãn ngồi xuống, để mặc cho anh làm. Cô hơi ngượng ngùng: “Tiên sinh, nếu anh cứ nuông chiều em như vậy thì em sẽ biến chất mất.”
“Vậy em cứ biến chất đi.” Tiên sinh đã từ bên kia ngồi vào vị trí lái xe và khởi động xe: “Có anh ở đây, em có thể biến chất thành bất cứ thứ gì em muốn.”
“… Chúng ta đi nhà hàng Hải Đế ăn sao?”
“Ừ, đó không phải là nơi yêu thích của em sao?”
“Thực ra thì cũng tàm tạm.” Tô Cẩm Tinh nói: “Hơn nữa buổi tối em còn phải cho Viên Nguyệt bú sữa, tốt nhất không nên ăn hải sản…”
Tiên sinh hít sâu một hơi và vội xin lỗi: “Anh xin lỗi, đây là lần đầu tiên anh chăm sóc một đứa trẻ nên không hiểu chuyện này. Vậy chúng ta sẽ ăn gì? Em quyết định đi.”
Tô Cẩm Tinh nói: “Hay là chúng ta hãy về nhà đi. Em sẽ nấu cho anh ăn. Từ lúc chúng ta quen nhau tới giờ, em vẫn chưa nấu cho anh ăn một bữa cơm nào cả.”
Tiên sinh nói: “Vậy anh sẽ gọi điện cho má Phúc bảo bà ấy đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn. Cần gì nào?”
“Tiên sinh, anh ăn gì cũng được sao?”
“Anh không có sở thích đặc biệt nào đối với đồ ăn. Nhưng anh nghĩ nếu sau này có thể ăn cơm với em, có lẽ anh có thể khám phá một số món ăn yêu thích.”
Tô Cẩm Tinh hơi cong môi: “Vậy vừa đúng lúc để anh nếm thử tay nghề của em. Trước kia khi bố em còn sống, ông ấy thích nhất những món ăn do em nấu đấy. Nhưng lúc đó em… lại luôn tìm cách trốn tránh. Bây giờ nghĩ lại, em rất hối hận.”
Tiên sinh cầm vô lăng bằng một tay, đưa tay phải ôm lấy cô: “Em có muốn tìm hiểu sự thật về vụ tai nạn xe hơi của bố em không?”
Tô Cẩm Tinh cứng đơ người: “Em biết, Dương Tuyết Duyệt đã thừa nhận trước mặt em rằng là do cô ta ra tay. Nhưng thời gian đã qua lâu rồi, không tìm thấy bằng chứng nào cả, cũng không có cách nào để đưa cô ta ra trước công lý.”
“Sẽ có cách.” Giọng nói của tiên sinh điềm tĩnh và mạnh mẽ: “Chỉ cần em muốn, anh sẽ giúp em.”
“Có thật không?”
“Muốn không?”
“Muốn.” Tô Cẩm Tinh lập tức nói: “Em nằm mơ cũng muốn! Mặc dù em không muốn dính dáng gì đến Tiêu Cận Ngôn nữa, nhưng em vẫn muốn anh ta mở mắt ra nhìn cho rõ. Em không hề làm hại bác Tiêu trai và bác Tiêu gái. Từ đầu tới cuối đều không. Em không muốn anh ta hối hận, cũng không muốn lời xin lỗi của anh ta, em chỉ muốn đòi lại công bằng cho bản thân mình.”
Tiên sinh đậu xe sang một bên, cúi người ôm lấy cô: “Đừng khóc, Cẩm Tinh, đừng khóc.”
“Tiên sinh…”
“Em nghĩ mình đã thất bại.” Tô Cẩm Tinh sụt sịt mũi: “Trong sáu năm qua, những người em yêu thương nhất đã phải chịu đựng khó khăn: bố, mẹ, Tiểu Dương, Viên Nguyệt và cả bản thân em nữa… Em không phải là một đứa con gái đủ tiêu chuẩn, lại càng không phải một người mẹ đủ tiêu chuẩn…”
Tiên sinh nhẹ nhàng xoa lên đỉnh đầu cô, dịu dàng cưng chiều: “Sẽ không đâu. Em đã có anh rồi.”