“Xin chào…” Tô Cẩm Tinh chỉ vào cặp nhẫn trước mặt Tiêu Cận Ngôn và Dương Tuyết Duyệt, nói: “Chúng tôi muốn mua cặp nhẫn này.”
Nhân viên bán hàng vô cùng kinh ngạc, nói: “Thưa cô, không phải các cô vừa mới… Từ bỏ rồi sao?”
“Tôi đổi ý rồi! Chiếc nhẫn này rất đẹp. Tôi rất thích thiết kế trang nhã đơn giản của nó. Cô mau gói lại giúp tôi! Thanh toán ở đâu vậy?”
Nhân viên bán hàng ngẩn ra vài giây: “Quầy thu ngân bên này. Đúng rồi thưa cô, cặp nhẫn này có thể làm theo yêu cầu, cô có cần đo kích thước cho cô không?”
Tô Cẩm Tinh hỏi: “Làm theo yêu cầu mất bao lâu?”
“Mất khoảng chừng hai tháng.”
“Không được! Tôi không đợi được, cứ lấy cặp này cho tôi đi.”
Tô Cẩm Tinh đưa thẻ ngân hàng của mình cho nhân viên bán hàng.
Nhân viên bán hàng quẹt thẻ, nhìn máy POS rồi lấy một biên lai nhỏ ra một cách sảng khoái. Trong lòng Tô Cẩm Tinh cảm thấy rất vui sướng.
Không có tiền làm gì cũng bị bó buộc, cuối cùng hôm nay mới cảm nhận được sự sảng khoái của việc tiêu tiền.
Quẹt thẻ xong, nhân viên bán hàng đi đến trước mặt Tiêu Cận Ngôn và Dương Tuyết Duyệt, cười nói: “Thật ngại quá thưa mợ chủ Tiêu, quý cô đây đã mua cặp nhẫn này nên tôi phải gói lại rồi.”
Dương Tuyết Duyệt nhìn Tô Cẩm Tinh bằng ánh mắt đầy dò xét.
Tổng giá trị của cặp nhẫn này hơn bốn triệu tệ, Tô Cẩm Tinh lấy đâu ra tiền chứ?
“Khoan đã…” Dương Tuyết Duyệt đứng lên, nói: “Có phải cô Tô đây thanh toán bằng chuyển khoản hay không? Tôi không có ý gì khác mà chỉ muốn nhắc nhở các cô thôi. Tài khoản cô ta đã bị đóng băng nên có thể sẽ không thanh toán được đâu.”
Tô Cẩm Tinh nắm được điểm chính trong lời nói của cô ta: “Sao cô Dương lại biết tài khoản của tôi bị đóng băng rồi vậy?”
Dương Tuyết Duyệt sửng sốt: “Tôi…”
Cô ta đã sơ suất rồi!
Tô Cẩm Tinh không định bỏ qua dễ dàng như vậy. Cô đi từng bước một đến gần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt Dương Tuyết Duyệt, lời lẽ mạnh mẽ: “Là cậu tôi nói cho cô biết sao?”
“Đúng!” Dương Tuyết Duyệt lập tức nhận: “Chính là bố tôi nói cho tôi biết đấy.”
“Bố cô?”
“Mẹ tôi cưới ông ấy, tôi đổi cách xưng hô gọi ông ấy là bố thì có gì không đúng?”
“Không có gì không đúng cả.” Tô Cẩm Tinh nói: “Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu. Cô có trả khoản nợ của bố cô được không?”
Dương Tuyết Duyệt nhíu mày: “Sao bố tôi có thể nợ nần được chứ? Mà cho dù ông ấy có nợ thì tôi là con gái ông ấy nên tất nhiên tôi phải trả giúp ông ấy… A!”
Dương Tuyết Duyệt không thể tin nổi ôm mặt, quay đầu nhìn cô: “Cô làm gì vậy?”
“Đây chỉ là tiền lãi.” Tô Cẩm Tinh lạnh lùng nói: “Cô và mẹ cô hại con tôi suýt chết. Tôi nhất định phải thay con tôi đòi lại công bằng!”
Bốp - -
Tô Cẩm Tinh lại giơ tay tát cô ta một cái làm mặt Dương Tuyết Duyệt lệch hẳn sang một bên.
Cô ra tay mạnh, đánh xong tay vẫn còn tê rát nhưng trong lòng lại rất hả hê vui sướng.
“Cái tát này là cô trả thay cho bố cô. Ông ta tìm đủ mọi cách để tính kế với nhà họ Thì chúng tôi, hại mẹ tôi phải vào phòng chăm sóc đặc biệt. Cô hãy về nói với ông ta rằng sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến ông ta mất hết tất cả và bị người đời phỉ nhổ!”
Không khí trong cửa hàng vừa rồi vẫn còn tốt đẹp bỗng trở nên căng thẳng, nhân viên bán hàng vội đi qua khuyên can: “Có gì từ từ nói, đừng động tay động chân mà… Xin cô hãy bình tĩnh lại. Cô đây chính là mợ chủ Tiêu tương lai đấy. Sao cô có thể đánh cô ấy như vậy chứ?”
Hà Hiểu Hiểu đưa tay ngăn nhân viên bán hàng lại, cười nói: “Mợ chủ Tiêu tương lai? Vậy thì chờ tương lai hãy nói. Hơn nữa, mợ chủ Tiêu là danh hiệu gì ghê gớm lắm sao mà cần được quỳ liếm như thế?”
Nhân viên bán hàng không biết nên nói thế nào, gấp đến mức xoay quanh.
Tiêu Cận Ngôn bước lên che chở Dương Tuyết Duyệt ngay phía sau, chống lại Tô Cẩm Tinh: “Tô Cẩm Tinh! Có gì không vừa lòng cô cứ nhắm vào tôi! Tuyết Duyệt còn đang bị thương, dựa vào đâu cô dám ra tay với cô ấy?”
“Dựa vào việc cô ta hại con trai tôi và việc cô ta hại cả nhà chúng tôi!” Tô Cẩm Tinh gần như gào lên, mạch máu trên cổ nổi lên, nước mắt bỗng chốc tràn mi: “Tiêu Cận Ngôn, anh đúng là kẻ mù! Không nhìn ra được sự thật mà chỉ biết bắt nạt tôi thôi!”
“Tự tôi sẽ điều tra sự thật rõ ràng. Bây giờ mời cô đi khỏi đây cho!”
“Tôi sẽ đi, không cần anh đuổi!” Tô Cẩm Tinh kiên cường dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, cắn răng lạnh lùng nói: “Tiêu Cận Ngôn, anh là đồ không có lương tâm!”
Tiêu Cận Ngôn cũng nổi giận: “Đây là những lời cô nên nói với tôi sao? Dù có thế nào thì cô cũng không thể gϊếŧ thím Trương!”
“Thím Trương…” Tô Cẩm Tinh cười khổ một tiếng: “Thôi, bây giờ tôi có nói gì anh cũng không tin. Tiêu Cận Ngôn, tôi đã chịu đựng đủ rồi. Tôi không muốn dính dáng đến anh một chút nào nữa. Lúc nào anh rảnh thì mau chóng hoàn thành thủ tục ly hôn giữa chúng ta đi!”
Nói đến ly hôn, khí thế vừa rồi của Tiêu Cận Ngôn bỗng yếu hẳn đi, nhưng ngoài miệng vẫn ngang ngược nói: “Gần đây tôi bận rộn nhiều việc, không rảnh.”
“Ôi, Tổng giám đốc Phong đúng là rất bận rộn nhỉ? Có thời gian đưa người thứ ba ra ngoài chọn nhẫn mà không có thời gian để ly hôn? Ly hôn có thể mất bao lâu chứ? Nửa tiếng là đủ rồi? Vừa rồi ở đây chọn nhẫn còn hơn cả nửa tiếng ấy chứ.”
Tiêu Cận Ngôn lạnh lùng nói: “Cô Thẩm, chuyện này không liên quan gì đến cô!”
“Chuyện của Phồn Tinh là chuyện của tôi! Hơn nữa, Tổng giám đốc Phong à, anh thử quay đầu lại hỏi cái đóa sen trắng phía sau anh xem cô ta đồng ý cho anh bỏ ra nửa tiếng đồng hồ đến chọn nhẫn hay là để anh đi ly hôn? Anh thử hỏi một chút xem.”
Tiêu Cận Ngôn cắn chặt răng, bị ép hỏi đến mức không nói được gì.
Dương Tuyết Duyệt đã hối thúc anh ta ly hôn nhiều năm, năm nay lại càng hối hơn. Ngay cả Lưu Phấn và Vương Gia Linh cũng bóng gió hỏi anh ta khi nào thì cho con gái họ về nhà chồng.
Anh ta vẫn luôn qua loa cho xong chuyện. Không biết tại sao từ khi biết Tô Cẩm Tinh sinh Viên Nguyệt cho mình thì tình cảm của anh ta đối với Dương Tuyết Duyệt dường như đã thay đổi rất nhiều.
Trước kia anh ta cảm thấy cô ta là một cô gái hiền lành lương thiện, không quan tâm anh ta có tiền hay không, chỉ luôn bên cạnh lúc anh ta hai bàn tay trắng không một lời trách than hay hối hận.
Nhưng những sự việc gần đây lại khiến anh ta cảm thấy Dương Tuyết Duyệt đã không còn như trước nữa.
Nhất là lúc Tô Cẩm Tinh hỏi mấy câu kia khiến anh ta cũng mơ hồ không rõ tại sao Dương Tuyết Duyệt lại biết tài khoản của Tô Cẩm Tinh bị đóng băng?
Nếu cô ta đã biết Tô Cẩm Tinh không có tiền từ trước thì sao vẫn còn vạch trần trước mặt mọi người để cô xấu hổ như vậy?
Một cô gái lương thiện sẽ làm chuyện thế này sao?
Hơn nữa, Lưu Phấn đã đóng băng tài khoản của Tô Cẩm Tinh, vậy những ngày qua cô đã sống như thế nào…
“Cận Ngôn…” Dương Tuyết Duyệt thấy một lúc lâu rồi mà anh ta vẫn chưa nói chuyện. Cô ta gọi một tiếng rồi lại giả vờ tủi thân: “Có phải anh không muốn ly hôn với cô Tô hay không vậy?”
“Anh…”
“Cận Ngôn, anh từng đồng ý sẽ cưới em mà!” Dương Tuyết Duyệt khóc nói: “Sao anh có thể không biết giữ lời? Bây giờ cả thành phố H này đều biết chúng ta sắp sửa kết hôn và em là mợ chủ Tiêu. Nếu bây giờ anh đổi ý thì sau này sao em có thể ngẩng đầu lên được ở thành phố H này đây?”
Tiêu Cận Ngôn đang rất phiền lòng, lúc này còn bị ép hỏi, trong lòng càng buồn chán: “Tuyết Duyệt, em đừng ầm ĩ nữa. Có gì chúng ta về nhà rồi nói.”
“Em không muốn! Hôm nay em chỉ muốn biết cuối cùng anh có cưới em hay không thôi?”
Tiêu Cận Ngôn kéo tay cô ta: “Đừng ầm ĩ nữa được không?”
“Em không có ầm ĩ! Cận Ngôn, là em đã bên cạnh anh nhiều năm qua, chính là em đấy! Tô Cẩm Tinh sinh con gái cho anh thì em cũng có thể sinh cho anh mà!”
“Ôi chao ơi, haiz, đợi chút đã…” Hà Hiểu Hiểu vẫn luôn im lặng bỗng mở miệng ngắt lời cô ta: “Vị này… Không biết là họ Cố hay là họ Tôn. Thật ngại quá! Tự nhiên tôi nhớ ra có phải trước đây chúng ta từng gặp nhau ở bệnh viện phụ sản không nhỉ?”
Sắc mặt Dương Tuyết Duyệt trắng bệch: “Cô nói vớ vẩn gì đó?”
“Tôi còn nói sao nhìn cô quen vậy chứ, vừa rồi nghe cô nói muốn sinh con tôi mới nhớ ra hình như sáu bảy năm trước tôi từng đi cùng mẹ tôi đến khoa phụ sản để khám thì thấy một cô gái mang thai một mình đến đó phá thai. Kết quả bác sĩ nói vì cô ta đã phá thai quá nhiều lần nên không thể sinh con được nữa. Cô gái kia không phải là cô đấy chứ?”
“Cô đừng nói bậy! Tôi không có…”
“Tôi tính toán bảy năm trước, vậy không phải cô vẫn còn là… Vị thành niên sao?” Hà Hiểu Hiểu nói: “Lúc ấy vào sau cô chính là mẹ tôi, bác sĩ nhìn thấy tôi còn dạy dỗ một câu. Bà ấy bảo tôi đừng có học theo cô giao du với đám con trai không đứng đắn, con còn chẳng biết của ai, phá thai hết lần này đến lần khác sẽ gây tổn hại cho cơ thể mình…”
Dương Tuyết Duyệt nóng nảy: “Cô mà nói bậy nữa tôi sẽ tố cáo cô tội vu khống đấy!”
“Trí nhớ tôi rất tốt nên chắc chắn sẽ không nhận nhầm!” Hà Hiểu Hiểu kiên định nói: “Chúng ta vào bệnh viện xem lịch sử bệnh án là biết ngay có phải cô hay không. Cô đóa sen trắng, cô có dám đến bệnh viện với tôi không?”