Trong nháy mắt đó, Vương Nghiễn Phong chỉ cảm thấy một cỗ chân nguyên thô bạo truyền đến, sinh sôi cắt đứt dòng năng lượng bên trong Bảo khí của hắn.
Nếu nói hắn dồn chân nguyên vào trong kiếm như là rắn, vậy một quyền này chính là thanh đao sắc bén chém ở nơi 7 tấc, chặn ngang cắt đứt!
Làm sao có thể?
Chân nguyên hơi ngưng lại, huyết mạch của Vương Nghiễn Phong cuồn cuộn, mà thời điểm hắn vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, một chân của Lâm Minh bay lên, đá về phía đầu của Vương Nghiễn Phong.
Mấy năm như một, ngày ngày quay về cọc gỗ khổ luyện, nỗi đau Thiết Tuyến Thảo khắc cốt rèn luyện cước pháp giản dị, phối hợp Hỗn Độn cương đấu kinh tu luyện ra lực lượng khủng bố, bên trong một kích này hoàn toàn bộc phát ra!
Chân của Lâm Minh như là đuôi rồng kéo xuống.
Vương Nghiễn Phong đến cùng cũng có mấy phần bản lĩnh, ở thời điểm khí huyết cuồn cuộn, vẫn mạnh mẽ dùng cánh tay ngăn trở một cước này của Lâm Minh.
Song thời điểm chân của Lâm Minh đá vào cánh tay Vương Nghiễn Phong, Vương Nghiễn Phong chỉ cảm thấy phảng phất như là một thiết côn đập lên, đập cánh tay của hắn tê rần, hầu như mất đi tri giác.
Trong lòng Vương Nghiễn Phong kinh hãi, đây là quái lực gì!
Biến hóa điện quang hỏa thạch, để các trưởng lão đang ngồi trong lòng kinh hãi, vừa nãy một quyền kia cũng không phải đơn giản như vậy!
Những thí sinh kia chỉ xem trò vui không nhìn ra cái gì, thế nhưng bọn hắn đều là cao thủ cảnh giới Hậu Thiên, tự nhiên bắt giữ đến huyền bí của một quyền vừa nãy kia!
Lâm Minh kia, làm sao có khả năng làm được điểm này?
Bị này cỗ đại lực trực tiếp hất bay, Vương Nghiễn Phong vừa tiêu hao hết một hơi vẫn chưa kịp khôi phục, lại phát hiện Lâm Minh trong tầm nhìn nháy mắt phóng to.
Không tốt!
- Thất Tuyệt bộ!
Vương Nghiễn Phong chân đạp Thất Tuyệt bộ, thân thể hoàn toàn trái với quy tắc vật lý, mạnh mẽ cứng rắn lướt ngang đi ra ngoài, tránh thoát một quyền của Lâm Minh.
Mà ở bên trong cấp tốc biến hướng này, hơn nữa khí huyết cuồn cuộn trước đó, Vương Nghiễn Phong rốt cục khống chế không được khí huyết xao động trong cơ thể, khóe miệng tràn ra tơ máu.
Lúc này trong lòng Vương Nghiễn Phong đã kinh hãi không thôi, ban đầu ở Linh Lung tháp, uy lực Cửu Đạo Chân Ngôn của hắn mất giá rất nhiều, bất đắc dĩ xông đến tầng thứ bốn đồng quy vu tận với hai con Hung thú.
Nếu có thể dùng Bảo khí, hắn tự tin ung dung xông đến tầng thứ năm, thậm chí ở tầng thứ năm còn có thể giết chết vài con Hung thú.
Nhưng mà mặc dù thực lực mình như vậy, dĩ nhiên lại bị Lâm Minh bức bách?
Lẽ nào lúc đó Lâm Minh ở tầng thứ năm cũng có thể đại sát tứ phương?
Cửu Đạo Chân Ngôn mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo hoàn toàn bị đánh tan, điều này làm cho Vương Nghiễn Phong cảm nhận được khuất nhục sâu sắc.
Nhưng lúc này đã không phải là lúc nghĩ trả thù như thế nào, Lâm Minh như ruồi bâu lấy mật, lại một lần nữa vọt lên!
Lần này Lâm Minh dùng chính là đoản đao công kích!
- Ta băm ngươi!
Bởi vì trước đó chân nguyên dùng hết, hiện tại mới vừa nhấc lên một chút, Vương Nghiễn Phong căn bản không có thời gian thi triển Cửu Đạo Chân Ngôn.
Hắn chỉ có thể đem một nửa chân nguyên toàn bộ dồn vào bên trong Bảo khí, dựa vào lực lượng cơ thể cùng Bảo khí sắc bén đến kháng cự một kích của Lâm Minh.
Hắn đã liệu định, một kiếm này của mình chém xuống, Lâm Minh tất nhiên sẽ thu đao, bằng không đao sẽ bị đứt gãy.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới, Lâm Minh căn bản không có thu tay, mặc cho một kiếm này chém ở trên dịch cốt đao!
Bang…
Theo tiếng vang lanh lảnh, ở bên trong chân nguyên va chạm cuồng mãnh như vậy, dịch cốt đao bị chém thành mấy mảnh vỡ!
- A!
Vương Nghiễn Phong còn chưa kịp giật mình, Lâm Minh đã hét lớn một tiếng, một quyền đánh lên mấy mảnh vỡ dịch cốt đao kia.
Phốc!
Mảnh vỡ như ám khí bắn ra bốn phía!
Ám khí kích xạ khoảng cách gần như vậy, cho dù Vương Nghiễn Phong có Thất Tuyệt bộ cũng né tránh không kịp!
- A a a a! !
Vương Nghiễn Phong kêu thảm một tiếng, vai, bụng, bắp đùi… của hắn đồng thời bị một mảnh vỡ bắn trúng, máu tươi bắn ra bốn phía, mảnh vỡ ở vai càng là xuyên qua người Vương Nghiễn Phong!
Tiếp theo Lâm Minh không chút khách khí bay lên, một cước đá vào ngực Vương Nghiễn Phong.
Vương Nghiễn Phong phun ra một ngụm máu, xương sườn trong nháy mắt đứt gãy mấy cây, thân thể như diều đứt dây bay ra ngoài!
- Dừng tay!
Trong nháy mắt Lâm Minh đá bay Vương Nghiễn Phong, Từ trưởng lão như báo săn bay lên, cái ghế phía sau hắn trực tiếp bị chân nguyên trùng kích thành mảnh vụn.
Từ trưởng lão như gió vọt vào luận võ tràng, một cái tiếp được Vương Nghiễn Phong thụ thương không nhẹ, lập tức từ trên người lấy ra một bình thuốc, bôi thuốc cho Vương Nghiễn Phong.
Hắn cùng phụ thân của Vương Nghiễn Phong là bạn tốt, đương nhiên phải chiếu cố con của cố nhân một ít, hơn nữa Vương Nghiễn Phong bị thương thành như vậy, hắn rất khó bàn giao.
Sau khi phục dượng xong, sắc mặt Từ trưởng lão âm trầm ngẩng đầu nhìn Lâm Minh:
- Ngươi tiểu tử này, tuổi còn trẻ, lại ra tay ác như vậy!
Một câu nói kia của Từ trưởng lão, dùng tới chân nguyên, từng chữ đi ra như bi thép rơi xuống đất, khí thế mười phần.
Đối mặt áp lực của một cao thủ Hậu Thiên, ánh mắt Lâm Minh ngưng lại, âm thầm vận chuyển Hỗn Độn chân nguyên quyết, chặn phần áp lực này lại, trên mặt hắn không có biểu tình gì nói:
- Ngươi nói ta hung ác, như vậy cái gì là không hung ác? Có phải vừa nãy Vương Nghiễn Phong muốn chém đoạn cánh tay ta, ta nên vươn tay cho hắn chém hay không?