Mục lục
Thiên Tài Tiên Đạo - Lâm Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thậm chí mỗi một thời đại hoàng đế Thiên Vận Quốc, đi vào Thanh Tang Thành, cũng có thể từ xa xa nhìn qua.

Ở Thiên Vận Quốc, kỳ thật Lâm gia đã đại biểu cho thần quyền, bao trùm trên cả hoàng quyền, không thể vượt qua.

Thấy tửu quán này ngay cả vào cũng không được, Lâm Minh tựa hồ thoáng cái đã mất đi hứng thú trở về chốn cũ.

Trở lại chốn cũ, nhìn cũng không phải là chỗ kia, mà là nhìn ký ức.

Nếu Lâm gia tửu quán đã không hề như cũ, mà hoàn toàn biến thành ý nghĩa khác thì Lâm Minh cũng không muốn đi vào nữa.

Bởi vì, ở đó cuối cùng cũng không thể tìm lại ký ức..

Lâm Minh rời đi, rời khỏi Thanh Tang Thành, cũng rời khỏi Thiên Vận Quốc...

Tính toán, từ sau khi Lâm Minh bị Thánh Mỹ hút đi bổn nguyên hồn lực đến bây giờ đã đã bảy tám năm thời gian.

Lâm Minh cảm giác tu vi của mình sau mỗi ngay tuy rằng bởi vì trong cơ thể vẫn bảo tồn một chút bổn nguyên hồn lực nên khiến thân thể hắn còn không đến mức già yếu, nhưng mà tánh mạng chi hỏa quá yếu, căn bản không vận dụng được, cũng chịu tải không được năng lượng và tu vị khổng lồ trong cơ thể.

Thời gian dần qua, những lực lượng này cũng đã tán dật mất.

Hắn bắt đầu suy yếu.

Hắn một đường hướng bắc, đi qua từng mảnh thôn xóm, đi tới Bắc Vực thảo nguyên.

Nơi này không hề thái bình như Thiên Vận Quốc.

Binh hoang mã loạn, quanh năm chinh chiến, Lâm Minh đi trên đường, có thể cảm nhận được lòng người bàng hoàng, bọn hắn thường thường đều mang lấy khăn trùm đầu, bước chân vội vàng, thần sắc khẩn trương.

Chiến tranh, nạn đói, ôn dịch, đại khái là ba chuyện đáng sợ nhất đối với phàm nhân.

Mà một khi bộc phát chiến tranh, nạn đói cũng có thể theo đó mà lan tràn.

Một ngày này, tuyết rơi rất nhiều..

Lâm Minh vào trong núi sâu, sắc trời đã tối, không còn thấy được con đường phía trước, tuyết đọng trên đất bằng cũng đã ngập cả gối.

Lâm Minh nhìn thoáng qua lưng núi trắng xóa trong màn đêm, muốn leo núi, bỗng nhiên, hắn cảm nhận được một cổ rét lạnh không hiểu đánh úp lại, khiến hắn không khỏi rùng mình một cái.

Lâm Minh tuy rằng tu vị giảm nhiều, nhưng cũng không đến mức không chịu nổi rét lạnh trên tuyết sơn này, kỳ thật coi như là Băng hệ võ giả mạnh nhất trên Thiên Diễn đại lục ra tay với Lâm Minh thì Lâm Minh cũng sẽ không cảm thấy gì cả.



Nhưng hôm nay, hắn lại rét lạnh không hiểu.

Đây tựa hồ là rét lạnh tới từ linh hồn, khiến Lâm Minh khó có thể thừa nhận.

Hắn biết rõ, đây là tổn thương Thánh Mỹ để lại trên người hắn, cơ hồ không thể trị hết, hơn nữa... Chỉ sẽ càng ngày càng nặng, cuối cùng nhất lấy đi tính mệnh của mình.

Hắn dùng cảm giác bao trùm phiến tuyết sơn, muốn tìm một nơi đặt chân nghỉ ngơi.

Nhưng lần tìm kiếm này lại khiến Lâm Minh trong lonhf chấn động, hắn... Thấy được một người, một người mình quen biết, tuy rằng, dung mạo của đối phương đã thay đổi rất nhiều, nhưng Lâm Minh vẫn nhận ra

Dung mạo của hắn, có quá nhiều bóng dáng quá khứ, mà bội kiếm của hắn, hơn 130 năm qua cũng không thay đổi...

...

- Thời tiết chết tiệt này, thực là gặp quỷ rồi.

- Tuyết đạ còn phải lên đường, thật là đòi mạng mà.

Hai thanh niên thấp giọng phàn nàn lấy, thanh âm của bọn hắn rất nhỏ, ở trong gió lớn đêm tuyết căn bản không truyền được xa

- Đừng nói nữa, chúng ta phải trong ba ngày tìm được tiểu công chúa, rồi sau đó rút lui khỏi đây, đến trụ sở của chúng ta đi, ngốc lâu thì chúng ta nhất định sẽ bị bạch y vệ phát hiện.

Một lão giả nói như vậy, hắn mang một chiếc mũ rộng vành, trong ngực ôm một đứa bé con.

Hắn ôm chặt lấy đứa bé đang lạnh run trong ngực, cúi đầu chạy đi.

- Nếu như không tìm thấy thì sao đây?

Một thanh niên lo lắng nói...

- Tìm không thấy, cũng là thiên ý...

Lão giả thở dài một hơi, lắc đầu:

- Nhớ không lầm thì gần đây hẳn là có một sơn động, bên trong có lẽ còn có chút cỏ khô và củi lửa, đêm nay cứ nghỉ chân ở đó đi.

Lão giả vừa nói, một bên tìm đường trong bão tuyết, trí nhớ của hắn rất tốt, ước chừng một phút đồng hồ sau, hắn quả thật mang theo mọi người tìm được sơn động trong trí nhớ.

Mọi người thở một hơi dài nhẹ nhõm, leo núi trong đêm tuyết như vậy bọn hắn ngược lại còn gánh vác được, nhưng hài đồng trong ngực bọn hắn sợ rằng khó mà chịu nổi.



Mấy người vội vàng tiến vào sơn động, phủ xuống tuyết đọng trên người, tháo mũ rộng vànhxuống

Bên trong sơn động tuy rằng rét lạnh, nhưng lại khô mát, hơn nữa trí nhớ của lão giả cũng không sai, ở đây quả nhiên có cỏ khô củi lương.

Bọn hắn định dùng củi lửa đốt một đống lửa.

Mà khi bọn hắn thắp sáng bó đuốc, chiếu sáng sơn đông thì bọn hắn lại đột nhiên cả kinh, nhao nhao lui ra phía sau.

Theo đó thanh âm "Xoạt xoạt xoạt! " vang lên, những người này, cùng nhau rút binh khí ra!

Bởi vì ở trong sơn động này còn có một người, đối phương mặt mang mặt nạ xanh biếc, biểu lộ trên mặt nạ cực kỳ lạnh lùng, hơn nữa đối phương vậy mà không có một chút tiếng động, cũng không hề tật tán ra khí thế, thế cho nên bọn hắn đi vào đã được một lúc nhưng vẫn không hề phát giác ra.

- Ngươi là ai?

Những người này cực kỳ cảnh giác, bởi vì, bọn hắn đang bị Bạch Y Vệ đuổi giết.

Ở trong phiến tuyết sơn này, đột nhiên xuất hiện một thần bí nhân, khiến bọn hắn như lâm đại địch.

- Người qua đường...

Lâm Minh yên lặng nói, ánh mắt của hắn, ngưng tụ ở trên người lão giả trong đội nhân mã kia

Lão giả này thoạt nhìn tuổi đã lớn, trên khuôn mặt khắc đầy gian nan vất vả của tuế nguyệt, nhưng từ hình dáng trên khuôn mặt hắn, còn có thể lờ mờ thấy được vài phần khí khái hào hùng năm đó.

Lão giả chỉ có một cánh tay, một đầu tóc bạc, mặt đày râu bạc trắng, trên mặt có một vết sẹo thật sâu, từ mi tâm đến cổ, cơ hồ như bổ ra cả khuôn mặt hắn


Tuy rằng hắn lúc này vạn phần cảnh giác, nhưng Lâm Minh vẫn có thể từ trong thần sắc của hắn cảm nhận được ủ rũ thật sâu. Trong ánh mắt hơi có vẻ ô trọc kia, đã che kín tơ máu, đại khái đã nhiều ngày chưa từng được ngon giấc rồi.


Lúc này, lão giả cầm kiếm giằng co Lâm Minh đồng thời còn đưa hài đồng trong ngực đến sau lưng, dùng thân thể bảo vệ hài đồng này. Mà hài đồng này cũng cực kỳ hiểu chuyện, trong hoàn cảnh thế này nó không hề làm náo, yên tĩnh ghé vào trên lưng lão giả nhìn Lâm Minh.


Lâm Minh thoáng hoạt động thân thể, bóng dáng lão nhân mỏi mệt trước mắt này thời gian dần qua trọng điệp với một bóng dáng khác trong đầu Lâm Minh.


Cái bóng kia, mặc hoa phục, đầu bó kim sắc bảo quan, eo đeo trường kiếm. Dung mạo khí khái hào hùng mười phần, hơn nữa khóe miệng của hắn, tựa hồ như thường xuyên treo dáng cười khinh thường và trào phúng nhàn nhạt.


Nếu như không phải trên tay lão giả này cầm Xích Viêm Kiếm, nếu như không phải từ trên người hắn Lâm Minh cảm giác được hỏa hệ chân nguyên quen thuộc.


Lâm Minh thật sự không thể tin. Lão giả này, dĩ nhiên chính là địch nhân trước đây của mình -- Chu Viêm.


Chu Viêm, ban đầu ở Thanh Tang Thành, hắn cướp đi mối tình đầu của mình -- Lan Vân Nguyệt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK