Chấn động!
Trời ạ, tiểu tử này!
Hồng Hi hung hăng nuốt nước bọt, tiểu tử này sẽ không luyện thành Phấn Thân Toái Cốt quyền rồi chứ!
Không... Không có khả năng, tuy rằng Phấn Thân Toái Cốt quyền nhắc tới chấn động chân nguyên, nhưng chưa nói làm sao để luyện thành chấn động chân nguyên, bộ phận mấu chốt nhập môn! Không trọn vẹn đạt tới bảy thành Phấn Thân Toái Cốt quyền, bản thân lại là công pháp địa giai, thần tiên đều bất lực a!
Nếu Lâm Minh luyện thành, từ yêu nghiệt hình dung ở trước mặt hắn đều không đủ, hắn căn bản là thần ma chuyển thế!
- Tiểu tử, vừa rồi ngươi dùng chiêu thức chấn động, làm sao học được?
Thanh âm Hồng Hi có một tia run rẩy, hiển nhiên trong lòng hắn rất không bình tĩnh. Gặp được loại sự tình này, hắn căn bản không bình tĩnh được, điều này ý nghĩa dưới tay hắn xuất hiện một võ đạo chi tâm siêu hạng, lĩnh ngộ võ ý thuộc về chính mình, đồng thời còn có được ngộ tính yêu nghiệt siêu cấp nghịch thiên!
Đối với loại yêu nghiệt này mà nói, cái gì thiên phú đều là mây bay!
Bậc này yêu nghiệt ở trong tay chính mình, đây là cái khái niệm gì? Hồng Hi quả thực không dám tưởng tượng!
Lâm Minh nói chi tiết:
- Đây là một chút kỹ xảo ta ngộ ra từ trong ngọc giản Phấn Thân Toái Cốt quyền.
Hắn vốn sẽ không tính toán giấu giếm, trên thực tế cũng không giấu giếm được, về sau vẫn phải bại lộ ra, trừ phi từ nay về sau hắn không cần chiêu này.
Kỳ thật, bại lộ cũng không có gì, võ kỹ công pháp không có ngọc giản không thể truyền thụ, rất nhiều thứ chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời, mà ngọc giản chỉ nhân tài luyện công pháp đại thành mới có thể viết, cho nên Lâm Minh căn bản không lo lắng hắn lĩnh ngộ gì đó bị ai mơ ước.
Nói ra chuyện Phấn Thân Toái Cốt quyền chỉ gia tăng lợi thế cho hắn, khiến Thất Huyền võ phủ cùng thái tử bảo hộ hắn tốt hơn, như thế hắn sẽ càng thêm an toàn.
Nhận được Lâm Minh khẳng định xong, sau một lúc lâu Hồng Hi nói không nên lời, lúc này hắn nhìn Lâm Minh giống như đang nhìn một quái vật.
Con mẹ nó ai còn dám nói chuyện về thiên phú của Lâm Minh nữa?
Lâm Minh này con mẹ nó là thiên tài biến thái trăm năm của Thất Huyền võ phủ rồi!
Cũng chỉ có Tần Hạnh Hiên, có thể so cùng Lâm Minh, nhưng lại vị tất so được!
- Tuyệt thế yêu nghiệt...
Hồng Hi hết chỗ nói, cuối cùng cấp ra đánh giá này.
- Lâm Minh, ngươi là võ giả thiên phú tốt nhất cả đời Hồng Hi ta gặp! Tuy rằng tư chất của ngươi chỉ có tam phẩm trung đẳng, nhưng đề cao tu vi lại có thể dùng Không Linh võ ý bổ sung! Nếu chỉ cần như thế, ngươi cũng chỉ là thiên tài bình thường tứ phẩm ngũ phẩm, không khiến cho Thất Huyền cốc coi trọng, nhưng ngộ tính của ngươi rất khủng bố, công pháp tu luyện làm ít công to. Cộng thêm võ đạo chi tâm của ngươi, nếu làm tốt ngươi có thể lĩnh ngộ võ ý thứ hai, nói vậy, chỉ sợ Thất Huyền cốc đều không chứa nổi ngươi! Ngươi sẽ trở thành nhân vật trẻ tuổi đỉnh cao của Thiên Diễn đại lục!
- Tương lai của ngươi không thể lường, ta có thể dạy ngươi cũng có hạn, cũng chính là hiện tại có thể làm, sư phụ của ngươi, ta vốn chuẩn bị dạy ngươi một ít về tâm đắc thương pháp, nhưng hiện tại xem ra, cũng không tất yếu, ngươi sẽ có lý giải của mình đối với thương, ta sợ lĩnh ngộ của ta sẽ ảnh hưởng đến ngươi, hiện tại ta có thể dạy ngươi, chính là thương pháp cơ sở, cùng với phương phá tu luyện thương!
- Vừa rồi ta giao thủ với ngươi, phát hiện thương của ngươi đã rất ổn, có thể xưng cảnh giới thương vững như núi, nhưng thương của ngươi còn chưa đủ nhanh! Ta ra hai thương, ngươi mới ra một thương! Loại tốc độ này, ngươi căn bản đuổi không kịp Chu Viêm!
- Dù thương ổn nhưng không đuổi kịp bóng dáng địch nhân cũng vô dụng! Lâm Minh, ngươi xem cho kỹ!
Hồng Hi đột nhiên giã một quyền ở trên thân cây, lá cây mùa thu vốn đã bắt đầu khô vàng lập tức đổ rào rào rơi xuống.
Tinh quang trong Hồng Hi mắt nhoáng lên một cái chợt lóe sáng, thương trong tay hắn giống như con rắn độc vươn ra!
Vù vù vù!
Thương ảnh đầy trời!
Với nhãn lực của Lâm Minh lại không thấy rõ mũi thương Hồng Hi!
Hắn chỉ có thể vận dụng linh hồn lực, đuổi theo động tác của Hồng Hi, mỗi lần Hồng Hi ra một thương, mũi thương đều điểm ở trên một chiếc lá, rồi sau đó nhanh chóng thu hồi, lại đâm một thương, mà lá rụng này đã bị thương xuyên ở trên mũi thương!
Ở trong thương ảnh đầy trời, tốc độ lá rụng lấy mắt thường có thể thấy được nhanh chóng giảm bớt, Hồng Hi thương ở trong vài cái hô hấp ngắn ngủi, đâm xuyên qua một chuỗi lá rụng thật dày.
Đến cuối cùng, lá rụng bay lả tả lại không có một mảnh rơi trên mặt đất.
Thương pháp này, Lâm Minh không thể không tán thưởng!
Hồng Hi thương, chẳng những mau! Chuẩn! Còn có đủ lực trong tay, dễ sai khiến!
Tục ngữ nói:
- Tháng bổng, năm quyền, cả đời thương!
Thương độ khó lớn, chính là bởi vì thân thương quá dài, khó có thể làm được tinh chuẩn, khó có thể nắm chắc lực đạo, nếu vừa rồi Hồng Hi dùng kiếm làm hết thảy, sẽ đơn giản hơn rất nhiều!
Kiếm so với thương càng linh hoạt, càng chuẩn xác.
Nhưng uy lực của thương, kiếm không thể bằng được.
Lâm Minh xem như mở mắt.
Hồng Hi nói:
- Tu vi hiện tại của ngươi, luyện thương pháp đến vài cái hô hấp đâm ra mấy chục thương là hết, nhưng mấy chục thương này không phải đâm bừa mà phải làm cho chuẩn xác! Khống chế lực đạo thu phát tự nhiên! Dùng lá rụng để luyện tập là thích hợp nhất! Tu nhiên lá rụng rất yếu ớt, một thương đâm hằng ngày sẽ bị chặt đứt, nếu ngươi có thể khiến toàn bộ mấy chục phiến lá rụng xuyên ở trên thương, không rơi xuống đất, thương pháp của ngươi đã đạt tiểu thành, tuy nhiên ngươi không cần trông cậy vào trong vòng một tháng học cấp tốc, luyện thương cũng không phải nói lung tung, hiện tại ngươi không cần theo đuổi khống chế lực đạo, phải làm là tận lực đề cao tốc độ ra thương, truy đuổi kiếm của Chu Viêm!
- Ta hiểu được.
Tiếp xúc một phen với Hồng Hi, Lâm Minh được lợi không ít.
- Tốt lắm, chính ngươi luyện đi, chỗ này đủ ngươi luyện một đoạn thời gian, sau đó ta sẽ lại đây dạy ngươi chiêu tiếp theo.
- Cảm ơn Hồng giáo quan.
- Hắc, không cần cảm tạ ta, ta cũng chỉ là giáo quan hiện tại của ngươi, về sau muốn dạy phỏng chừng đều không ổn.
Hồng Hi cười ha ha, triển khai thân pháp, đảo mắt liền biến mất ở trong rừng rậm.
Đợi cho Hồng Hi biến mất, Lâm Minh nhìn lá vàng, nắm Quán Hồng thương trong tay, tốc độ chính mình ra thương quả thật không được, phải linh hoạt, sắc bén hơn nữa, nếu không đâm trúng Chu Viêm, vậy không có ý nghĩa.
Ầm!
Lâm Minh đánh một quyền ở trên đại thụ, lá cây bay lả tả hạ xuống, Lâm Minh xem chuẩn những lá cây kia, thương trong tay cấp tốc đâm ra.
Xịch xịch xịch xịch xịch xịch...
Từng lá cây bị Lâm Minh chém đứt đôi!
Nếu muốn xuyên lá cây ở trên thương, không phải là một chuyện dễ, thời điểm lá cây rơi xuống, thường thường quay cuồng xoay tròn, chỉ có trong nháy mắt chúng nó quay cuồng xoay tròn đến đối diện trường thương, đâm trúng trung tâm chúng nó, mũi thương xỏ qua lá cây dài hình bầu dục, lúc này mới có thể xuyên chúng nó ở trên thương, bây giờ Lâm Minh còn xa không có phần thực lực này.
Mấy chục chiếc lá rụng, Lâm Minh đâm nát một nửa, một nửa khác đánh rơi trên mặt đất, bắt tại trên thương Lâm Minh, chỉ có mấy chiếc ít ỏi.
- Có lẽ ta không nên dùng lá cây nhỏ luyện tập...
Lâm Minh cảm giác, lá cây nhỏ đối với hắn mà nói quá khó khăn.
Hắn lựa chọn một loại cây khác, loại cây này lá cây hình trái tim, lớn cỡ bàn tay, một thương đâm vào, bất kể góc độ gì, chỉ cần ở giữa đều đã xuyên lá cây ở trên thương.
- Cây này không tồi, vậy luyện tập ở trong này đi.
Sáng sớm Lâm Minh đi Thác Nước Hàn Đàm rèn luyện thân thể, ở độ khó cấp chín, dưới tình huống thân thể cực hạn thể nghiệm Không Linh võ ý. Ban ngày cả ngày luyện thương, buổi tối thể ngộ cảnh giới Luyện Lực Như Tơ, tu luyện Hỗn Độn Chân Nguyên quyết.
Nhoáng lên một cái qua đi mười ngày, Không Linh võ ý rốt cuộc càng ngày càng ổn định, ban đầu, hắn cần bức thân thể đến cực hạn, dựa vào Tụ Nguyên đan cao cấp cùng Chân Nguyên thạch phụ trợ, khiến cho chính mình tại cái trạng thái cực hạn kiên trì được, mới có thể chậm rãi tiến vào Không Linh võ ý.
Về sau, Lâm Minh chỉ cần ngồi xuống một hồi lâu ở trong Thác Nước Hàn Đàm, đã có thể tự phát tiến vào Không Linh võ ý.
Ở thời gian dài tu luyện trong trạng thái Không Linh võ ý, Hỗn Độn Chân Nguyên quyết rốt cuộc tiến nhập cảnh giới tầng thứ hai, chân nguyên càng thêm dày đặc, lực lượng cùng tốc độ cũng đều tiến thêm một bước.
Buổi tối cùng ngày, Lâm Minh một mình ngồi xuống ở trong phòng thật lâu, điều chỉnh tâm thần đến trạng thái hoàn toàn yên lặng, rồi sau đó hắn chậm rãi xuất ra phần thưởng khảo hạch thứ nhất, Hồng Kim Long Tủy đan!
Hồng Kim Long Tủy đan, từ long cốt cốt tủy Hồng Kim Long, hỗn hợp các loại dược thảo quý báu luyện chế mà thành.
Hồng Kim Long Long Tủy quý báu khó tìm, các thảo dược khác cũng giá trị xa xỉ, mà Luyện Dược sư luyện chế loại đan dược này phải là Luyện Dược sư đỉnh cấp! Loại Luyện Dược sư này xuất từ đại tông môn, người bình thường đều khó gặp một mặt, càng đừng nói mời bọn họ ra tay, cho dù ra tay, phí bọn họ ra tay cũng đắt tiền kinh người.
Bởi vậy Hồng Kim Long Tủy đan Thiên Vận quốc cũng không sản xuất, ngay cả hoàng thất đều không mua được, căn bản không thể dùng hoàng kim để cân nhắc giá trị của nó.
Lâm Minh thật cẩn thận đặt Hồng Kim Long Tủy đan ở lòng bàn tay, đan dược này chỉ bằng cỡ lá cây, cả vật thể màu đỏ, nhìn qua rất không bắt mắt.
Tiếp theo, Linh Dược phù cấp thấp Lâm Minh rút ra đã sớm chuẩn bị tốt, hắn khổ luyện nửa tháng mới tạo thành hai tấm Linh Dược phù cấp thấp, một tấm đã dùng ở trên Kim Xà Xích Đảm Hoàn, một tấm khác là chuẩn bị cho Hồng Kim Long Tủy đan.
Võ giả bình thường hấp thu dược lực đan dược chỉ có thể hấp thu một bộ phận rất ít, còn lại đại đa số đều tản mất, mà Minh Văn phù Lâm Minh in ở trên đan dược lại có thể trói buộc dược lực đan dược kích phát, bằng vào nó, có thể nhốt dược lực tản ra vào trong cơ thể võ giả một lần nữa, khiến một dược hiệu viên đan dược gia tăng vài lần!
Lâm Minh bóp nát Linh Dược phù, lá bùa này lập tức hóa thành một đạo hồng quang dung nhập trong Hồng Kim Long Tủy đan, qua vài cái hô hấp, ở trung tâm đan dược xuất hiện một Minh Văn phù hình ngọn lửa.
Hồng Kim Long Tủy đan vốn chính là mãnh dược, dược hiệu gia tăng vài lần sẽ thành độc dược! Cho nên tuy rằng Lâm Minh làm tốt Minh Văn phù, cũng không mạo muội dùng.
Hiện tại, Hỗn Độn Chân Nguyên quyết tiến vào cảnh giới tầng thứ hai, chân nguyên lực Kim Xà Xích Đảm Hoàn không tinh khiết lúc trước cũng gần như luyện hóa sạch sẽ, Lâm Minh cảm giác gần như có thể dùng nó.
Hít sâu một hơi, Lâm Minh để đan dược vào trong miệng, trực tiếp nuốt xuống phía dưới.
Đan dược tiến vào dạ dày liền yên lặng, cũng không tạo ra nhiều phản ứng.
Lâm Minh rõ ràng, đây chỉ là sự yên lặng trước khi bão táp tiến đến, một khi dược lực tản ra, ở trong cơ thể hắn phát tác, đó chính là bắt đầu thống khổ.
Lâm Minh nhảy vào thùng tắm ngập nước, bắt đầu vận chuyển Hỗn Độn Chân Nguyên quyết, nước có thể giúp người thả lỏng cùng yên lặng.
Đại khái qua hai khắc chung (mười lăm phút), Lâm Minh cảm giác dạ dày bắt đầu nóng lên, mới đầu chỉ như uống xong một ly rượu mạnh, chỉ chốc lát sau, lại giống như châm ngọn lửa, nhiệt lượng dâng lên dọc theo thân thể Lâm Minh, thân thể hắn giống như tiến vào trong hỏa lò, nhiệt khí đến lớp da, tràn đi dọc theo lỗ chân lông, nhưng đúng lúc này, lại dường như có một cỗ lực lượng vô hình trói buộc những nhiệt khí này sinh sôi, khiến chúng nó ngạnh sinh lưu tại trong thân thể Lâm Minh!
Đây là hiệu quả của Minh Dược phù.
Nếu không phải Minh Dược phù, phần dược lực này sẽ tản mất, Minh Dược phù mạnh mẽ trói buộc chúng nó ở trong cơ thể Lâm Minh, nhưng mà chuyện này cũng khiến Lâm Minh thêm nhiều thống khổ!
Kim Xà Xích Đảm Hoàn tinh hàn như băng, ăn vào cả người như rơi xuống cửu u vực sâu, lạnh như băng thấu xương, mà Hồng Kim Long Tủy đan tính nhiệt như lửa, ăn vào như vạn lửa đốt người, khô rát khó nhịn!
Lâm Minh chỉ cảm thấy thân thể của chính mình như đều bị đốt cháy, rồi sau đó lại có một chiếc bàn chải sắt chà xát trên da thịt, gần như làm ý thức hắn hỏng mất.
Mới đầu, hắn còn có thể mạnh mẽ vận chuyển Hỗn Độn Chân Nguyên quyết, rồi sau đó, hắn hợp với Hỗn Độn Chân Nguyên quyết cũng không thể vận chuyển! Đau đớn như vậy quả thực không phải nhân loại có thể chịu chịu, mặc dù võ đạo chi tâm của Lâm Minh kiên cường, hắn cũng không thể mạnh mẽ vận công dưới tình huống này.
Nước trong thùng bởi vì Lâm Minh càng ngày càng nóng, chỉ chốc lát sau lại bắt đầu quay cuồng sôi trào, toát ra sương trắng.
Một thùng nước sôi.
Nhưng mà trong đau nhức, Lâm Minh căn bản không thể tập trung tinh thần, vô số đơn nguyên thật nhỏ trong cơ thể lại bắt đầu tự phát phun nạp tiêu hóa nhiệt khí trong thân thể Lâm Minh.
Chúng nó phun nạp rất nhanh liền hình thành chân nguyên cộng hưởng, tại trong loại cộng hưởng này, những nhiệt khí trầm tích ở trong cơ thể Lâm Minh bắt đầu bị đánh xơ xác, thống khổ của Lâm Minh bắt đầu thoáng giảm bớt.
- Ân? Lại là như thế này...
Lần trước khi dùng Kim Xà Xích Đảm Hoàn, Lâm Minh đơn thật nhỏ trong cơ thể liền tự phát tiến vào cảnh giới Luyện Lực Như Tơ, đánh tan đoàn hàn khí, khiến hàn khí tan rã, dễ dàng bị thân thể hấp thu, lúc này ăn vào Hồng Kim Long Tủy đan lại giống như thế.
Dường như vô số đơn nguyên thật nhỏ trong thân thể Lâm Minh đã hình thành một loại bản năng chống đỡ kẻ thù bên ngoài, căn bản không cần ý thức Lâm Minh chỉ huy.
Không hề nghi ngờ, đây là chỗ tốt của tu luyện Luyện Lực Như Tơ... Hỗn Độn Cương Đấu kinh thật sự là công pháp thần cấp! Trong lòng Lâm Minh đã không biết bao nhiêu lần sinh ra cảm khái như vậy.
Nếu không phải bởi vì cảnh giới Luyện Lực Như Tơ, Lâm Minh không biết còn nhẫn nhịn bao lâu phỏng rát Hồng Kim Long Tủy đan mang đến, đến lúc đó cho dù cuối cùng Lâm Minh hấp thu toàn bộ dược lực, cũng có thể bởi vì nhiệt độc bảo tồn ở trong cơ thể lâu, tạo thành một ít tổn thương kinh mạch, cần Lâm Minh đi điều trị.
Nhưng hiện tại, ở dưới sự trợ giúp của Luyện Lực Như Tơ, giống như lần Lâm Minh hấp thu Kim Xà Xích Đảm Hoàn, luyện hóa hoàn mỹ hết dược lực Hồng Kim Long Tủy đan.
Còn lại chỉ là quá trình hấp thu cùng củng cố.
Thời gian trôi qua từng chút một, trong nháy mắt, Lâm Minh đã ở trong bồn tắm lớn hai canh giờ, trong khoảng thời gian này, bồn tắm lớn thủy chung luôn sôi sùng sục.
Theo dược lực luyện hóa, chân nguyên trong cơ thể Lâm Minh lại tiến thêm một bước, hoàn toàn rót vào trong lục phủ ngũ tạng của Lâm Minh, cảnh giới Luyện Tạng Luyện Thể tầng ba, rốt cuộc đại thành!
Lâm Minh mở hai mắt, thở ra một ngụm nhiệt khí thật dài, một hơi này lại quấy sương mù màu trắng hình thành một lốc xoáy nhỏ, lốc xoáy này ngưng lại vài cái hô hấp ở không trung, vẫn như cũ không có dấu hiệu dừng lại.
- Đã có dấu hiện Luyện Tạng kỳ đại thành, mà ta chỉ là ở Luyện Tạng sơ kỳ đã có thể đạt tới. Trong trí nhớ của vị đại năng kia, người luyện Hỗn Độn Cương Đấu kinh chân chính luyện đến mức tận cùng, thổi một hơi có thể như gió lốc tàn sát bừa bãi, hét lớn một tiếng có thể như sấm chớp đánh xuống đất, đó mới là đại năng chân chính khai thiên liệt địa.
Lúc này đã là vào canh ba, phòng trắc lực trống rỗng không có ai, Lâm Minh tùy ý chọn lựa một bia đá trắc lực, nhắm mắt đề thăng khí thế, rồi sau đó đột nhiên đánh ra một quyền!
Ầm!
Một tiếng nổ nặng nề, bia đá trắc lực không lay động, cột sáng kinh hoàng, vượt qua năm xích, vẫn như cũ tăng lên!
Năm xích!
Năm xích một!
Năm xích hai!
Cuối cùng, cột sáng dừng lại tại chỗ năm xích ba, lực lượng năm ngàn ba trăm cân!
Nhìn thấy con số này, Lâm Minh thở dài ra một hơi, rốt cuộc vượt qua một kích tùy ý của Lăng Sâm!
Hỗn Độn Chân Nguyên quyết đột phá tầng thứ hai, phối hợp Luyện Tạng kỳ đại thành, lực quyền của Lâm Minh rốt cuộc đột phá cánh cửa năm ngàn!
- Lúc trước thời điểm Lăng Sâm biểu thị bia đá trắc lực cho tân sinh xem, tùy ý ra một quyền, đánh ra thành tích bốn ngàn chín trăm cân. Với tâm tình Lăng Sâm, một quyền kia phỏng chừng dùng tám thành khí lực. Nếu thật sự nghiêm túc, cực hạn lực quyền của Lăng Sâm hẳn phải cao hơn năm ngàn ba trăm cân.
- Nhưng bất kể nói như thế nào, hiện tại lực quyền của ta đã rất gần Lăng Sâm, nhưng ưu thế của Lăng Sâm cũng không ở chỗ lực lượng, chỗ hắn khủng bố là bản năng chiến đấu cùng bản lĩnh giết người luyện ra trong Tu La võ ý, mà ưu thế của ta lại ở chỗ lực lượng, lực lượng còn không kịp, sức chiến đấu lại kém xa!
Lại mười ngày trôi qua, ầm! Lâm Minh đánh một quyền ở trên một gốc cây đại thụ, lá cây bay lả tả, Lâm Minh run Quán Hồng thương lên, ra tay như điện!
Xịch xịch xịch!
Mấy chục chiếc lá rụng, ở trong vòng vài cái hô hấp, toàn bộ bị Lâm Minh đâm trúng!
Tuy nhiên Lâm Minh không thể giống như Hồng Hi, xuyên hết lá rụng ở trên thương hắn có thể nắm chắc tốc độ, chính xác, cũng không thể khống chế tốt lực lượng.
Lâm Minh cũng không theo đuổi khống chế lực lượng, trực tiếp theo đuổi lực phá hoại cực hạn!
Với phương pháp Luyện Lực Như Tơ đâm ra trường thương, mũi thương mang theo chân nguyên bảo khí chấn động tiếp xúc lá rụng, trực tiếp làm nát lá!
Hắn có thể làm đến bước này, cũng bởi vì Luyện Tạng kỳ đại thành, chân nguyên càng thêm dày đặc, lực lượng càng mạnh, tốc độ càng nhanh hơn.
- Không tồi!
Mặc dù Hồng Hi từ trước đến nay yêu cầu nghiêm khắc đối với thủ hạ đệ tử, cũng không thể không làm ra tán thưởng.
- Lúc này mới hai mươi ngày, ngươi đã là Luyện Thể tầng ba đại thành, Không Linh võ ý của ngươi rất khiến người ta đố kị.
Từ lần trước Hồng Hi truyền thụ Lâm Minh thương pháp, khiến hắn luyện tập ra tốc độ thương, vừa ly khai chính là mười ngày, sau khi trở về, Lâm Minh đã là Luyện Tạng kỳ đại thành, điều này làm cho Hồng Hi vô cùng giật mình.
Lâm Minh trả lời:
- Hồng giáo quan, lúc trước ta vẫn không dùng Hồng Kim Long Tủy đan, chỉ ăn Kim Xà Xích Đảm Hoàn, vài ngày trước ta ăn Hồng Kim Long Tủy đan cho nên mới có tiến bộ như vậy.
Hồng Hi nghe xong hơi ngạc nhiên, thì ra Lâm Minh lại chỉ trông vào Kim Xà Xích Đảm Hoàn mà đột phá Luyện Thể tầng ba đánh bại Trương Thương, bao gồm cả hắn, mọi người đều nghĩ Lâm Minh cùng ăn hai viên đan dược, Lâm Minh này, thật sự khó có thể dùng lẽ thường giải thích.
Hồng Hi nói:
- Không nghĩ tới, thật không nghĩ tới, trước ngươi chỉ trông vào một viên Kim Xà Xích Đảm Hoàn đã đột phá Luyện Tạng kỳ, nếu ta không đoán sai, thể chất của ngươi vô cùng thích hợp hấp thu thiên tài địa bảo, lại phối hợp với Không Linh võ ý của ngươi, thành tựu tương lai thật sự không thể lường, đây là còn do thiên tư ngươi không tốt, nếu thiên tư ngươi có thể đề cao hai phẩm, ta đây thật sự không dám tưởng tượng!
- Được, từ hôm nay trở đi, mười ngày này, ta sẽ luôn luôn luyện thương cùng ngươi, thương pháp của ngươi đã có cơ bản nhanh, chuẩn, ổn, nhưng còn thiếu một chút, đó chính là biến hóa! Tuy rằng thương không quỷ dị bằng kiếm pháp, nhưng thương chiêu lại khó hơn nhiều! Thủ đoạn kiếm công kích chủ yếu, đơn giản là đâm, chém, quét, mà thương lại nhiều hơn, đâm, chém, quẩy, đập, múa chờ một chút, ta không dạy ngươi chiêu thức cố định cùng võ thuật trong sách, chỉ dạy ngươi thông hiểu đạo lý hết thảy cơ sở thương chiêu, biến hóa vô thường!
- Bắt đầu đi! Ta sẽ đặt chân nguyên ở trình độ cùng ngươi, ta sẽ không lưu tình!
Hồng Hi nói xong run trường thương trong tay lên, nhắm ngay ngực Lâm Minh, đâm tới một thương!
Hồng Hi chỉ nói áp chế chân nguyên, nhưng không áp chế lực lượng, với lực thân thể Luyện Thể tầng sáu Ngưng Mạch Kỳ đại thành, Lâm Minh sao có thể bằng được, tốc độ một thương này của Hồng Hi nhanh như điện quang, trong nháy mắt liền tới trước mắt Lâm Minh!
- Thật nhanh!
Lâm Minh trong khoảnh khắc kia có thể cảm giác rõ ràng hàn ý dày đặc trên mũi thương, khiến lông tơ hắn dựng thẳng lên.
Ầm!
Lâm Minh tay cầm Quán Hồng thương, một thương quét ngang, đánh bừa với Hồng Hi một cái, cho dù lực lượng thân thể Lâm Minh vượt qua năm ngàn cân cũng bị Hồng Hi chấn hổ khẩu run lên!
Lực lượng võ giả Ngưng Mạch kỳ đỉnh phong quả nhiên biến thái! Nếu không phải Quán Hồng thương của Lâm Minh ẩn chứa chiến lực Luyện Lực Như Tơ, chỉ một kích này, hắn sẽ bị thua đương trường.
Tuy nhiên trong lòng Hồng Hi lại kinh hãi, tuy rằng một kích này của hắn chân nguyên không có tác dụng nhưng mà lại sử ra toàn bộ lực lượng, vậy mà Lâm Minh lại có thể chính mặt ngăn cản.
Hồng Hi sớm biết lực lượng của Lâm Minh kinh người nhưng mà không nghĩ tới sau khi hắn đạt tới Luyện Thể tầng ba đại thành, lực lượng lại tăng mạnh như vậy, chỉ sợ không dưới năm ngàn cân! Này quả thực có thể so với thể chất dã thú.
Tuy rằng trong lòng kinh ngạc, nhưng mà động tác Hồng Hi vẫn không có chút đình trệ, thừa dịp Lâm Minh bị thương lùi lại, hắn thuận thế thượng phong, xuất liên tục đánh ra ba thương, ba thương này phủ kín tất cả lộ tuyến tránh né của Lâm Minh, Lâm Minh chỉ còn cách giơ thương ngăn cản.
- Đương!
Lại một chiêu cứng rắn, một thương của Hồng Hi đập vào cán Quán Hồng thương, cán thương do Tử Ô Đạn Thiết rèn thành lại bị Hồng Hi ép cong lại như một cánh cung!
Hai chân Lâm Minh trầm xuống, chân phải bị lún sâu vào trong đất, miễn cưỡng dùng Quán Hồng thương đánh bật trường thương của Hồng Hi ra, nhưng mà Hồng Hi khi ở trên không trung lại lộn một vòng, trường thương vẽ thành một vòng cung hoa mỹ, từ dưới bụng đâm ra, đâm thẳng tới yết hầu Lâm Minh.
Một thương này quá nhanh, quá bất ngờ, cộng thêm hai lần trước Lâm Minh cứng rắn chống đỡ cho nên chân nguyên vận lên đã tiêu hao hết, trong người khí huyết nhộn nhạo, cho nên không thể ngăn cản một thương này, bị mũi thương của Hồng Hi đâm trúng cổ họng.
Trong khoảnh khắc kia, Lâm Minh có thể cảm nhận rõ ràng thương phong lạnh thấu xương khiến cho cổ họng hắn đau rát, nhưng mà cũng trong nháy mắt này, Hồng Hi đột ngột thu thương, mũi thương chỉ còn cách yết hầu Lâm Minh nửa phân, vẫn chưa đâm vào cổ họng Lâm Minh.
Khống chế lực đạo thật tinh chuẩn!
Dù biết Hồng Hi không có khả năng đâm mình, nhưng mà trong khoảnh khắc thương phong khiến làn da đau rát, Lâm Minh cũng ngừng hô hấp, một thương nhanh như điện này đúng là rất dọa người.
Ba chiêu, chỉ vẻn vẹn ba chiêu, Lâm Minh đã bị đánh bại!
Hồng Hi thu hồi trường thương, nói:
- Lâm Minh, tuy nói ta áp chế chân nguyên, nhưng không áp chế lực lượng, ngươi có thể chống đỡ được ba thương đã là hơn xa võ giả đồng cấp rồi, lực lượng của người đúng là nghịch thiên, chỉ sợ đã hơn năm ngàn cân rồi chứ!
- Năm ngàn ba trăm cân.
Lâm Minh trả lời chi tiết.
- Năm ngàn ba trăm cân! Chậc chậc, võ giả đồng cấp đã bị ngươi bỏ xa mười tám con phố rồi, ngươi dùng lực lượng này luyện thương đúng là rất thích hợp, nếu luyện kiếm lại thực sự lãng phí! Tuy nhiên, vừa rồi ngươi tiếp ta ba thương cũng không phải kỹ thuật tốt nhất của ngươi, vừa rồi ngươi còn thiếu một thứ quan trọng nhất, đó chính là, khí thế!
- Khí thế!
Lâm Minh hơi sửng sốt, đúng vậy, vừa rồi khí thế của hắn đã bị sự linh hoạt, sắc bén của thương chiêu Hồng Hi áp đảo!
- Lúc ngươi quyết đấu với Trương Thương, sở dĩ ngươi sử dụng Thiết Kiều Lan Giang cơ bản nhất cùng với một thương Giao Long Xuất Hải phá tan Lạc Hà trảm của Trương Thương, chính là trong thương chiêu kia mang theo một cỗ khí thế gió nổi mây phun! Nhưng vừa rồi, bởi vì thương chiêu của ta quá nhanh, ngươi căn bản không kịp súc thế! Đúng vậy, khí thế thương chiêu của ngươi tuy mạnh, nhưng lại có nhược điểm trí mạng đó chính là thời gian phát động quá chậm.
- Chu Viêm sử dụng kiếm! Hắn trên phương diện kiếm pháp có trình độ rất cao, công kích cực kỳ linh hoạt, sắc bén, nếu một khi ngươi bị hắn ngăn chặn, như vậy từng chiêu của hắn sẽ nhanh hơn ngươi, mà khí thế của ngươi không kịp tích tụ, đến lúc đó ngươi sẽ bị hắn ép vào trong tiết tấu của hắn, cuối cùng thất bại!
Hồng Hi không hổ là giáo quan của Thất Huyền võ phủ, rất nhanh đã vạch ra từng cái nhược điểm của Lâm Minh.
Đúng vậy, chiêu thức tốt mấy mà không kịp phát động thì cũng vô dụng!
- Ngươi bây giờ sẽ học súc thế trong công kích! Ngươi chắc là đã từng nghe nói, có một ít võ kỹ là đồng nhất, giống như Thập Bát chưởng, ví như cửu kiếm linh tinh?
Lâm Minh gật đầu.
Hồng Hi nói:
- Chiêu thức đồng nhất thường thường bắt đầu từ chiêu yếu nhất, sau đó từng chiêu từng chiêu đánh ra, chiêu sau mạnh hơn chiêu trước! Có thể ngươi sẽ tự hỏi, làm phí sức như vậy để làm gì, vì sao không đồng nhất đánh ra từng chiêu mạnh như chiêu cuối cùng? Kỳ thật, không phải là bọn họ không muốn đánh như vậy mà là đánh ra không được, đây là một vấn đề súc thế, mà bọn họ cần từ chiêu thức lúc đầu tích tụ ra, tới khi chiêu thức cuối cùng thì hoàn toàn phát ra, đây là súc thế trong chiến đấu!
Lâm Minh giật mình hiểu ra:
- Ta đã hiểu.
- Muốn học súc thế trong chiến đấu rất đơn giản, chiến đấu là được, từ hôm nay trở đi, trừ ăn cơm ngủ ra, thời gian còn lại chúng ta đều phải so chiêu, ta muốn xem ngươi kiên trì được bao lâu.
Trong thời gian mười ngày, Lâm Minh bắt đầu huấn luyện thực chiến địa ngục.
Tuy rằng Hồng Hi nói là trừ ăn cơm ngủ ra, thời gian còn lại đều phải so chiêu nhưng mà không nghĩ tới Lâm Minh lại có thể kiên trì được lâu như vậy.
Tuy rằng Luyện Tạng kỳ võ giả khí huyết kéo dài, tâm phế hữu lực, nhưng mà không có khả năng duy trì chiến đấu kịch liệt trong thời gian dài như vậy, nhưng mà rất nhanh hắn liền phát hiện, hắn lại xem nhẹ Lâm Minh một lần nữa rồi.
Lâm Minh này đúng là động cơ hình người vĩnh cửu, sức chịu đựng của hắn đúng là biến thái.
Chân nguyên của hắn so với võ giả đồng cấp đậm đặc hơn nhiều, hơn nữa vô cùng tinh thuần, gần như có thể nói là không ngừng sinh sôi.
Cho dù là bí tịch thất truyền của Thất Huyền cốc mà Tần Hạnh Hiên tu luyện cũng không khoa trương được như vậy. Hồng Hi không biết nói gì, hắn chỉ có thể quy kết tình huống này cho Không Linh võ ý của Lâm Minh và thần lực trời sinh của hắn.
Một lần chiến đấu kịch liệt là suốt tám canh giờ!
Ngay cả Hồng Hi cũng đổ mồ hôi đầm đìa, chiến giáp và quần áo của hắn đã cởi ra vứt sang một bên, mình trần ra trận, mà lúc này Lâm Minh cũng cả người mồ hôi ướt sũng, thở hổn hà hổn hển, hắn thở ra nhiệt khí, mỗi lần thổi ra không khí lại tạo thành một luồng gió nhỏ, ngay cả lá gần Lâm Minh hắn cũng bị thổi rụng.
Hồng Hi tự nhiên chú ý tới hiện tượng này, tiểu tử này, khí tức dài như vậy, khó trách sức chịu đựng tốt như vậy, phế (phổi) của hắn là túi gió sao?
- Hồng giáo quan, tiếp tục!
Tuy rằng Lâm Minh mệt muốn chết nhưng mà ánh mắt lại tràn đầy chiến ý, chỉ trong một ngày, hắn đã tiến bộ kinh người, ban đầu chỉ có thể tiếp được Hồng Hi ba thương nhưng bây giờ một hơi hắn đã có thể tiếp được bảy, tám thương mà không thua, thậm chí có một lần hắn tiếp được mười thương chiêu.
Đây chính là công kích của võ giả Ngưng Mạch kỳ!
Tại hoàn cảnh chiến đấu này, Lâm Minh bắt đầu thăm dò phương pháp chiến đấu trong khí thế, nếu nói trước kia Lâm Minh trong lúc đối địch đều dựa vào lực lượng và chân nguyên đậm đặc của mình mà thắng đối phương nhưng mà hiện tại, hắn cũng dần dần tăng trưởng trên phương diện kỹ xảo chiến đấu.
- Được, lại đến!
Hồng Hi cũng bị Lâm Minh làm cho nhiệt huyết sôi trào, cả ngày chiến đấu, tuy rằng thực lực Lâm Minh thua xa mình nhưng mà hắn cũng không nhẹ nhàng gì.
Mười ngày liên tiếp, mỗi ngày Lâm Minh trừ ăn cơm và ngủ ra thì đều đối chiến với Hồng Hi, bằng vào Hỗn Độn Chân Nguyên quyết tầng hai và bật hơi như gió, thổ nạp mạnh mẽ để khôi phục thể lực, mỗi ngày Lâm Minh có thể kiên trì được rất lâu.
Từ ban đầu kiên trì được ba chiêu, về sau có thể kiên trì được hai mươi chiêu, Lâm Minh vận dụng khí thế càng ngày càng thuần thục, khí thế tùy thương đâm ra mà phát, thậm chí thương chiêu dùng hết, khí thế vẫn không hết! Vẫn còn tích tụ vào thương chiêu tiếp theo, càng ngày càng mạnh!
Đồng thời thân pháp Lâm Minh cũng tiến bộ bước dài, Bộ pháp cơ sở cũng không phải khinh công cao thâm gì, động tác của nó vô cùng đơn giản, nhưng mà Lâm Minh lại mạnh mẽ lợi dụng thân thể cường hãn mà khiến cho tốc độ của mình theo kịp động tác của Hồng Hi.
- Ầm!
Sau khi khí thế liên tục tích lũy qua hai mươi chiêu, Lâm Minh bổ ra một thương, khí thế như Trường Giang và Hoàng Hà bổ về phía Hồng Hi, nơi thương phong đi qua, cát bay đá chạy!
- Rất tốt!
Hồng Hi giơ thương đón đánh, nhưng dù vậy vẫn bị khí thế cường đại cùng lực chấn động ẩn chứa trong một thương này của Lâm Minh chấn lui về phía sau một bước.
Đây là lần đầu tiên Lâm Minh đẩy lui Hồng Hi!
Luyện Tạng kỳ đẩy lui Ngưng Mạch kỳ, mặc dù Hồng Hi áp chế chân nguyên, nhưng mà thành tích này cũng đủ để khiến cho người ta kinh ngạc.
Huống chi! Hồng Hi còn không phải võ giả Ngưng Mạch kỳ bình thường!
- Lâm Minh, bây giờ ngươi có gây ra kỳ tích gì thì ta cũng không kinh ngạc nữa.
Hồng Hi cười ha ha, thu hồi trường thương:
- Đây chỉ là mười ngày, nếu như là một tháng thì chỉ sợ ta cũng phải dùng chân nguyên mới có thể đánh bại ngươi.
Tuy rằng Hồng Hi khen ngợi như thế, nhưng Lâm Minh cũng không tự mãn, hắn hiểu rất rõ, đối với võ giả mà nói, tu vi càng cao, chân nguyên lại càng trọng yếu, dùng chân nguyên và không dùng chân nguyên, chênh lệch rất lớn, hơn nữa võ giả Ngưng Mạch kỳ, toàn bộ kinh mạch trong cơ thể đã được đả thông, chân nguyên đã sớm được lưu thông toàn bộ, không chút ngăn trở, công kích bằng chân nguyên mới là thủ đoạn công kích mạnh nhất của bọn họ. Nếu như Hồng Hi xuất toàn lực, trong vòng ba chiêu hắn phải chết không thể nghi ngờ. Hắn nói:
- Ta và giáo quan còn khoảng cách rất xa, nếu như Hồng giáo quan nghiêm túc, ta có thể ngăn cản chiêu tiếp theo đã là cực hạn rồi.
- Hắc! Tiểu tử ngươi, còn muốn bằng vào thực lực Luyện Tạng kỳ toàn lực ứng phó với võ giả Ngưng Mạch kỳ đỉnh phong? Có thể đẩy lui võ giả Ngưng Mạch kỳ áp chế chân nguyên đã là không tệ, ngươi còn chưa thỏa mãn?
Nghe Hồng Hi nói như vậy, Lâm Minh cũng cười, quả thật, tu vi bây giờ của hắn còn quá thấp, so với Ngưng Mạch kỳ kém tận ba cảnh giới! Hơn nữa cảnh giới võ giả, càng về sau thì càng khó đột phá, chênh lệch thực lực cũng lại càng lớn!
Hồng Hi nói:
- Ngày mai chính là quyết đấu giữa ngươi và Chu Viêm, hôm nay tới đây đi, ngươi về nghỉ ngơi cho tốt, điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất, nếu như bị thua, ta cũng không tha cho ngươi.
Lâm Minh cười nói:
- Mới đầu ta khiêu chiến Chu Viêm quả thật cũng không mấy nắm chắc, nhưng sau nhiều ngày huấn luyện cùng giáo quan, ta đã nắm chắc rất nhiều.
- Hắc, xem như không uổng công ta dạy ngươi!
Bây giờ Lâm Minh có thực lực Luyện Tạng kỳ đại thành, mà Chu Viêm lại mới bước vào Dịch Cân kỳ.
Chỉ chênh lệch nửa cảnh giới nhưng mà trong chiến đấu giữa thiên tài đỉnh cao thì nửa cảnh giới rất khó san bằng, huống chi Chu Viêm tiến vào trong Thất Huyền võ phủ nhiều hơn Lâm Minh tới hai năm rưỡi. Trong thời gian này, hắn sử dụng bảy đại sát trận trong Thất Huyền võ phủ trong thời gian dài.
Chu Viêm, tuyệt đối là một đối thủ đáng sợ, hắn đại biểu cho tuyệt đỉnh thiên tài của Thất Huyền võ phủ ngoài ba người Lăng Sâm, Thác Khổ, Trương Quan Ngọc ra!
Thời gian trôi qua nhanh chóng, rất nhanh đã trôi qua một tháng, cũng là ngày thứ sáu mươi tư Lâm Minh tới Thất Huyền võ phủ, cũng là ngày Lâm Minh và Chu Viêm quyết đấu, địa điểm chiến đấu đó là Diễn Võ trường của Thất Huyền võ phủ.
Ở Thất Huyền võ phủ, một ít nơi là bí mật và nơi kế thừa của Thất Huyền võ phủ, ví như Tàng Thư các, bảy đại sát trận, Vạn Sát trận, Lung Linh tháp, đều thuộc loại cấm địa, không cho phép ngoại nhân tiến vào. Lúc trước thập hoàng tử và người của thái tử có thể tiến vào chỗ khe núi Vạn Sát trận quan sát chiến đấu xếp hạng, cũng là bởi vì bọn họ có hậu trường rất mạnh, cho nên mới được từ xa quan sát.
Ngoài những nơi đó ra, những nơi khác Thất Huyền võ phủ quản lý cũng không phải quá nghiêm, ví như bài giảng công khai tại quảng trường võ phủ, Lâm Minh có thể mượn một tấm thẻ bài nghe bài giảng tiến vào Cầm phủ nghe công khai bài giảng và tra tư liệu.
Giống như những nơi này, chỉ cần có giấy thông hành hoặc là thân phận quý tộc thì có thể tiến vào.
Diễn Võ trường cũng liệt vào trong danh sách này.
Đệ tử võ phủ có thể tự nhiên cử hành luận võ, cũng thường có người tới Diễn Võ trường xem chiến.
Mà hôm này, Diễn Võ trường lại rất đông người, những người này đều là những nhân vật khó lường, bọn họ hoặc là thiên tài Thất Huyền võ phủ, hoặc là vương công quý tộc Thiên Vận thành, hoặc là đại gia tộc hoặc nhân vật phong vân gì đó.
Lâm Minh là thiên tài trăm năm khó gặp của Thất Huyền võ phủ, hào quang này đủ để khiến cho vô số võ giả chú ý, mà Chu Viêm lại là cao thủ nhất lưu, hắn đại biểu cho mười hạng đầu tuyệt đỉnh thiên tài tương lai của Thất Huyền võ phủ. Hai người giao thủ tượng trưng cho người đứng đầu thế hệ trẻ của Thiên Vận quốc.
Nếu như chỉ là thế thì trận này cũng không tới mức khiến cho vương công quý tộc Thiên Vận thành, còn có nhân vật phong vân hội tụ đông như thế.
Bọn họ không thuộc trong vòng tròn võ giả, mặc kệ Lâm Minh và Chu Viêm mạnh cỡ nào, cũng không quan hệ quá nhiều tới bọn họ.
Thứ bọn họ chú ý trong trận chiến này chính là ý nghĩa chính trị trong đó.
Tin tức Lâm Minh ước chiến với Chu Viêm đã sớm truyền ra.
Ai đều biết, mẫu thân Dung Phi nương nương của thập hoàng tử xuất từ Chu gia Thanh Tang thành, mà Chu Viêm lại rất có khả năng trở thành người chèo lái Chu gia, Chu Viêm không hề nghi ngờ gì là người của thập hoàng tử.
Mà Lâm Minh tháng trước đã cự tuyệt chào mời của thập hoàng tử, mơ hồ có thiên hướng hướng về thái tử, hơn nữa theo tin tức tin cậy, quan hệ giữa Lâm Minh và Chu Viêm không được tốt lắm, ngược lại với lão sư Mộc Dịch tiên sinh của thái tử đương triều là bạn vong niên, dựa vào điểm này, Lâm Minh có tới chín phần chính là ngườicủa thái tử!
Trận chiến này là Lâm Minh và Chu Viêm so cao thấp, đồng thời cũng tượng trưng cho thái tử và thập hoàng tử, mấy năm nay, thái tử và thập hoàng tử tranh đấu gay gắt, cho nên tiến hành rất nhiều tràng rồi, mà những trận đấu này, gần như thái tử đều thua! Tuy rằng nói phần lớn trận đấu không ảnh hưởng tới thế lực của thái tử nhưng mà lại làm yếu đi thanh thế của hắn.
Ai đều biết thập hoàng tử có ý định đoạt ngôi, thái tử dưới tình huống bị làm nhục nhiều lần như vậy sẽ hình thành cho người ta một loại ám chỉ rằng thái tử không bằng thập hoàng tử, kể từ đó, người ủng hộ thái tử không khỏi hoảng sợ, càng ngày càng ít, mà thế lực thập hoàng tử, ngược lại lại càng lớn mạnh.
Không ít vương công quý tộc chú ý tới trận đấu này không phải là xem bản lĩnh của Lâm Minh và Chu Viêm, mà muốn xem so đấu giữa thập hoàng tử và thái tử!
Vua nào triều thần ấy, ai mà đoán được người sở hữu long mạch chứ, ai có thể ở trong tranh đấu ngôi vị hoàng đế tranh thủ được lợi ích lớn nhất.
Bởi vì có sự hiện diện của vương công quý tộc cho nên nhân vật duy trì trật tự Diễn Võ trường toàn là cao thủ thủ vệ.
Bởi vì những người này đều rất trọng yếu, ngược lại những đệ tử Thất Huyền võ phủ lại bị đẩy ra xa, khiến cho bọn họ oán thầm không thôi.
Lâm Minh đã sớm có mặt, hắn lẳng lặng đứng ở trong Diễn Võ trường trống rỗng, thân như Quán Hồng thương đứng thẳng tắp.
Đối mặt với ánh mắt bốn phía, cùng với nhiều nhân vật trọng yếu như vậy, Lâm Minh nhắm mắt tĩnh dưỡng, lòng tĩnh như nước.
Trong chiến đấu, dưới tình huống thực lực hai bên tương đương, trạng thái chiến đấu cực kỳ quan trọng, thậm chí có thể ảnh hưởng thắng bại trận chiến.
Trạng thái tốt nhất của võ giả trước khi chiến đấu là lòng tĩnh như nước, không chút tạp niệm, không chút tạp niệm nói thì dễ, làm thì khó, nhất là trong trận chiến có ý nghĩa trọng đại này, võ giả bình thường làm sao có thể thực sự tĩnh tâm được đây? Cộng thêm có người xung quanh quấy nhiễu, không chút chút tạp niệm, rất ít võ giả có thể làm được.
Nhưng mà Lâm Minh lĩnh ngộ được Không Linh võ ý cho nên về điểm này hắn làm dễ như trở bàn tay.
Lúc này cách thời gian ước định còn ba mươi phút, đúng lúc này, một giọng nói sắc nhọn đột nhiên vang lên, đúng là giọng điệu the thé của thái giám trong cung.
- Thái tử giá lâm!
Mọi người đều cả kinh, Lâm Minh ở giữa Diễn Võ trường cũng mở mắt, thái tử điện hạ không ngờ lại tới đây!
Trong tiếng vó ngựa lộc cộc, một thớt Tuyết Long mã xuất hiện trong tầm nhìn mọi người, cầm đầu là một thanh niên đầu đội Tử Kim quan, thân mặc cẩm long bào, chân đi giày Kỳ Lân, người này mi mâu thanh tú, thiên đình no đủ, mặt như quan ngọc, giơ tay nhấc chân đều mang một cỗ khí tức quý tộc bẩm sinh.
Nam nhân này đúng là thái tử điện hạ!
Mà ở bên cạnh thái tử là một lão nhân mặc áo xanh, khuôn mặt mang theo nụ cười ấm áp, nhưng lại mang cho người ta cảm giác thâm sâu khó lường, người này chính là lão sư của thái tử, khách khanh phủ nguyên soái Mộc Dịch tiên sinh!
- Thái tử điện hạ!
- Mộc Dịch tiên sinh!
Nhìn thấy hai nhân vật phong vân này dắt tay nhau, người ở đây lập tức sinh ra kính sợ, cũng chừa ra một con đường cho hai người.
Mộc Dịch nhìn Lâm Minh, cười gật gật đầu, Lâm Minh cũng mỉm cười đáp lễ, đối với Mộc Dịch, Lâm Minh vẫn rất có cảm tình.
Không phải là độc nhất vô nhị, nửa khắc sau, thập hoàng tử Vân thân vương cũng giá lâm!
Dung mạo Vân thân vương có vài phần tương tự với thái tử, chỉ là nhìn hắn càng thêm cương nghị, hai hàng lông mày như kiếm, trên ấn đường thoáng thấy một mây tím, ẩn dưới làn da, đây chính là Tử Khí Đông Lai trong truyền thuyết, một loại khí thế vương giả.
Theo cạnh Vân thân vương là một thanh niên thon dài, thân mặc cẩm y, người này đúng là Chu Viêm.
Thập hoàng tử nhìn Lâm Minh, cười ha ha:
- Lâm tiểu huynh đệ, ngươi tới thật sớm nha, lần đầu gặp mặt, hân hạnh!
Thanh âm của hắn âm khí mười phần nhưng mà cực kỳ ngạo khí, khiến người nghe lại cực kỳ thoải mái.
Lâm Minh trong lòng thầm nghĩ:
- Tên thập hoàng tử này cũng là một nhân vật, lúc trước ta cự tuyệt hắn, nhưng hắn không ghi hận, ngoài mặt còn thoải mái chuyện trò với ta, dường như lúc trước chưa hề phát sinh chuyện gì.
- Lâm tiểu huynh đệ hình như với Chu Viêm có hiểu lầm gì, võ giả Thiên Vận quốc ta từ xưa tới này dùng võ giải quyết cừu hận, ta nghĩ hai vị đều là nhân trung hào kiệt, bất kể có hiểu lầm gì, sau khi trận chiến này kết thúc, không ngại ngồi xuống nói chuyện, có lẽ có thể biến chiến tranh thành tơ lụa?
Biến chiến tranh thành tơ lụa? Chỉ sợ Chu Viêm hận không thể ăn thịt, lột da ta chứ?
Lâm Minh hiểu ý thập hoàng tử, chỉ là không muốn mình và hắn là địch, cho nên hắn hướng thập hoàng tử đáp lễ nói:
- Không nghĩ tới Vân thân vương điện hạ cũng đến xem trận đấu này, đúng là vinh hạnh!
Ngữ điệu Lâm Minh không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, cũng không đáp thẳng lời thập hoàng tử, thập hoàng tử chỉ cười cười, cũng không tiếp tục lên tiếng nữa.
Lúc này Chu Viêm xoay người xuống ngựa, chậm rãi tiêu sái bước lên Diễn Võ trường, từ lúc hắn nhìn thấy Lâm Minh, liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương trong một tháng này lại có đột phá!
Luyện Thể tầng ba đại thành!
Chu Viêm cảm thấy áp lực, nhưng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, lúc trước Lâm Minh hạn định khiêu chiến một tháng, Chu Viêm đã đoán được trong một tháng này Lâm Minh sẽ có tiến bộ kinh người, hiển nhiên hắn đã lĩnh ngộ võ ý nào đó.
Chu Viêm đi đến một bên khác của Diễn Võ trường, đứng xa xa đối diện nhìn Lâm Minh.
Lúc này, cách thời gian quyết chiến còn một khắc!
Đám người Lan Vân Nguyệt từ phía xa nhìn Lâm Minh và Chu Viêm đứng trên đài, trong lòng nhiều loại tư vị.
Nàng là người không muốn nhìn thấy trận đấu này diễn ra nhất, trong trận đấu này, bất kể ai thắng ai thua, đều như chém vào trong lòng nàng một đao! Bên tai nàng vẫn như vang vọng câu nói của Chu Viêm một tháng trước kia:
- Hắn bảo ta... Không xứng với ngươi!
Nàng không dám nghĩ tới cuộc sống của mình như thế nào một khi Chu Viêm thua trận, nhưng mà nàng cũng không có cơ hội hối hận...
Tuy rằng Lâm Minh và Chu Viêm đều đã xuất hiện nhưng mà chiến đấu vẫn chưa bắt đầu, Chu Viêm nhắm mắt tĩnh thần, điều chỉnh trạng thái của mình.
Với hắn mà nói, Lâm Minh là một đối thủ đáng sợ, trước khi trận đấu diễn ra hắn phải điều chỉnh tâm tình đến trạng thái tốt nhất, phát huy ra toàn bộ thực lực!
Nửa năm trước, khi Lâm Minh từ một tiểu nhân vật vượt cấp đánh bại con trai quân chủ Vương Nghĩa Cao, nhưng mà Chu Viêm xem chuyện này cũng không đáng nhắc tới.
Trong mắt Chu Viêm, loại người quần là áo lụa như Vương Nghĩa Cao không xứng làm võ giả.
Nhưng mà Chu Viêm chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày hắn lại cùng với Lâm Minh đứng trên Diễn Võ trường, ở trước mặt nhiều nhân vật trong yếu Thiên Vận thành, thậm chí bao gồm thái tử và Vân thân vương mà quyết chiến!
Hơn nữa, thực lực Lâm Minh đã lớn mạnh đến mức uy hiếp đến hắn. Cho nên hắn vì trận chiến ngày hôm nay mà khổ tu một tháng, thậm chí liều mạng dùng một ít đan dược quý báu dùng để tăng trưởng thực lực.
Trước lúc chiến đấu, hắn phải tĩnh tâm, dùng một khắc khẩn cấp điều chỉnh trạng thái.
Đây là trận đấu hắn không được phép bị thua.
Thắng bại trận chiến này chẳng những liên quan tới tiền đồ của hắn mà còn liên quan tới thành tựu và tôn nghiêm, cùng với đó là tôn nghiêm của một nam nhân.
Thời gian dần trôi đi, cuối cùng cũng tới canh ba buổi trưa, trong nháy mắt Lâm Minh đột ngột mở mắt.
- Đã đến giờ!
- Đương!
Trong tiếng thương ngâm, Quán Hồng thương ra khỏi hộp, giống như một con giao long xổng chuổng, không ngừng rung lên trong tay Lâm Minh! Khoảnh khắc kia, Lâm Minh còn chưa chiến, khí thế đã phóng ra, mọi người ở đây cho dù là người tu vi cao hơn Lâm Minh cũng cảm giác một cỗ áp lực vô hình.
- Cỗ khí thế này... Thực sự là do võ giả Luyện Thể tầng ba phóng ra sao?
- Lâm Minh thật mạnh, chỉ riêng khí thế mà đã khiến người ta có cảm giá áp bách!
Trong lòng đám đệ tử Thất Huyền võ phủ cả kinh, Lâm Minh biểu hiện ra thực lực thật mạnh! Một tháng không thấy mà hắn lại tiến lên một bước.
Chu Viêm hít sâu một hơi, chậm rãi rút bảo kiếm ra, thanh kiếm trong tay hắn chính là bảo khí cực phẩm trong nhân giai hạ phẩm, tên là Xích Viêm, đã đi theo hắn nhiều năm, hắn và kiếm này tâm ý tương thông!
Đối mặt với Lâm Minh, hắn không thể trông chờ đối thủ quá yếu, chỉ có thể để cho lực lượng mình càng tăng mạnh!
- Vù!
Trong tiếng vang nhỏ, đúng lúc này, trên kiếm của Chu Viêm bật lên một ngọn lửa.
Chân nguyên thực chất hóa, cách chân nguyên hóa hình của võ giả Ngưng Mạch kỳ chỉ một bước xa, nhưng bình thường chỉ có võ giả Luyện Cốt kỳ đại thành mới làm được một bước này, mà Chu Viêm, chỉ mới tiến vào cảnh giới Dịch Cân mà đã làm được!
Lâm Minh và Chu Viêm còn chưa giao thủ, tuy nhiên chỉ vài động tác đã biểu hiện ra thành tựu đỉnh cao và thực lực cường đại của bọn họ, đây đúng là một trận long tranh hổ đấu!
Toàn bộ Diễn Võ trường hơn một ngàn người không có một tiếng ồn nào, có thể nghe được tiếng châm rơi, mọi người cùng ngừng thở, mắt chớp cũng không chớp nhìn hai thân ảnh kia, sợ bị bỏ lỡ cái gì.
Từng tầng khí màu đỏ từ kiếm Chu Viêm phát ra, chân nguyên Chu Viêm như tên hắn, đều có hỏa tính, cho nên kiếm chiêu của Chu Viêm thường liên quan tới lửa! Với chân nguyên đặc biệt của hắn khi xuất ra võ kỹ tăng phúc với lửa thì uy lực càng mạnh.
Theo sóng nhiệt đỏ thẫm lan ra, Diễn Võ trường vốn mát mẻ đột nhiên nổi lên cơn gió nóng rực, Chu Viêm phát chiêu!
Chân nguyên rót vào Xích Viêm kiếm, trong nháy mắt kiếm quang Chu Viêm trên không trung đan thành một tấm lưới, giống như đám mây lửa, cuồn cuộn phủ xuống dưới.
- Võ kỹ, Hồng Hà Mạn Thiên!
Sóng nhiệt vù vù ập tới, toàn bộ Diễn Võ trường chợt nóng lên, một ít đệ tử ở gần nhao nhao thối lui, mà những đại nhân vật đều khởi động chân nguyên thủ hộ, bảo hộ chủ tử của mình.
Chu Viêm thăm dò cũng không thăm dò, vừa ra tay đã xuất ra võ kỹ, toàn lực ứng phó.
Đối mặt với lửa đỏ đầy trời, Lâm Minh cũng điều chỉnh đơn nguyên nhỏ bé dao động tới mức tận cùng, hắn phát động chân nguyên toàn thân, đây là chân nguyên đậm đặc do Hỗn Độn Chân Nguyên quyết tầng thứ hai phát ra!
Chân nguyên đậm đặc như thế giống như Quán Hồng thương tám trăm hai mươi cân chấn động, trong sự trầm ổn mang theo sát thương khủng bố!
Chấn động này càng lúc càng mạnh, mơ hồ dung hợp với khí thế Lâm Minh, hóa thành cương phong gào thét, tấn công bốn phía!
Đoàn lửa đỏ tới trước mặt, Lâm Minh lưng thẳng tắp, tay phải trầm xuống, đột nhiên đâm ra một thương!
- Đương!
Trong tiếng khí nổ đinh tai nhức óc, thế thương giống như núi đổ, ngọn lửa trên không trung giống như bị lốc xoáy thổi qua, giữa trung tâm ngọn lửa, mũi thương vặn vẹo một cái biến thành lốc xoáy, mà lốc xoáy này lao thẳng tới Chu Viêm.
- Phốc!
Lốc xoáy giống như mũi tên xoay tròn xuyên qua thân thể Chu Viêm!
Mọi người còn chưa kịp cả kinh kêu lên thì Chu Viêm bị lốc xoáy đâm thủng lại hóa thành một quang ảnh vặn vẹo, dần dần biến mất.
- Tàn ảnh?
- Là Thần Ảnh bộ! Chu Viêm không ngờ luyện thành thân pháp như vậy!
Nửa năm nay, Chu Viêm chưa từng ra tay trước mặt người khác, đệ tử Thất Huyền võ phủ chỉ thông qua xếp hạng trên Bài Danh thạch mà hiểu về thực lực của hắn, mà chiến đấu trong Vạn Sát trận như thế nào thì bọn họ cũng không nhìn thấy, tự nhiên không biết Chu Viêm có tuyệt kỹ gì.
Chu Viêm thân ảnh như quỷ dị tiêu thất, trong nháy mắt hiện ra một bên Lâm Minh!
Không, nói chính xác, xuất hiện không phải Chu Viêm, mà là kiếm của hắn!
Trong nháy mắt kiếm xuất hai mươi tư lần!
- Xịch xịch xịch xịch...
Kiếm quang đầy trời đan thành một tấm lưới lớn không có kẽ hở, kiếm pháp Chu Viêm sớm đã luyện tới cảnh giới cao thâm.
Chu Viêm mười bốn tuổi kiếm pháp đã nổi tiếng Thanh Tang thành, sau khi nhập ngũ một năm, lại khổ tu ở trong Thất Huyền võ phủ hai năm rưỡi, thời gian hơn ba năm này, thậm chí hắn đã lĩnh ngộ kiếm pháp của riêng mình, kiếm của hắn giống như dung nhập vào hư không, chỉ thấy kiếm quang mà không thấy kiếm!
Ngay cả quỹ tích Chu Viêm xuất ra như thế nào cũng không rõ, vậy còn đánh cái gì?
Cho dù đệ tử xếp hạng trước bốn mươi của Thất Huyền võ phủ thậm chí những đại nhân vật cao thủ hộ vệ cảnh giới Luyện Cốt nhìn thấy kiếm quang này cũng không khỏi sống lưng phát lạnh, nếu như đổi là bọn họ bị kiếm quang này bao phủ, rất có thể sẽ bị đánh bại! Lâm Minh chỉ có Bộ pháp cơ sở, vậy thì trốn thế nào?
Ý niệm này vừa hiện ra trong đầu mọi người, căn bản bọn họ chưa kịp suy nghĩ thì Lâm Minh đã đâm ra một thương.
Quán Hồng thương như hắc long lao ra, chân nguyên theo một thương đâm ra này chấn động giống mãnh liệt, lao thẳng tới đầy trời kiếm quang kia.
- Đinh đinh đinh đinh đinh đinh!
Chỉ trong nháy mắt, Xích Viêm kiếm không biết cùng với Quán Hồng thương va chạm bao nhiêu lần, trong khoảnh khắc kia, Chu Viêm cảm giác kiếm của mình chém lên núi cao, chân nguyên bám vào một thương kia của Lâm Minh mang theo một cỗ chấn động trầm trọng, giống như ngọn nũi chấn động, trực tiếp đánh tan kiếm quang của hắn.
Hắn căn bản không lay chuyển được thương của Lâm Minh, nếu như không kịp thu kiếm, tất nhiên hắn có thể đâm trúng Lâm Minh, nhưng mà hắn lại cảm giác, chỉ cần tiến thêm một chút, cơ thể hắn cũng sẽ bị chấn động mạnh mẽ này chấn nát.
Loại chấn động quỷ dị này khiến cho Xích Viêm kiếm cũng bị ảnh hưởng, giống như cá đâm vào bùn sình, ngay cả thân thể hắn cũng bị chấn động này ảnh hưởng, Chu Viêm mạnh mẽ dồn một ngụm chân nguyên, đột nhiên lui lại về phía sau.
- Cộc, cộc, cộc, cộc!
Chu Viêm lảo đảo trên mặt đất, liên tục lùi lại mấy bước, nào còn thân pháp nhẹ nhàng phiêu dật như lúc trước nữa.
- Hả? Chu Viêm bị gì vậy?
- Vừa rồi chuyện gì xảy ra, Chu Viêm phát ra nhiều kiếm như vậy, tại sao lại bị Lâm Minh dùng một thương bức lui?
- Sao hắn lại không dám đâm xuống? Kiếm hắn nhanh tới mức nhìn không kịp, hẳn là phải nhanh hơn thương của Lâm Minh chứ!
Gần như tất cả mọi người ở đây đều không nhìn ra sự huyền bí trong một thương kia của Lâm Minh, trong mắt bọn họ, thân pháp và tốc độ xuất kiếm của Chu Viêm hẳn là có thể tránh được một thương kia của Lâm Minh, đâm tới Lâm Minh mới đúng, nhưng mà Lâm Minh lại dùng một thương bức cho Chu Viêm chật vật chịu không nổi, còn mình lại trầm ổn như núi, đứng trên lôi dài, một bước cũng chưa đi.
Ngay cả cao thủ hộ vệ Luyện Cốt kỳ cũng xem mà không hiểu chuyện gì xảy ra.
Nghe mấy người này nghị luận, Hồng Hi cười hắc hắc, trong lòng thầm nghĩ:
- Tiểu gia hỏa Lâm Minh đúng là yêu nghiệt, hắn đem Phấn Thân Toái Cốt quyền dung nhập vào trong thương pháp, loại chiêu thức này nếu không tự mình cảm nhận thì không có cách nào hiểu được tư vị trong đó, lúc trước lão tử cũng dưới một chiêu này ăn không ít đau khổ, lần này để cho tiểu tử Chu Viêm này cũng nếm thử một chút.
Chu Viêm vất vả lắm mới áp chế khí huyết nhộn nhạo trong người, âm thầm đổ mồ hôi lạnh, trong khoảnh khắc kia, hắn cảm giác nhịp tim mình cũng thay đổi, máu trong người lưu thông cũng bị cản trở, giống như chảy ngược lại, chuyện này đến tột cùng là chuyện gì?
Hắn nhìn về phía Lâm Minh, Lâm Minh tay cầm Quán Hồng thương, cán thương chếch lên, mũi thương chỉ đất, mà bản thân hắn lưng lại thẳng tắp.
Chỉ là tư thế và thân ảnh này trong mắt Chu Viêm lại có vẻ cao thâm khó lường, khiến hắn nhất thời không dám ra chiêu.
- Hả? Sợ hãi?
Chu Viêm trong lòng cả kinh, không ngờ trong lòng mình lại sinh ra ý sợ vô hình, mà sợ hãi là điều tối kị của võ giả, cửa thứ nhất của ảo cảnh chính là thử dũng khí.
Hơn nữa sợ hãi này lại là Lâm Minh gây ra cho hắn.
- Tiểu tử này!
Chu Viêm trong lòng dâng lên cơn giận không rõ, hắn không thể không thừa nhân, sự cao ngạo của mình lại bị tiểu nhân vật mà hắn vẫn coi như là con kiến giẫm lên.
Ánh mắt Chu Viêm hiện lên vẻ âm hàn, trong khoảnh khắc phẫn nộ phá nát sự sợ hãi trong lòng, thân ảnh hắn phóng tới, cả người kéo thành những tàn ảnh liên tiếp.
Trong lúc tiến lên, Xích Viêm kiếm lại dấy lên lửa hồng ba thước, chân nguyên hình thành một hư ảnh ngọn lửa trên mũi kiếm.
Nếu chiêu thức nhanh không làm gì được thì hắn sẽ dùng mạnh để thủ thắng.
Chu Viêm quát lên một tiếng, cả người nhảy lên, hai tay cầm kiếm, một kiếm trảm xuống!
- Là Lạc Tinh trảm!
- Nhân giai trung phẩm Lạc Tinh trảm! So với võ kỹ Hồng Hà Mạn Thiên thì càng mạnh hơn.
Mọi người cả kinh kêu lên mấy chữ, Xích Viêm kiếm đã hấp thu tất cả hỏa tinh nguyên chung quanh, tạo thành thanh thế một kiếm này, giống như một khối vẫn thạch bùng cháy từ trên trời cao rơi xuống.
Lâm Minh khóe miệng vểnh lên, cứng đối cứng, là điều mà hắn thích nhất!
Lâm Minh vung tay lên, đốm lửa liên tiếp văng ra rơi trên mặt đất, Quán Hồng thương từ trên mặt đất vẽ lên một vòng tròn, trên mặt lôi đài cứng rắn Diễn Võ trường xuất hiện một đồ án hình trăng tròn.
Lâm Minh nhắm chuẩn mũi kiếm, một thương đâm ra!
Muốn trong giao thủ với tốc độ nhanh giữa các cao thủ đâm trúng mũi kiếm đối phương, nói thì dễ hơn làm, nhưng mà nhiều năm giải cốt, cùng với một tháng trước điên cuồng luyện thương để Lâm Minh nắm vững kiến thức cơ bản, bây giờ hắn sử dụng thương không khác gì tay của mình, cho dù một cây phi châm bay tới hắn cũng có thể dùng mũi thương đâm trúng nó.
- Đinh!
Một thương này của Lâm Minh trực tiếp đâm trúng mũi kiếm Chu Viêm!
Xích Viêm kiếm dài ba thước, làm sao địch lại Quán Hồng thương Nặng tám trăm hai mươi cân?
Chỉ nghe tiếng kim loại vang lên, Xích Viêm kiếm va chạm chịu sức bật rất lớn, uốn con thành hình trăng tròn!
Cùng lúc đó, chân nguyên Lâm Minh chấn động cùng với Lạc Tinh trảm của Chu Viêm va chạm với nhau, chấn động kịch liệt lại khiến cho khí huyết trong cơ thể Chu Viêm nhộn nhạo.
- Coong!
Xích Viêm kiếm bắn ngược trở lại, Chu Viêm cũng bay ngược ra ngoài.
Mà Lạc Tinh trảm dù sao cũng là võ kỹ nhân giai trung phẩm, Lâm Minh cũng bị sóng nhiệt cùng khí thế của nó ảnh hưởng, liên tiếp thối lui ba bước!
- Lâm Minh lần đầu lui về phía sau.
- Không chỉ lui về sau, mà từ lúc lên võ đài, vẫn là lần đầu hắn dịch chân!
Mọi người tự nhiên chú ý tới chi tiết này, Lâm Minh trước đó một bước cũng chưa bước ra.
- Cũng không thể nói như vậy, khí thế của Lâm Minh chính là vững như núi, chỉ cần hắn động liền chứng minh Chu Viêm ảnh hưởng tới khí thế của hắn cỡ nào.
Ở đây cũng có một ít đệ tử cũ không muốn nhìn thấy Chu Viêm thua, một lão sinh bị một tân sinh đánh bại, bọn họ cũng có cảm giác đồng bệnh tương liên.
- Đại ca, các ngươi có cảm thấy trận chiến này giữa Lâm Minh và Chu Viêm rất giống với trận đấu với Trương Thương hay không, rõ ràng Chu Viêm không bị đâm trúng, nhưng mà lại bị ảnh hưởng rất lớn.
Lúc này, ở một góc Diễn Võ trường, Thác Khổ vừa nhìn trận đấu, vừa quay sang Lăng Sâm nói.
- Ừ, trong thương chiêu của Lâm Minh có ẩn chứa huyền cơ, trước kia ta từng xem qua một ít điển tịch, nghe nói võ giả thương pháp đại thành, lĩnh ngộ thiên địa đại thế, đem vạn vật pháp tắc rót vào trong thương, có thể hình thành thương thế, kiếm và đao cũng có ý cảnh cùng loại, loại cao thủ này, đối mặt với địch nhân cần lấy ra vũ khí, chỉ cần dựa vào thế đã có thể diệt sát đối phương! Thương pháp của Lâm Minh, khiến ta liên tưởng tới chuyện này.
- Đại ca, ngươi càng nói càng mơ hồ, Lâm Minh mới bao nhiêu tuổi, làm sao có thể lĩnh ngộ thương thế?
- Hắn đương nhiên không thể, nếu không đối phó với Chu Viêm, hắn căn bản không cần ra thương, chỉ cần một ý niệm là đã diệt sát được đối phương, tuy nhiên thương chiêu của Lâm Minh trên căn bản còn chưa chạm tới Chu Viêm, nhưng lại ảnh hưởng tới hắn, điểm này, lại rất giống với thương thế.
Trong lúc Lăng Sâm và Thác Khổ đang nói chuyện, Chu Viêm lại một lần nữa va chạm với Lâm Minh, Chu Viêm không hề dùng võ kỹ, cũng không dùng kiếm quang hoa lệ, chỉ dùng chiêu thức đơn giản nhất, chém ra kiếm chiêu đơn đản nhất, nhưng mà mặc dù như vậy, hắn vẫn cảm thấy kiếm của mình bị một lực lượng vô hình ảnh hưởng, nơi nơi bị ảnh hưởng.
Mà nhìn lại Lâm Minh, hắn càng đánh càng hăng.