Giọng của khí linh Thương Thiên Cổ Ấn nghiêm túc.
- Nếu như ta không địch lại, có khả năng bị Hoang hồn thôn phệ, sau đó Hoang hồn sẽ bỏ trốn, nó có khả năng lựa chọn trở về thân thể Hoang, đại chiến với Tạo Hóa Thánh Hoàng, tuy ta rất thích ý nhìn bọn chúng lưỡng bại câu thương, nhưng mà ta dự cảm Tạo Hóa Thánh Hoàng có lẽ đã sớm có chuẩn bị, đến lúc đó Hoang hồn trải qua ba tỷ sáu trăm triệu năm phong ấn, đã vô cùng suy yếu, bị Tạo Hóa Thánh Hoàng chế ngự, cuối cùng có khả năng làm mai mối cho Tạo Hóa Thánh Hoàng.
Nghe Lâm Minh nói thế, sắc mặt khí linh Thương Thiên Cổ Ấn ngưng trọng, nó nhìn ánh mắt Lâm Minh, đã thấy Lâm Minh cân nhắc rõ ràng tất cả.
Một người chỉ dùng sáu ngàn sáu trăm năm trở thành nửa bước Thiên Tôn, hơn nữa thực lực còn vượt qua nửa bước Thiên Tôn rất nhiều, thậm chí vượt qua khí linh Thương Thiên Cổ Ấn, người trẻ tuổi này không thể nào ra bài mà không có nắm chắc, nếu không hắn đã sớm chết rồi.
- Tốt! Đã như vậy, ta và ngươi đánh bạc một lần.
Khí linh Thương Thiên Cổ Ấn trầm mặc một nén hương, sau đó nó chậm rãi mở miệng nói ra.
Phong ấn này với nó mà nói có thật nhiều ý nghĩa, đây là chủ nhân của nó dùng mạng sống tạo thành, mà ý nghĩa tồn tại của Thương Thiên Cổ Ấn là thủ hộ phong ấn này.
Hiện tại nó đã đích thân mở phong ấn ra.
Đương nhiên nếu nó không làm như vậy, tiếp qua nhiều năm sau, phong ấn này cũng nghiền nát, không bằng liều mạng đánh cược một lần.
Bản thể khí linh Thương Thiên Cổ Ấn biến mất, cùng lúc đó, trước mặt Lâm Minh ngọn núi Tử Dương sơn thủy tinh bắt đầu hòa tan, trong núi thủy tinh xuất hiện một cửa động cho Lâm Minh tiến vào trong.
Lâm Minh không lập tức đi vào, mà là hơi điều tức một chút, tiếp theo điều tức tới trạng thái tốt nhất, lúc này mới đi vào thông đạo.
Một bước lại một bước, Lâm Minh đi rất chậm.
Sau khi hắn chậm rãi xâm nhập vào trong Tử Dương sơn này, hắn nhìn thấy bốn phía núi thủy tinh xuất hiện chữ viết sáng người.
Những dấu tích này, mỗi một nét bút đều nặng nề như núi, tỏa ra khí tức mênh mông và hùng hồn.
Chúng là thủ bút của Phong Thần Thiên Tôn, trong đó có ẩn chứa huyền diệu của Phong Thần Đại Pháp, cũng có một tia ý cảnh Tu La Thiên Đạo.
Mà Lâm Minh đi qua thông đạo này, cảm nhận có ngàn vạn chữ viết, trong núi Tử Dương Tinh cực lớn này có không biết bao nhiêu tỉ chữ như thế.
Hắn không nhịn được chạm vào một chữ, từ những chữ này, hắn cảm giác người cũng như chữ, Lâm Minh cảm nhận đầu bút như móc thép, tưởng tượng tư thái oai hùng của Phong Thần Thiên Tôn.
Đi chừng mấy canh giờ, Lâm Minh mới đi tới Phong Thần Đại Trận, đây là một cung điện, trong cung điện sáng ngời, ở chính giữa lơ lửng một thanh đồng đại ấn hình vuông.
Thanh đồng đại ấn này có khắc rất nhiều đường vân tranh hoa điểu trùng ngư, mà trên địa ấn còn có một đầu hoàng long làm bắt tay của đại ấn.
Đây là bản thể Thương Thiên Cổ Ấn.
Nhưng mà lúc này hấp dẫn Lâm Minh chú ý cũng không phải bản thân Thương Thiên Cổ Ấn, mà là những thứ khác trong cung điện.
Nơi này có vô số hài cốt.
Những hài cốt này nằm thẳng chung quanh đại trận, có hơn mười cái, phương thức sắp xếp như cánh hoa hướng dương, rất nhiều hài cốt có hào quang bảy màu, óng ánh sáng long lanh, tuy trải qua vài tỷ năm nhưng chúng vẫn tỏa ra khí tức trang nghiêm thần thánh.
Không hề nghi ngờ, đây là hài cốt cường giả tuyệt thế lưu lại.
- Những di hài này là...
Trong lòng Lâm Minh đã có một ít suy đoán, chuyện này làm cho hắn đầy kính sợ.
Gương mặt già nua của khí linh Thương Thiên Cổ Ấn lăng không hiện ra, gương mặt kim loại của nó lạnh như băng, toát ra vẻ buồn rầu vô cớ.
- Đây là những danh nhân Nhân tộc năm đó huyết tế Phong Thần Đại Pháp lưu lại.
Lời của khí linh Thương Thiên Cổ Ấn nói ra, làm nội tâm Lâm Minh chấn động, không có lời gì để nói.
- Đại trận trấn áp Hoang đã sớm bố trí từ lâu, nhưng mà bố trí trận pháp này dùng tới mười năm, mà khi đó Hoang ít nhất là Chân Thần tuyệt đỉnh, lực lượng Phong Thần Thiên Tôn căn bản không đủ hoàn thành đại trận phong ấn Chân Thần tuyệt đỉnh, chỉ có thể nhờ vào những cường giả Thiên Tôn của Nhân tộc này huyết tế, những phù văn trận pháp hạch tâm đều dùng máu tươi của bọn họ ghi thành, trận tâm của trận pháp --- Phong ấn hắc động đã dùng sức mạnh nội thế giới của những người này chế tạo ra.
- Đây là một tòa phong ấn đại trận dùng huyết nhục cường giả tuyệt thế đúc thành.
Giọng của Thương Thiên Cổ Ấn chậm chạp, nhưng mà những gì nó nói làm Lâm Minh rung động không hiểu.
Hắn nhìn qua những phù văn đại trận kia, quả nhiên là những phù văn này đều pha tạp màu đỏ sậm, đều là máu tươi của những Thiên Tôn Nhân tộc, trải qua thời gian đã lâu diễn biến mà thành.
Lâm Minh yên lặng đi tới trước một hài cốt, hài cốt này đã còng xuống, hiển nhiên là một lão giả lưu lại, Lâm Minh căn bản không biết tên của hắn, trong lịch sử cũng không có ghi lại.
Không ai biết đây là những anh linh hiến thân cho đại kiếp nạn ba tỷ sáu trăm triệu năm trước, bây giờ an nghỉ không chút tiếng tăm tại đây...
Rồi sau đó Lâm Minh đứng lên, lại bái một hài cốt khác, cảm thụ được khí tức những tiền bối Nhân tộc lưu lại, hốc mắt Lâm Minh ẩm ướt, thật lâu không nói gì.
Có thể tưởng tượng, năm đó Nhân tộc cũng cùng đường mạt lộ, hơn nữa khi đó bọn họ không có vũ trụ Man hoang làm đường lui, chỉ có thể liều chết đánh cược một lần.
Vì đúc thành trận pháp phong ấn này, những cường giả tuyệt thế Nhân tộc huyết tế bản thân, đây là kết quả bọn họ tự nguyện làm thế, là bi tráng tới mức nào, làm tâm thần Lâm Minh rung động.
Lâm Minh đi tới hài cốt cuối cùng, sau đó bên cạnh hài cốt này nhìn thấy một câu.
- Ta nguyện dùng tính mạng trăm triệu năm, hóa thân thành kết giới, chịu cô quạnh muôn đời, kiếp nạn muôn kiếp, thống khổ vĩnh hằng, chỉ nguyện che chở tộc nhân có được một phương tịnh thổ.
Nhìn qua một câu di ngôn của cường giả huyết tế cho đại trận này lưu lại, Lâm Minh cảm giác tâm thần của mình bị bi tình nhét đầy.
Đây là cảm xúc khó có thể hình dung, hắn bị lây nhiễm bởi những lời này, nếu như lui về ba tỷ sáu trăm triệu năm trước, đối mặt Nhân tộc đại kiếp nạn, đổi thành cho Lâm Minh lựa chọn, hắn cũng không chút nhíu mày đứng ở nơi này, tiến hành huyết tế bản thân.
Đây là khoảng khắc một tộc tồn vong, vì che chở cho người nhà, người yêu, hài tử, bằng hữu và ngàn ngàn vạn vạn tộc nhân, có lẽ chỉ gặp thoáng qua mà thô, không có quá nhiều liên hệ và xuất hiện, nhưng mà trong thực chất những tộc nhân này vẫn chảy chung dòng máu, bọn họ hi sinh tính mạng của mình đổi lấy tất cả như thường, đây tính toán là cái gì?
Nguyện che chở tộc nhân của ta có được một phương tịnh thổ...
Lâm Minh thì thào nói ra lời này, hắn cảm nhận được trách nhiệm nặng nề trên vai.
Kết giới trước mặt là hơn mười tiền bối đại năng Nhân tộc dùng máu huyết của mình đúc thành kim loại trấn áp thâm uyên ác ma Hoang.
Chương 2176: Mở phong ấn
Mà bây giờ Lâm Minh muốn mở đại trận này, thả ác ma ra ngoài.
Nếu như không thể hàng phục nó, chẳng khác nào phá hủy tất cả tâm huyết của các tiền bối Nhân tộc, như thế Lâm Minh có mặt mũi gì đi đối mặt với anh linh vô số Nhân tộc năm đó?
- Tiểu bối, ngươi nghĩ thật kỹ chưa?
Sau lưng Lâm Minh, khí linh Thương Thiên Cổ Ấn cảm thán một tiếng, mở miệng nói ra,
- Ta đã nghĩ kỹ rồi.
Lâm Minh đưa lưng về phía Thương Thiên Cổ Ấn, nắm chặt hai đấm, giống như muốn bóp nát hư không.
Đây là trận chiến dập nồi dìm thuyền.
Hắn hít sâu một hơi, hắn đi tới điện đường ngồi xuống.
Trong mi tâm của Lâm Minh, Thiên Mục Đạo Cung đã mở ra, hiện tại hai mắt giống như biến thành một tia, trên đôi mắt có đầy hoa văn quỷ dị.
Đây là trạng thái vạn pháp hư không của Tam Sinh Đồng.
Trong trạng thái này, Lâm Minh nhìn thấy một lỗ đen ẩn nấp trong hư không vặn vẹo của cung điện, lỗ đen này không ngừng xoay tròn, cắn nuốt tất cả năng lượng, vật chất, pháp tắc ở đây.
Nó chính là trận tâm theo lời khí linh Thương Thiên Cổ Ấn nói.
Hoang hồn cũng bị phong ấn trong lỗ đen này.
Phong Thần Đại Pháp, Lâm Minh đã từng học qua, cộng thêm hắn và Phong Thần Thiên Tôn đồng xuất một mạch Tu La Thiên Đạo, lúc này nhìn thấy trận tâm Phong Thần Đại Trận, Lâm Minh đã suy diễn ra nhiều thứ.
Có Thiên Mục Đạo Cung và Tam Sinh Đồng tương trợ, tinh khí thần trong trong trận pháp này đều khắc vào trong đầu Lâm Minh, hắn lý giải từng chút một.
Hắn muốn đối phó Hoang hồn bị trấn áp trong trận pháp, cũng cần lợi dụng bản thân đại trận này.
Mấy ngày trôi qua, Lâm Minh vẫn tĩnh tọa đột nhiên đứng lên, bắt đầu đi quanh trận tâm.
Hai đồng tử của hắn tỏa ra hào quang huy hoàng, bên trong có ngàn vạn phù văn không ngừng lập lòe, hắn suy diễn, nguyên khí trong nội thế giới không ngừng tỏa ra ngoài, đan vào nhau trong hư không.
Tinh túy của Tu La Thiên Thư vào lúc này cũng bị hắn suy diễn tới cực hạn.
Thân ảnh của hắn trong thời gian ngắn đã xuất hiện ở ba mươi ba nơi, mỗi thân ảnh của hắn đạp vào một phù văn, không ngừng rót linh lực nồng đậm vào trong trận pháp.
Những trận pháp này đan vào nhau như lưới nhện, tổ hợp thành đại trận.
Trận pháp xuất hiện vào lúc này, khí tức hỗn độn trùng thiên xuất hiện trên trời cao, trong hư không hình thành vòng xoáy âm dương ngư.
Trong vòng xoáy này có âm dương hai lực, nhưng mà âm dương này không đơn giản chỉ là âm dương pháp tắc, mà là thần lực và ác ma lực.
Nhìn thấy vòng xoáy trận pháp này, trong tích tắc khí linh Thương Thiên Cổ Ấn bị chấn trụ.
Lực lượng này là...
Nó vào ba tỷ sáu trăm triệu năm trước không ngừng giằng co với Hoang hồn, tự nhiên rất hiểu ác ma lực, Lâm Minh hiện tại đang vận dụng lực lượng có một nửa là ác ma lực.
Chuyện này làm cho khí linh Thương Thiên Cổ Ấn không cách nào tin nổi, ác ma lực rát ít khả năng bị nhân loại khống chế.
Nó không tới mức hoài nghi Lâm Minh bị thâm uyên ác ma đoạt xá, bởi vì thần lực Lâm Minh tỏa ra vô cùng tinh khiết, nếu thật sự là thâm uyên ác ma, tuyệt đối không cách nào sử dụng lực lượng này.
Hiện tại hai lực lượng này bị Lâm Minh sử dụng, cả hai bình yên vô sự, chuyện này làm cho khí linh Thương Thiên Cổ Ấn xem không hiểu.
Trong nhận thức của nó, đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng.
Tuy trong nội tâm nghi vấn trùng trùng điệp điệp, nhưng mà khí linh Thương Thiên Cổ Ấn không có quấy rầy Lâm Minh, chỉ yên lặng nhìn tất cả.
Trong vòng xoáy thâm thúy gióng như lỗ đen vô tận, có thể phai mờ tất cả, giống như mang theo khí tức hủy diệt vô cùng.
Đồng thời trong lúc mơ hồ, trận pháp này có vài phần giống như con đường đá xanh trong thí luyện cuối cùng, mỗi trận pháp là một đạo pháp tắc Tu La Thiên Đạo cường đại trấn áp.
Bản thể Lâm Minh chìm nổi trong trung ương trận pháp, giống như thần vương chưởng khống tất cả.
- Hậu bối này những năm qua đều tìm hiểu mấy thứ gì đó a...
Khí linh Thương Thiên Cổ ấn nhìn thấy cảnh này, tâm thần kinh hãi không ngớt, chỉ mới sáu ngàn sáu trăm năm trước, Lâm Minh chỉ là tiểu nhân vật mà nó tùy ý chém giết, nhưng bây giờ đã có lực lượng đủ làm cho nó sợ hãi.
Đột nhiên thời điểm này Lâm Minh nhìn qua khí linh Thương Thiên Cổ Ấn, nói:
- Tiền bối, bắt đầu đi.
Khí linh Thương Thiên Cổ Ấn cắn răng một cái, hạ quyết tâm thật lớn, từng đạo thần quang bắn ra khỏi người của hắn, trực tiếp bắn vào trong bản thể Thương Thiên Cổ Ấn trong hư không.
Xíu!
Thương Thiên Cổ Ấn bay lên.
Đây là dời mắt trận Phong Thần Đại Trận qua một bên, kể từ đó lực lượng trận pháp sẽ tan vỡ như hồng thủy vỡ đê.
Phong Thần Đại Trận phong ấn Hoang hồn ba tỷ sáu trăm triệu năm, rốt cuộc đã mở ra.
Rống!
Tiếng gầm gừ đáng sợ truyền ra từ trong lỗ đen, một đạo khí tức hung thần ngập trời bao phủ toàn trường.
Giống như địa ngục hàng lâm thế gian, huyết hải vô biên chìm nổi chung quanh, vô số ma ảnh khổng lồ, chân đạp huyết lãng ngửa mặt lên trời gào rú hưng phấn.
Hoang hồn đã đi ra!
Thân thể Hoang là một viên thịt màu đỏ xấu xí, mà linh hồn của nó không phải như thế, mà là một ác ma có mười hai cánh màu đỏ, có một ngàn cánh tay, mỗi cánh tay đều mọc ra một con mắt dữ tợn.
Dáng người của nó cực lớn, chỉ có mười hai cánh mở ra đã có thể che đậy cả cung điện, một ngàn cánh tay của nó, mỗi cánh tay còn lớn và dai hơn thân hình Lâm Minh gấp hai lần.
Hơn nữa nó đang biến lớn.
Khặc khặc khặc khặc khặc...
Hoang hồn ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười khó nghe giống như quỷ khóc.
- Ba tỷ sáu trăm triệu năm! Ba tỷ sáu trăm triệu năm rồi! Rốt cuộc bản tôn cũng đi ra! Khặc khặc khặc khặc...
Hoang hồn miệng phun tiếng người, đây là ác ma ngữ cổ xưa, có vài phần tương tự ngôn ngữ Thần tộc, người hiểu tiếng Thần tộc có thể nghe hiểu được.
- Chính là tiểu tử này thả ta ra sao? Ta không biết ngươi muốn làm gì, nhưng mà ta sẽ thu nhận thân thể của ngươi, thôn phệ khí huyết của ngươi để đáp tạ thả ta ra, khặc khặc khặc khặc...
Hoang hồn cười quái dị, cả ngàn con mắt trên cánh tay đều nhìn qua Lâm Minh.
Những con mắt này là ma nhãn đáng sợ, có bản lĩnh nhìn thấu nhân tâm, hơn nữa nó là nhân tâm tà ác nhất, dường như có thể phóng đại cảm xúc mặt trái của người ta lên vô hạn.
- Cẩn thận, đây là ác ma lĩnh vực!
Khí linh Thương Thiên Cổ Ấn ở bên cạnh nhắc nhở, mà tiếng nhắc nhở này lại nghênh đón ánh mắt cừu hận của Hoang hồn.
Nó tự nhiên nhận ra khí linh Thương Thiên Cổ Ấn, chính là lão gia hỏa này đã nhốt nó ở đây ba tỷ sáu trăm triệu năm qua!
Thời gian trấn áp và phong ấn đáng sợ như thế, loại thống khổ này khó mà dùng lời lẽ hình dung ra được, dù cường đại như Hoang cũng bị tra tấn muốn phát điên, linh hồn của nó gần như sụp đổ.
Hôm nay nó đã suy yếu tới cực điểm, mà tất cả đều là do khí linh Thương Thiên Cổ Ấn ban tặng.
Nó hận khí linh Thương Thiên Cổ Ấn, muốn thôn phệ nó.
- Trước giết lão già ngươi!
Hoang hồn không có đi quản Lâm Minh, mà là ra tay với khí linh Thương Thiên Cổ Ấn.