Nhân viên cửa hàng nhanh chóng chọn được vài bộ phù hợp với Tống Gia Tuệ tất nhiên là theo đúng yêu cầu của Hoàng Minh Huân. Một nhân viên nữa đưa cô đi thử xong đều rất vừa với người, anh dang tay ôm lấy cô rồi nói “Nhớ lấy, sau này chỉ cần là vợ Hoàng Minh Huân đến đây mua quần áo đều được giảm một nửa”.
Anh nhìn cửa hàng trưởng như nói hãy nhớ đây là vợ tôi.
Cửa hàng trưởng như vừa tỉnh dậy sau cơn mơ, cười ngọt ngào nhìn Tống Gia Tuệ, “Đúng vậy! Có thể đón tiếp khách quý như Hoàng thiếu phu nhân vào cửa hàng là niềm vinh hạnh của chúng tôi, thẻ của Hoàng thiếu gia trong cả trung tâm thương mại này đều có thể tự động tính nửa giá”.
Tống Gia Tuệ há mồm choáng váng, có thể lúc nào cũng giảm một nửa sao?
Tống Gia Linh tức điên lên, kể cả là kẻ ngốc cũng có thể nhận ra rõ ràng lúc nãy Hoàng Minh Huân đã nghe hết được cuộc trò chuyện của cô ta và Đặng Thanh Thanh, bây giờ liền đưa Tống Gia Tuệ trở lại là để đáp trả đây mà. Không ngờ người như Hoàng Minh Huân lại để bụng hơn thua mấy chuyện như vậy.
Xảy ra chuyện vừa nãy Tống Gia Tuệ cũng không còn tâm trạng đi mua gì nữa.
Hoàng Minh Huân đi lại chỗ đậu xe, một mình vào trong trước không hề mở cửa xe cho cô như lúc đi. Cô xụ mặt xuống, tự mở cửa bước vào thắt dây an toàn xong anh liền khởi động xe, chiếc xe lao nhanh về phía trước với tốc độ chóng mặt.
Hóa ra anh còn giận, lúc nãy trước mặt cửa hàng trưởng chỉ là diễn kịch muốn làm xấu mặt Tống Gia Linh thôi, tuy vậy nhưng với tốc độ này cô sợ tới nỗi tim đập thình thình, một tay bám lấy tay cầm trên xe, mặt trắng bệch nhìn anh nói: “Anh… Anh có thể lái chậm một chút được không?”
“Sợ tôi không có tiền nộp phạt à?” Anh cố ý nói.
“Không phải vậy, chỉ là em thấy hơi say xe, anh lại lái nhanh như thế, ngộ nhỡ lát nữa xảy ra chuyện gì thì sao?”, cô nói như vậy mong anh hạ thấp tốc độ lại một chút, dù tâm trạng có thế nào thì tính mạng vẫn quan trọng hơn, “Em sai rồi, khi nào về nhà sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn để chuộc lỗi…”
Hoàng Minh Huân không thèm quan tâm, còn đạp ga phóng nhanh hơn nữa, cô quay mặt ra cửa xe nhìn, chiếc xe đang vượt lên tất cả những xe khác, nhưng vẫn không có cảnh sát giao thông nào động đến anh. Trong chốc lát, chiếc xe đã rời khỏi trung tâm thành phố, tiến ra vùng ngoại ô.
“Em thực sự… cảm thấy rất khó chịu…”, cô siết chặt tay cầm trên xe.
Anh thấy vẻ mặt cô chẳng tốt là mấy mới đỗ xe bên đường, Tống Gia Tuệ thở phào nhẹ nhõm, nhìn sang Hoàng Minh Huân liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng vô tình đang nhìn cô.
“Em định giải thích thế nào về chuyện vừa nãy? Hai người chả giống người yêu cũ tí nào, cứ như thể cặp đôi yêu nhau đang giận nhau thì đúng hơn. Có vẻ tôi đến không đúng lúc thì phải?”
Tống Gia Tuệ lúc này ý thức được rằng sự tức giận của anh chưa hề nguôi ngoai, nhưng lúc nãy trước mặt mọi người sự tức giận đó được anh kìm nén, bây giờ chỉ có hai người, anh mới bùng phát ra thô bạo như vậy. Những lời nói vừa nãy chắc anh chỉ lọt tai duy nhất Trần Nam là người yêu cũ của cô.
Anh nhếch môi, có vẻ mỉa mai nói tiếp “Có vẻ như đợi vài năm nữa tôi đi theo ông bà rồi, tài sản nhà họ Hoàng sẽ thuộc về em, đến lúc đó em có thể cùng Trần Nam sống hạnh phúc quãng đời còn lại rồi”.
“Hoàng Minh Huân!”, Tống Gia Tuệ chẳng hiểu sao nghe những lời như vậy từ miệng anh thốt ra trong lòng lại khó chịu đến vậy, cô tức tới mức mắt đỏ ngầu, dùng lực đấm mạnh vào ngực anh “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Chúng ta kết hôn rồi mà một chút niềm tin anh cũng không dành cho tôi được sao? Trần Nam cũng đã kết hôn rồi, lại còn là anh rể tôi nữa, lẽ nào anh còn muốn anh ta chết đi để không xuất hiện trước mặt anh nữa, anh mới vừa lòng sao? Ban đầu tôi đồng ý lấy anh là vì lúc đó TD khó khăn cần anh đầu tư thật nhưng tôi không hề có bất cứ suy nghĩ nào như anh nói. Nếu muốn bây giờ anh cứ đơn phương ly hôn, tài sản của nhà họ Hoàng tôi không lấy một đồng, còn về 10M$ kia sau này sẽ có ngày trả lại anh, cả gốc lẫn lãi. Tôi có bán cái mạng này cũng trả đủ cho anh”.
Nói xong, đột nhiên cô nhận thấy bản thân thật thiệt thòi oan ức, nhìn anh với hai mắt ọng nước “Chẳng phải anh chỉ cần một người sinh con cho anh thôi sao? Đâu nhất thiết phải chọn là con người trong mắt anh chẳng có gì tốt đẹp như tôi chứ, anh không sợ sao này con anh sẽ di truyền mấy cái xấu xa như vậy sao?”, cô đổi cách xưng hô như trước kia vì anh cư xử như trước kia, những lời thốt ra cay độc như sát muối vào vết thương người ta vậy.
Nước mắt lăn dài trên má rồi từng giọt từng giọt rơi xuống đúng tay Hoàng Minh Huân. Cô đã rung động trước anh, để nói ra những lời vừa nãy cũng là bức xúc bấy lâu nay bị dồn nén mà thành. Cô thật ghét cái tính tư bản của anh, cứ luôn nghĩ mình là trung tâm vũ trụ chắc!
Hoàng Minh Huân đơ người ra trước những câu nói của cô và những giọt nước mắt nóng hổi đang rơi trên tay, bàn tay lúc này muốn lau đi những giọt nước mắt kia nhưng cô đã tự làm rồi. Anh chỉ đành thu tay về lấy từ trong áo khoác một chiếc khăn tay đưa cho cô, vẫn cố chấp hỏi “Nếu em nhìn thấy tôi và một người phụ nữ khác ôm nhau chặt như thế, em còn có thể tin tôi không?”
Cầm lấy cái khăn, im lặng vài giây, hít một hơi, dõng dạc nói “Tin!”
Anh nhìn cửa hàng trưởng như nói hãy nhớ đây là vợ tôi.
Cửa hàng trưởng như vừa tỉnh dậy sau cơn mơ, cười ngọt ngào nhìn Tống Gia Tuệ, “Đúng vậy! Có thể đón tiếp khách quý như Hoàng thiếu phu nhân vào cửa hàng là niềm vinh hạnh của chúng tôi, thẻ của Hoàng thiếu gia trong cả trung tâm thương mại này đều có thể tự động tính nửa giá”.
Tống Gia Tuệ há mồm choáng váng, có thể lúc nào cũng giảm một nửa sao?
Tống Gia Linh tức điên lên, kể cả là kẻ ngốc cũng có thể nhận ra rõ ràng lúc nãy Hoàng Minh Huân đã nghe hết được cuộc trò chuyện của cô ta và Đặng Thanh Thanh, bây giờ liền đưa Tống Gia Tuệ trở lại là để đáp trả đây mà. Không ngờ người như Hoàng Minh Huân lại để bụng hơn thua mấy chuyện như vậy.
Xảy ra chuyện vừa nãy Tống Gia Tuệ cũng không còn tâm trạng đi mua gì nữa.
Hoàng Minh Huân đi lại chỗ đậu xe, một mình vào trong trước không hề mở cửa xe cho cô như lúc đi. Cô xụ mặt xuống, tự mở cửa bước vào thắt dây an toàn xong anh liền khởi động xe, chiếc xe lao nhanh về phía trước với tốc độ chóng mặt.
Hóa ra anh còn giận, lúc nãy trước mặt cửa hàng trưởng chỉ là diễn kịch muốn làm xấu mặt Tống Gia Linh thôi, tuy vậy nhưng với tốc độ này cô sợ tới nỗi tim đập thình thình, một tay bám lấy tay cầm trên xe, mặt trắng bệch nhìn anh nói: “Anh… Anh có thể lái chậm một chút được không?”
“Sợ tôi không có tiền nộp phạt à?” Anh cố ý nói.
“Không phải vậy, chỉ là em thấy hơi say xe, anh lại lái nhanh như thế, ngộ nhỡ lát nữa xảy ra chuyện gì thì sao?”, cô nói như vậy mong anh hạ thấp tốc độ lại một chút, dù tâm trạng có thế nào thì tính mạng vẫn quan trọng hơn, “Em sai rồi, khi nào về nhà sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn để chuộc lỗi…”
Hoàng Minh Huân không thèm quan tâm, còn đạp ga phóng nhanh hơn nữa, cô quay mặt ra cửa xe nhìn, chiếc xe đang vượt lên tất cả những xe khác, nhưng vẫn không có cảnh sát giao thông nào động đến anh. Trong chốc lát, chiếc xe đã rời khỏi trung tâm thành phố, tiến ra vùng ngoại ô.
“Em thực sự… cảm thấy rất khó chịu…”, cô siết chặt tay cầm trên xe.
Anh thấy vẻ mặt cô chẳng tốt là mấy mới đỗ xe bên đường, Tống Gia Tuệ thở phào nhẹ nhõm, nhìn sang Hoàng Minh Huân liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng vô tình đang nhìn cô.
“Em định giải thích thế nào về chuyện vừa nãy? Hai người chả giống người yêu cũ tí nào, cứ như thể cặp đôi yêu nhau đang giận nhau thì đúng hơn. Có vẻ tôi đến không đúng lúc thì phải?”
Tống Gia Tuệ lúc này ý thức được rằng sự tức giận của anh chưa hề nguôi ngoai, nhưng lúc nãy trước mặt mọi người sự tức giận đó được anh kìm nén, bây giờ chỉ có hai người, anh mới bùng phát ra thô bạo như vậy. Những lời nói vừa nãy chắc anh chỉ lọt tai duy nhất Trần Nam là người yêu cũ của cô.
Anh nhếch môi, có vẻ mỉa mai nói tiếp “Có vẻ như đợi vài năm nữa tôi đi theo ông bà rồi, tài sản nhà họ Hoàng sẽ thuộc về em, đến lúc đó em có thể cùng Trần Nam sống hạnh phúc quãng đời còn lại rồi”.
“Hoàng Minh Huân!”, Tống Gia Tuệ chẳng hiểu sao nghe những lời như vậy từ miệng anh thốt ra trong lòng lại khó chịu đến vậy, cô tức tới mức mắt đỏ ngầu, dùng lực đấm mạnh vào ngực anh “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Chúng ta kết hôn rồi mà một chút niềm tin anh cũng không dành cho tôi được sao? Trần Nam cũng đã kết hôn rồi, lại còn là anh rể tôi nữa, lẽ nào anh còn muốn anh ta chết đi để không xuất hiện trước mặt anh nữa, anh mới vừa lòng sao? Ban đầu tôi đồng ý lấy anh là vì lúc đó TD khó khăn cần anh đầu tư thật nhưng tôi không hề có bất cứ suy nghĩ nào như anh nói. Nếu muốn bây giờ anh cứ đơn phương ly hôn, tài sản của nhà họ Hoàng tôi không lấy một đồng, còn về 10M$ kia sau này sẽ có ngày trả lại anh, cả gốc lẫn lãi. Tôi có bán cái mạng này cũng trả đủ cho anh”.
Nói xong, đột nhiên cô nhận thấy bản thân thật thiệt thòi oan ức, nhìn anh với hai mắt ọng nước “Chẳng phải anh chỉ cần một người sinh con cho anh thôi sao? Đâu nhất thiết phải chọn là con người trong mắt anh chẳng có gì tốt đẹp như tôi chứ, anh không sợ sao này con anh sẽ di truyền mấy cái xấu xa như vậy sao?”, cô đổi cách xưng hô như trước kia vì anh cư xử như trước kia, những lời thốt ra cay độc như sát muối vào vết thương người ta vậy.
Nước mắt lăn dài trên má rồi từng giọt từng giọt rơi xuống đúng tay Hoàng Minh Huân. Cô đã rung động trước anh, để nói ra những lời vừa nãy cũng là bức xúc bấy lâu nay bị dồn nén mà thành. Cô thật ghét cái tính tư bản của anh, cứ luôn nghĩ mình là trung tâm vũ trụ chắc!
Hoàng Minh Huân đơ người ra trước những câu nói của cô và những giọt nước mắt nóng hổi đang rơi trên tay, bàn tay lúc này muốn lau đi những giọt nước mắt kia nhưng cô đã tự làm rồi. Anh chỉ đành thu tay về lấy từ trong áo khoác một chiếc khăn tay đưa cho cô, vẫn cố chấp hỏi “Nếu em nhìn thấy tôi và một người phụ nữ khác ôm nhau chặt như thế, em còn có thể tin tôi không?”
Cầm lấy cái khăn, im lặng vài giây, hít một hơi, dõng dạc nói “Tin!”