Hừ! Đã như vậy còn từ từ nói chuyện, nghĩ cô cao thượng đến mức nghe những lời hoang đường của anh ta mà bỏ qua?
Các câu kiểu đây là hiểu lầm anh với cô ta không có gì hết...
Cô ta dụ dỗ anh, anh nhất thời mù quáng mà lầm đường lạc lối...
Em tha lỗi cho anh từ nay về sao anh không bao giờ để em nhìn thấy cảnh như thế này nữa...
Trong những bộ phim truyền hình cô xem nhiều rồi nhưng không ngờ hôm nay đến lượt mình trong hoàn cảnh này.
Với sự tồi tệ này, cô nghĩ anh ta không nên tên Trần Nam mà nên đổi thành Tra Nam mới đúng.
Cô thừa nhận mình không phải kiểu người nóng tính, tay nhanh hơn não mà lao vào mà dùng vũ lực tới tấp nhưng cô cũng không muốn nghe những lời vô nghĩa từ Trần Nam.
Đàn ông gì đâu mà hèn hạ, cố tình muốn bắt cá hai tay, không buông tha người khác đã vậy còn không thừa nhận việc xấu mình đã làm ra.
Nghĩ lại không hiểu vì sao suốt hai năm ở bên nhau cô không nhận ra điều đó sớm hơn mà chỉ nhìn vào một mặt tốt của Trần Nam.
Một lần bắt được chín mười lần không! Không biết trước đây anh ta đã có bên ngoài bao nhiêu người phụ nữ như Tống Gia Linh hiện giờ sau lưng cô mà cô chưa biết nữa.
Cũng may hôm nay không có Hoàng Minh Huân đi cùng tiện thể cô có thể giải quyết chuyện với Trần Nam một cách triệt để.
“Mấy người mặc đồ đàng hoàng lại đi! Tôi đi lấy một vài thứ”
Tống Gia Tuệ về phòng bê một cái thùng xuống phòng Tống Gia Linh. Ước chừng thời gian hai người đã thay đồ xong cô mới gõ cửa, người mở là Trần Nam.
Anh ta vừa định tiếp tục giải thích cô đã nhanh chóng chặn trước, cô không muốn nghe những lời vô bổ đó, chỉ tốn thời gian mà thôi.
“Lúc trước nhắn tin bảo chia tay rồi mà anh không đồng ý, ngoài mặt níu kéo tôi bên trong lại quan hệ với người phụ nữ khác. Vốn tưởng sau này gặp nhau nếu nói chuyện đàng hoàng còn có thể làm bạn được nhưng bây giờ miễn bàn đi. Gặp anh đường nào tôi nên đi đường khác cho lành”.
“Anh…” Trần Nam muốn nói nhưng cô lại cắt ngang.
“Để tôi nói hết! Những thứ đấy đã không còn giá trị với tôi nữa rồi, anh vứt nó đi cũng chả sao. Như vậy nhé, anh rể”.
Trần Nam mở chiếc thùng ra hoàn toàn kinh ngạc đứng trơ ra đó không nói nên lời. Trong đó là tất cả những món quà anh ta tặng cô vào những ngày lễ, ngày kỉ niệm...
Còn có cả những tấm hình hai người chụp chung khi đi chơi cùng nhau...
Trần Nam lắc đầu không hiểu sao Tống Gia Tuệ lại có thể tuyệt tình như vậy? Đến cả cơ hội giải thích cũng không cho anh ta... Còn cả những thứ này nữa... Đó là tất cả kỉ niệm của hai người còn gì.
Tại sao có thể nói trả lại là trả lại, bỏ đi là bỏ đi được?
Sao một con người bình thường yếu đuối dễ xiêu lòng như cô hôm nay lại tuyệt tình như vậy?
Nhưng Trần Nam đã sai rồi!
Sai từ lần đầu tiên cùng Tống Gia Linh hay bất cứ người phụ nữ nào khác lén lút sau lưng cô!
Còn cái sai ngay bây giờ là cô không tuyệt tình mà là dứt khoát! Dứt khoát chấm dứt tất cả không giữ lại bất cứ thứ gì làm cô có thể suy nghĩ lại, làm cô động tâm trở lại.
Tống Gia Tuệ sẽ xem hai năm quen Trần Nam như một giấc mộng, một giấc mộng dài nhất và đen tối nhất đời cô!
Tống Gia Tuệ vừa bước qua cánh cửa phòng đã bị Tống Gia Linh nặn ra những giọt nước mắt cá sấu, níu tay cô lại “Em đừng hiểu lầm mà. Anh ấy thật sự yêu em, Tuệ à!
Em vì tiền mà gả cho Hoàng Minh Huân, anh ấy buồn lắm nên suốt ngày mượn rượu giải sầu. Chị chỉ là an ủi anh ấy thôi”.
An ủi? Nghe hay thật đấy! An ủi đến mức lên giường?
Nhìn ga giường trắng tinh nãy giờ cô cũng không định nói nhưng Tống Gia Linh cứ không để cô yên.
“Thử hỏi chị an ủi phải bao nhiêu lần anh ta mới hết buồn?” Thái độ cô lúc này hết sức thờ ơ đặt câu hỏi cho Tống Gia Linh khiến cô ta không nói nên lời.
Trần Nam đơ người nãy giờ phát hiện ra vấn đề “Linh, em nói cái gì? Tống Gia Tuệ gả cho Hoàng Minh Huân? Chuyện này là thật sao?
Anh ta không biết thật hay giả vờ không biết cô cũng không quan tâm.
Tống Gia Linh lập tức ngã vào lòng Trần Nam nức nở “Là tại em không tốt. Hơn tuần trước Tuệ đã gả cho Hoàng Minh Huân. Lúc em về nhà thì mọi chuyện đã đâu vào đấy cả rồi”.
Cố ý!
Rõ ràng cô ta cố ý nếu không tại sao cô vừa vào nhà họ Hoàng thì Tống Gia Linh liền về nhà. Còn làm chuyện này ngay trong nhà.
Đâu phải cô ta không biết Trần Nam và cô từng yêu nhau.
Nói trùng hợp có quỷ mới tin!
“Chị nói là lỗi của chị sao lúc Tập đoàn gặp chuyện chị không gả cho Hoàng Minh Huân đi?”
“Lúc đó…”
“Lúc đó thế nào? Lúc đó chị đang ngày đêm quấn quýt bên cạnh anh ta?”
…
“Không nói được đúng không? Không nói được tôi cũng không miễn cưỡng chị đâu.
Từ nhỏ đến lớn đồ chơi gì chị thích tôi đều không giành với chị, bây giờ cũng không ngoại lệ. Chỉ có điều lần này là chị nhặt đồ tôi đã vứt đi”.
“Em…”
“Không phải chị diễn hay lắm sao? Sao giờ lại không nói được gì thế?”
“Nhưng ít ra em cũng nên giải thích với Trần Nam chứ!”
Giải thích? Giải thích gì chứ?
“Nếu muốn nói gì với anh ta thì chị cứ nói cho đã đi, nói để tôn lên sự cao thượng của chị, bây giờ không cần thiết phải nói nhiều với hai người nữa. Tôi đi trước đây”.
Các câu kiểu đây là hiểu lầm anh với cô ta không có gì hết...
Cô ta dụ dỗ anh, anh nhất thời mù quáng mà lầm đường lạc lối...
Em tha lỗi cho anh từ nay về sao anh không bao giờ để em nhìn thấy cảnh như thế này nữa...
Trong những bộ phim truyền hình cô xem nhiều rồi nhưng không ngờ hôm nay đến lượt mình trong hoàn cảnh này.
Với sự tồi tệ này, cô nghĩ anh ta không nên tên Trần Nam mà nên đổi thành Tra Nam mới đúng.
Cô thừa nhận mình không phải kiểu người nóng tính, tay nhanh hơn não mà lao vào mà dùng vũ lực tới tấp nhưng cô cũng không muốn nghe những lời vô nghĩa từ Trần Nam.
Đàn ông gì đâu mà hèn hạ, cố tình muốn bắt cá hai tay, không buông tha người khác đã vậy còn không thừa nhận việc xấu mình đã làm ra.
Nghĩ lại không hiểu vì sao suốt hai năm ở bên nhau cô không nhận ra điều đó sớm hơn mà chỉ nhìn vào một mặt tốt của Trần Nam.
Một lần bắt được chín mười lần không! Không biết trước đây anh ta đã có bên ngoài bao nhiêu người phụ nữ như Tống Gia Linh hiện giờ sau lưng cô mà cô chưa biết nữa.
Cũng may hôm nay không có Hoàng Minh Huân đi cùng tiện thể cô có thể giải quyết chuyện với Trần Nam một cách triệt để.
“Mấy người mặc đồ đàng hoàng lại đi! Tôi đi lấy một vài thứ”
Tống Gia Tuệ về phòng bê một cái thùng xuống phòng Tống Gia Linh. Ước chừng thời gian hai người đã thay đồ xong cô mới gõ cửa, người mở là Trần Nam.
Anh ta vừa định tiếp tục giải thích cô đã nhanh chóng chặn trước, cô không muốn nghe những lời vô bổ đó, chỉ tốn thời gian mà thôi.
“Lúc trước nhắn tin bảo chia tay rồi mà anh không đồng ý, ngoài mặt níu kéo tôi bên trong lại quan hệ với người phụ nữ khác. Vốn tưởng sau này gặp nhau nếu nói chuyện đàng hoàng còn có thể làm bạn được nhưng bây giờ miễn bàn đi. Gặp anh đường nào tôi nên đi đường khác cho lành”.
“Anh…” Trần Nam muốn nói nhưng cô lại cắt ngang.
“Để tôi nói hết! Những thứ đấy đã không còn giá trị với tôi nữa rồi, anh vứt nó đi cũng chả sao. Như vậy nhé, anh rể”.
Trần Nam mở chiếc thùng ra hoàn toàn kinh ngạc đứng trơ ra đó không nói nên lời. Trong đó là tất cả những món quà anh ta tặng cô vào những ngày lễ, ngày kỉ niệm...
Còn có cả những tấm hình hai người chụp chung khi đi chơi cùng nhau...
Trần Nam lắc đầu không hiểu sao Tống Gia Tuệ lại có thể tuyệt tình như vậy? Đến cả cơ hội giải thích cũng không cho anh ta... Còn cả những thứ này nữa... Đó là tất cả kỉ niệm của hai người còn gì.
Tại sao có thể nói trả lại là trả lại, bỏ đi là bỏ đi được?
Sao một con người bình thường yếu đuối dễ xiêu lòng như cô hôm nay lại tuyệt tình như vậy?
Nhưng Trần Nam đã sai rồi!
Sai từ lần đầu tiên cùng Tống Gia Linh hay bất cứ người phụ nữ nào khác lén lút sau lưng cô!
Còn cái sai ngay bây giờ là cô không tuyệt tình mà là dứt khoát! Dứt khoát chấm dứt tất cả không giữ lại bất cứ thứ gì làm cô có thể suy nghĩ lại, làm cô động tâm trở lại.
Tống Gia Tuệ sẽ xem hai năm quen Trần Nam như một giấc mộng, một giấc mộng dài nhất và đen tối nhất đời cô!
Tống Gia Tuệ vừa bước qua cánh cửa phòng đã bị Tống Gia Linh nặn ra những giọt nước mắt cá sấu, níu tay cô lại “Em đừng hiểu lầm mà. Anh ấy thật sự yêu em, Tuệ à!
Em vì tiền mà gả cho Hoàng Minh Huân, anh ấy buồn lắm nên suốt ngày mượn rượu giải sầu. Chị chỉ là an ủi anh ấy thôi”.
An ủi? Nghe hay thật đấy! An ủi đến mức lên giường?
Nhìn ga giường trắng tinh nãy giờ cô cũng không định nói nhưng Tống Gia Linh cứ không để cô yên.
“Thử hỏi chị an ủi phải bao nhiêu lần anh ta mới hết buồn?” Thái độ cô lúc này hết sức thờ ơ đặt câu hỏi cho Tống Gia Linh khiến cô ta không nói nên lời.
Trần Nam đơ người nãy giờ phát hiện ra vấn đề “Linh, em nói cái gì? Tống Gia Tuệ gả cho Hoàng Minh Huân? Chuyện này là thật sao?
Anh ta không biết thật hay giả vờ không biết cô cũng không quan tâm.
Tống Gia Linh lập tức ngã vào lòng Trần Nam nức nở “Là tại em không tốt. Hơn tuần trước Tuệ đã gả cho Hoàng Minh Huân. Lúc em về nhà thì mọi chuyện đã đâu vào đấy cả rồi”.
Cố ý!
Rõ ràng cô ta cố ý nếu không tại sao cô vừa vào nhà họ Hoàng thì Tống Gia Linh liền về nhà. Còn làm chuyện này ngay trong nhà.
Đâu phải cô ta không biết Trần Nam và cô từng yêu nhau.
Nói trùng hợp có quỷ mới tin!
“Chị nói là lỗi của chị sao lúc Tập đoàn gặp chuyện chị không gả cho Hoàng Minh Huân đi?”
“Lúc đó…”
“Lúc đó thế nào? Lúc đó chị đang ngày đêm quấn quýt bên cạnh anh ta?”
…
“Không nói được đúng không? Không nói được tôi cũng không miễn cưỡng chị đâu.
Từ nhỏ đến lớn đồ chơi gì chị thích tôi đều không giành với chị, bây giờ cũng không ngoại lệ. Chỉ có điều lần này là chị nhặt đồ tôi đã vứt đi”.
“Em…”
“Không phải chị diễn hay lắm sao? Sao giờ lại không nói được gì thế?”
“Nhưng ít ra em cũng nên giải thích với Trần Nam chứ!”
Giải thích? Giải thích gì chứ?
“Nếu muốn nói gì với anh ta thì chị cứ nói cho đã đi, nói để tôn lên sự cao thượng của chị, bây giờ không cần thiết phải nói nhiều với hai người nữa. Tôi đi trước đây”.