Lúc rời khỏi chung cư cũng mới hơn 7 giờ tối, Tống Gia Tuệ nhắn vị trí cho tài xế xong lại đi taxi đến cửa hàng trang sức gần nhất chọn bừa lấy một sợi dây chuyền, vì thực chất cô cũng chả muốn đến cái hôn lễ ấy chút nào. Tống Gia Tuệ đã giải quyết xong vấn đề nên về nhà có vẻ hào hứng, vừa vào tới phòng khách đã gặp Hoàng lão gia ngồi xem ti vi, bình thường đâu thấy ông ở đây giờ này, chẳng lẽ cô đã làm gì sai nữa sao?
Cô khép nép cúi đầu chào ông, “Thưa chú con mới về ạ!”
“Nghe nói, ngày mai chị gái con kết hôn?”
Tống Gia Tuệ có chút bất ngờ ngẩng đầu nhìn Hoàng lão gia “Dạ vâng!”
Hoàng lão gia ra hiệu cho dì Tô mang tới một chiếc hộp màu hồng được gói vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, nhìn rất sang trọng, dì Tô đưa nó cho Tống Gia Tuệ, nói: “Đây là món quà lão gia đích thân chọn, nhà họ Tống dù gì cũng là gia đình của thiếu phu nhân, tặng quà cũng cần chọn lựa kỹ càng, không thể qua loa, nếu không sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh của nhà họ Hoàng”.
Chiếc hộp màu hồng được gói gém bốn góc đều vuông vức, đơn giản nhưng vô cùng tao nhã, sang trọng, dưới ánh đèn còn phản chiếu những màu sắc li ti lấp lánh.
Cô nghĩ tới món quà mình vừa mua để trong túi xách mà có phần ngượng ngùng, hai tay nắm chặt lấy nhau. Để mà so sánh thì sợi dây chuyền cô mua quá là nhỏ bé, hộp đựng cũng quá tầm thường.
“Dạ con cảm ơn chú!”
Hoàng lão gia bảo cô ngồi xuống cạnh ông, gương mặt hiền hòa nói “Bộ sưu tập trang phục mới nhất ta đã cho người chuẩn bị trong phòng thay đồ cho con rồi. Chọn cho phù hợp, đừng để mất mặt”.
“Con nhớ rồi, ngày mai con sẽ ăn mặc trang điểm cẩn thận, sẽ không để chú phải lo lắng đâu ạ”, dó cũng là vì thể diện của bản thân, cô nhất đinh phải xuất hiện với hình ảnh tự tin, xinh đẹp.
Về tới phòng, Tống Gia Tuệ tắm qua sau đó đi vào phòng thay đồ mở cửa tủ ra, các loại quần áo với đủ loại màu sắc, từ váy liền thân tới chân váy, áo sơ mi đến áo khoác nhẹ bên ngoài, váy dạ hội, đủ cả không thiếu thứ gì. Cô suy nghĩ một chút mới chọn một chiếc áo voan màu sữa với thiết kế theo kiểu phương tây làm lộ những đường cong trên cơ thể và phần cổ trắng ngần, kết hợp với chiếc áo là chân váy màu đen, người cô như tôn thêm vẻ đẹp, sự sang trọng cho bộ trang phục. Đứng mình trước gương, cô gật đầu hài lòng với bản thân và sự lựa chọn của mình.
Xong xuôi mọi chuyện cô về phòng ngủ tiếp tục làm báo cáo dang dở lúc chiều tới gần 1 giờ sáng mới xong. Hoàng Minh Huân cũng biết cô có việc phải làm nên tối nay cũng không làm phiền.
[…]
Cô hẹn với Hoàng Minh Huân lúc 8 giờ sáng ở dưới chung cư của anh. Hôn lễ được bắt đầu vào lúc 10 giờ, với tư cách là người thân của họ nhà gái, về tình về lý thì cô nên đến sớm một chút.
Gia đình Trần Nam cũng là một gia đình giàu có, Tống Gia Linh cũng rất tỉ mỉ và coi trọng địa điểm cũng như cách trang trí của hôn lễ, thế nên hôn lễ được chọn tổ chức ở một khách sạn năm sao trên bờ biển cách trung tâm thành phố H tầm một tiếng lái xe.
8 giờ kém một chút Tống Gia Tuệ đã đến dưới chung cư của Hoàng Minh Huân ở, người ra người vào tấp nập suốt 1 tiếng nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.
Hai hàng lông mày chau lại, gọi điện cho anh mấy cuộc nhưng đều không có ai nhấc máy, cô chỉ có thể gửi cho anh một tin nhắn: “Địa điểm tổ chức là khách sạn An Cát, hôn lễ bắt đầu lúc 10 giờ, anh không thể tới phút chót rồi mà cho tôi leo cây thế này, anh mà không đến, tôi lên mạng bóc phốt để anh hết đường làm ăn đấy”. Sau đó cô chỉ có thể thở dài, thất vọng lên xe để tài xế chở đi trước.
Vừa đến cổng khách sạn cô hít một hơi thật sâu rồi một mình bước vào. Ngay trước khách sạn là hình ảnh Trần Nam trong bộ vest sang trọng màu đen, khoác tay anh ta là Tống Gia Linh trong bộ váy cô dâu trắng nền nã. Hai người đứng cười không ngớt đón khách và nhận quà từ người thân bạn bè, cùng với đó là những lời khen, lời chúc phúc cho đôi trẻ.
“Còn tưởng em không dám đến cơ?” Tống Gia Linh vừa nhìn thấy Tống Gia Tuệ liền gằn giọng ghé sát vào cô thốt ra lời nói với vẻ hận thù, sau khi thấy cô đi một mình liền đắc ý nói lớn thu hút sự chú ý của mọi người “Em gái kết hôn cũng được hai tháng rồi mà vẫn chưa thấy mang em rể về ra mắt nhà vợ… chắc không phải lấy chồng rồi là từ mặt nhà mẹ luôn đâu nhỉ?”.
Cô không muốn làm Tống Gia Linh bẽ mặt trong ngày trọng đại, liền ghé sát vào người cô ta như hành động ôm thân mật, khẽ đe dọa “Nếu chị không muốn tôi quậy banh cái hôn lễ này thì tốt nhất an phận cho tôi, chuyện của chúng ta sau khi không có người ngoài tôi sẽ giải quyết với chị”.
Mặt Tống Gia Linh nở nụ cười méo xẹo nhìn Tống Gia Tuệ bước vào đại sảnh của khách sạn. Sau đó cô lôi hộp quà từ trong túi xách ra, đi thẳng tới chỗ Tống phu nhân.
Hà Tuệ Nghi cười tươi như hoa nhận hộp quà từ tay Tống Gia Tuệ, vừa nhìn đã biết đồ trong này không hề tầm thường, mở hộp quà ra nhìn thấy đồ trang sức có gắn kim cương, bà ngạc nhiên mừng rỡ nhìn cô cảm thán “Ôi! Nhà họ Hoàng cẩn thận thật đấy… chuẩn bị quà cưới cho tiểu Linh chu đáo thế này thì quý quá Nhưng mà chồng con đâu? Tiểu Linh nói là hôm nay chồng con cũng sẽ tới!”
“Anh ấy…”
Cô khép nép cúi đầu chào ông, “Thưa chú con mới về ạ!”
“Nghe nói, ngày mai chị gái con kết hôn?”
Tống Gia Tuệ có chút bất ngờ ngẩng đầu nhìn Hoàng lão gia “Dạ vâng!”
Hoàng lão gia ra hiệu cho dì Tô mang tới một chiếc hộp màu hồng được gói vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, nhìn rất sang trọng, dì Tô đưa nó cho Tống Gia Tuệ, nói: “Đây là món quà lão gia đích thân chọn, nhà họ Tống dù gì cũng là gia đình của thiếu phu nhân, tặng quà cũng cần chọn lựa kỹ càng, không thể qua loa, nếu không sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh của nhà họ Hoàng”.
Chiếc hộp màu hồng được gói gém bốn góc đều vuông vức, đơn giản nhưng vô cùng tao nhã, sang trọng, dưới ánh đèn còn phản chiếu những màu sắc li ti lấp lánh.
Cô nghĩ tới món quà mình vừa mua để trong túi xách mà có phần ngượng ngùng, hai tay nắm chặt lấy nhau. Để mà so sánh thì sợi dây chuyền cô mua quá là nhỏ bé, hộp đựng cũng quá tầm thường.
“Dạ con cảm ơn chú!”
Hoàng lão gia bảo cô ngồi xuống cạnh ông, gương mặt hiền hòa nói “Bộ sưu tập trang phục mới nhất ta đã cho người chuẩn bị trong phòng thay đồ cho con rồi. Chọn cho phù hợp, đừng để mất mặt”.
“Con nhớ rồi, ngày mai con sẽ ăn mặc trang điểm cẩn thận, sẽ không để chú phải lo lắng đâu ạ”, dó cũng là vì thể diện của bản thân, cô nhất đinh phải xuất hiện với hình ảnh tự tin, xinh đẹp.
Về tới phòng, Tống Gia Tuệ tắm qua sau đó đi vào phòng thay đồ mở cửa tủ ra, các loại quần áo với đủ loại màu sắc, từ váy liền thân tới chân váy, áo sơ mi đến áo khoác nhẹ bên ngoài, váy dạ hội, đủ cả không thiếu thứ gì. Cô suy nghĩ một chút mới chọn một chiếc áo voan màu sữa với thiết kế theo kiểu phương tây làm lộ những đường cong trên cơ thể và phần cổ trắng ngần, kết hợp với chiếc áo là chân váy màu đen, người cô như tôn thêm vẻ đẹp, sự sang trọng cho bộ trang phục. Đứng mình trước gương, cô gật đầu hài lòng với bản thân và sự lựa chọn của mình.
Xong xuôi mọi chuyện cô về phòng ngủ tiếp tục làm báo cáo dang dở lúc chiều tới gần 1 giờ sáng mới xong. Hoàng Minh Huân cũng biết cô có việc phải làm nên tối nay cũng không làm phiền.
[…]
Cô hẹn với Hoàng Minh Huân lúc 8 giờ sáng ở dưới chung cư của anh. Hôn lễ được bắt đầu vào lúc 10 giờ, với tư cách là người thân của họ nhà gái, về tình về lý thì cô nên đến sớm một chút.
Gia đình Trần Nam cũng là một gia đình giàu có, Tống Gia Linh cũng rất tỉ mỉ và coi trọng địa điểm cũng như cách trang trí của hôn lễ, thế nên hôn lễ được chọn tổ chức ở một khách sạn năm sao trên bờ biển cách trung tâm thành phố H tầm một tiếng lái xe.
8 giờ kém một chút Tống Gia Tuệ đã đến dưới chung cư của Hoàng Minh Huân ở, người ra người vào tấp nập suốt 1 tiếng nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.
Hai hàng lông mày chau lại, gọi điện cho anh mấy cuộc nhưng đều không có ai nhấc máy, cô chỉ có thể gửi cho anh một tin nhắn: “Địa điểm tổ chức là khách sạn An Cát, hôn lễ bắt đầu lúc 10 giờ, anh không thể tới phút chót rồi mà cho tôi leo cây thế này, anh mà không đến, tôi lên mạng bóc phốt để anh hết đường làm ăn đấy”. Sau đó cô chỉ có thể thở dài, thất vọng lên xe để tài xế chở đi trước.
Vừa đến cổng khách sạn cô hít một hơi thật sâu rồi một mình bước vào. Ngay trước khách sạn là hình ảnh Trần Nam trong bộ vest sang trọng màu đen, khoác tay anh ta là Tống Gia Linh trong bộ váy cô dâu trắng nền nã. Hai người đứng cười không ngớt đón khách và nhận quà từ người thân bạn bè, cùng với đó là những lời khen, lời chúc phúc cho đôi trẻ.
“Còn tưởng em không dám đến cơ?” Tống Gia Linh vừa nhìn thấy Tống Gia Tuệ liền gằn giọng ghé sát vào cô thốt ra lời nói với vẻ hận thù, sau khi thấy cô đi một mình liền đắc ý nói lớn thu hút sự chú ý của mọi người “Em gái kết hôn cũng được hai tháng rồi mà vẫn chưa thấy mang em rể về ra mắt nhà vợ… chắc không phải lấy chồng rồi là từ mặt nhà mẹ luôn đâu nhỉ?”.
Cô không muốn làm Tống Gia Linh bẽ mặt trong ngày trọng đại, liền ghé sát vào người cô ta như hành động ôm thân mật, khẽ đe dọa “Nếu chị không muốn tôi quậy banh cái hôn lễ này thì tốt nhất an phận cho tôi, chuyện của chúng ta sau khi không có người ngoài tôi sẽ giải quyết với chị”.
Mặt Tống Gia Linh nở nụ cười méo xẹo nhìn Tống Gia Tuệ bước vào đại sảnh của khách sạn. Sau đó cô lôi hộp quà từ trong túi xách ra, đi thẳng tới chỗ Tống phu nhân.
Hà Tuệ Nghi cười tươi như hoa nhận hộp quà từ tay Tống Gia Tuệ, vừa nhìn đã biết đồ trong này không hề tầm thường, mở hộp quà ra nhìn thấy đồ trang sức có gắn kim cương, bà ngạc nhiên mừng rỡ nhìn cô cảm thán “Ôi! Nhà họ Hoàng cẩn thận thật đấy… chuẩn bị quà cưới cho tiểu Linh chu đáo thế này thì quý quá Nhưng mà chồng con đâu? Tiểu Linh nói là hôm nay chồng con cũng sẽ tới!”
“Anh ấy…”