Tống Gia Tuệ thẹn đỏ cả mặt, trong màn đêm cô không nhìn thấy được nên cảm giác lại càng nhạy bén. Ngón tay thô dài mạnh mẽ, ra vào trong thân thể mình, mỗi một chi tiết nhỏ, một chút khựng lại cô đều cảm nhận được… thật sự là quá xấu hổ.
Nhưng mà… phải phối hợp với anh ấy! Tống Gia Tuệ cắn môi, chậm rãi, từ từ mở chân ra. Hoàng Minh Huân cúi đầu hôn cô khích lệ, ngón tay cũng không ngừng làm động tác mở rộng.
Quá trình này vừa ngọt ngào vừa giày vò con người ta muốn phát điên, may mà người dưới thân phối hợp.
“Lần đầu đúng không? Cố nhịn một chút là sẽ không đau nữa” Hoàng Minh Huân hôn loạn trên người cô nhằm lan tỏa sự chú ý đến những chỗ khác, một mặt lại kéo hai chân cô ra đâm mạnh vào.
“Đau…” Đau đớn như xé nát khiến Tống Gia Tuệ không nhịn được kêu thành tiếng, nước mắt theo khóe chảy xuống tóc, mặt cô trắng bệch, đôi mắt thể hiện vẻ đầy thống khổ. Hai tay cô bấu chặt vào bờ vai rắn chắc kia, nức nở gọi tên anh “Huân… Em đau…”
Hoàng Minh Huân cũng đau nhưng nghe cô gọi tên mình liền cảm thấy ngọt ngào đến lạ. Cô quá chặt, kẹp anh vừa đau vừa căng lại sảng khoái thiếu chút thì bắn ra. May mà kịp thời nhịn xuống, bằng không mất mặt đến mức không biết chui vào đâu nữa.
“Em cố chịu chút nữa” Hoàng Minh Huân một tay chống đỡ, một tay dùng ngón cái quẹt đi những giọt nước mắt trên má cô, nhẹ giọng an ủi “Anh sẽ nhẹ nhàng!”
Tống Gia Tuệ thở dồn dập, nghe giọng anh thì biết lúc này chắc anh cũng khó chịu lắm, cô khó nhọc mở miệng “Không, không sao… Anh làm tiếp đi!”
Thật ra rất đau nhưng sớm muộn gì cũng phải trải qua bước này, không bằng đau một lần cho xong.
Nghe cô nói thế nhưng Hoàng Minh Huân không dám cử động lung tung mà chỉ dám thẳng lưng ra vào trong cơ thể cô nhè nhẹ.
“Không chịu nổi thì cứ cắn vào tay anh!”
“Ưm…” Cô khẽ gật đầu.
Cứ từ từ như thế đến khi thấy nét mặt cô không còn khó chịu nữa mới buông lỏng tay chân, từ từ gia tăng động tác. Đến Hoàng Minh Huân cũng không ngờ được, lần đầu tiên hai vợ chồng cùng nhau như thế lại thăng hoa đến lạ.
Một lúc sau cảm nhận được sự ra vào trơn tru hơn và tiếng kêu đầy gợi tình của cô, anh khẽ hỏi “Còn đau không?”
Tống Gia Tuệ lắc đầu, lúc này động tác của Hoàng Minh Huân lại càng nhanh hơn, cứ như sức lực toàn thân đều phát tiết lên người cô vậy. Cảm giác này quá dễ chịu, thật muốn cả đời trầm luân trong đó.
Đến khi đạt đến cảm giác thăng hoa nhất, anh mới từ từ rút ra, cô cứ thế vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của anh, toàn thân hai người đều nhớp nháp. Hoàng Minh Huân trên môi nở nụ cười mãn nguyện ôm chặt vợ vào lòng, hôm nay cô chính thức trở thành người phụ nữ của anh rồi. Cuộc hôn nhân này có vẻ không tệ như lúc đầu anh nghĩ.
Nằm một chút đến lúc mồ hôi trên người cả hai không còn đổ nữa, Hoàng Minh Huân mới bế Tống Gia Tuệ vào phòng tắm vệ sinh lại một chút, cô lúc này mệt đến mức mắt mở không nổi dù biết mình đang ở đâu nhưng để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Sau đó Hoàng Minh Huân chủ động thay ga giường và ôm cô ngủ đến sáng.
[…]
Tống Gia Tuệ dậy trễ hơn Hoàng Minh Huân, tối qua thật sự mệt… không ngờ lần đầu tiên lại đau như vậy, sáng ra eo còn mỏi nữa, cổ họng kêu đến mức giờ phải hắng hắng mấy cái mới miễn cưỡng nói được bình thường. Hôm nay lại không lên lớp nữa rồi… Cô cảm thấy số ngày nghỉ từ khi lấy chồng tới giờ gộp lại cũng nhiều hơn những ngày cô “tự giác” nghỉ hồi năm nhất.
Mặc dù Hoàng lão gia có nghiêm khắc với những việc cô làm ngoài kia nhưng trong nhà cô muốn làm gì cũng được, ngủ đến bao giờ cũng không ý kiến. Ông rất quan tâm đến mặt mũi của nhà họ Hoàng ngoài xã hội nên mới có việc mấy lần cô quỳ trong phòng thờ, còn ở nhà có lẽ giới hạn duy nhất chỉ có… Hoàng Minh Huân. Chú của anh thì như vậy, còn chú của cô… đến việc giữ lời hứa còn không làm được, nghĩ mà chán!
Những ngày sau đó Tống Gia Tuệ cũng ngoan ngoãn chờ Hoàng Minh Huân về như lần trước để xác nhận với anh về việc tham gia hôn lễ của Trần Nam và Lương Vân nhưng đợi mãi cũng không thấy mặt mũi đâu.
Với một người như cô, việc anh làm xong lại biến mất như vậy thì thật sự đáng suy nghĩ.
Ngẫm lại một chút cuộc hôn nhân của hai người không có tình cảm làm nền, tệ hơn nữa là đến với nhau vì tiền bạc… à không, chỉ có cô đến với anh vì vật chất. Vậy đến bây giờ vị trí cô trong lòng anh là gì hay vốn dĩ nó không và sẽ không tồn tại?
Tối hôm đó, lần đầu tiên, cô không hề tùy hứng mà nội tâm cũng tranh đấu dữ dội… lý trí bảo tới diện mạo Hoàng Minh Huân ra sao cô còn không biết trao cho người đó liệu có đáng không? Nhưng trái tim lại nói chỉ cần cô tin tưởng anh là được rồi. Đến cuối cùng cái chiến thắng tất cả vẫn là cảm xúc – cái thứ duy nhất mà con người khác biệt với trí tuệ nhân tạo. Cô đã có một đêm khó quên, giờ nghĩ lại vẫn còn ngượng đỏ mặt. Vậy còn anh thì sao? Lúc đó anh đang nghĩ gì?
Một người suy nghĩ nhiều khi muốn bước vào mối quan hệ thật sự mệt mỏi, họ sẽ phải tìm lý do cho những suy nghĩ tiêu cực của mình và phải tự vượt qua rào cản về chuyện quá khứ không mấy tốt đẹp nữa. Đến cuối cùng người yêu trước sẽ là người thua… có lẽ cô thua rồi!
Hơn một tuần không gặp, cô nhớ anh rồi! Nhớ những lời nói hơi khó nghe nhưng đầy sự quan tâm của anh, nhớ những nụ hôn bá đạo khiến cô trở tay không kịp của anh, nhớ hôm đó anh nhẹ nhàng như thế nào… Điên mất thôi! Cô bị Hoàng Minh Huân thao túng tâm lý rồi!
Nhưng mà… phải phối hợp với anh ấy! Tống Gia Tuệ cắn môi, chậm rãi, từ từ mở chân ra. Hoàng Minh Huân cúi đầu hôn cô khích lệ, ngón tay cũng không ngừng làm động tác mở rộng.
Quá trình này vừa ngọt ngào vừa giày vò con người ta muốn phát điên, may mà người dưới thân phối hợp.
“Lần đầu đúng không? Cố nhịn một chút là sẽ không đau nữa” Hoàng Minh Huân hôn loạn trên người cô nhằm lan tỏa sự chú ý đến những chỗ khác, một mặt lại kéo hai chân cô ra đâm mạnh vào.
“Đau…” Đau đớn như xé nát khiến Tống Gia Tuệ không nhịn được kêu thành tiếng, nước mắt theo khóe chảy xuống tóc, mặt cô trắng bệch, đôi mắt thể hiện vẻ đầy thống khổ. Hai tay cô bấu chặt vào bờ vai rắn chắc kia, nức nở gọi tên anh “Huân… Em đau…”
Hoàng Minh Huân cũng đau nhưng nghe cô gọi tên mình liền cảm thấy ngọt ngào đến lạ. Cô quá chặt, kẹp anh vừa đau vừa căng lại sảng khoái thiếu chút thì bắn ra. May mà kịp thời nhịn xuống, bằng không mất mặt đến mức không biết chui vào đâu nữa.
“Em cố chịu chút nữa” Hoàng Minh Huân một tay chống đỡ, một tay dùng ngón cái quẹt đi những giọt nước mắt trên má cô, nhẹ giọng an ủi “Anh sẽ nhẹ nhàng!”
Tống Gia Tuệ thở dồn dập, nghe giọng anh thì biết lúc này chắc anh cũng khó chịu lắm, cô khó nhọc mở miệng “Không, không sao… Anh làm tiếp đi!”
Thật ra rất đau nhưng sớm muộn gì cũng phải trải qua bước này, không bằng đau một lần cho xong.
Nghe cô nói thế nhưng Hoàng Minh Huân không dám cử động lung tung mà chỉ dám thẳng lưng ra vào trong cơ thể cô nhè nhẹ.
“Không chịu nổi thì cứ cắn vào tay anh!”
“Ưm…” Cô khẽ gật đầu.
Cứ từ từ như thế đến khi thấy nét mặt cô không còn khó chịu nữa mới buông lỏng tay chân, từ từ gia tăng động tác. Đến Hoàng Minh Huân cũng không ngờ được, lần đầu tiên hai vợ chồng cùng nhau như thế lại thăng hoa đến lạ.
Một lúc sau cảm nhận được sự ra vào trơn tru hơn và tiếng kêu đầy gợi tình của cô, anh khẽ hỏi “Còn đau không?”
Tống Gia Tuệ lắc đầu, lúc này động tác của Hoàng Minh Huân lại càng nhanh hơn, cứ như sức lực toàn thân đều phát tiết lên người cô vậy. Cảm giác này quá dễ chịu, thật muốn cả đời trầm luân trong đó.
Đến khi đạt đến cảm giác thăng hoa nhất, anh mới từ từ rút ra, cô cứ thế vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của anh, toàn thân hai người đều nhớp nháp. Hoàng Minh Huân trên môi nở nụ cười mãn nguyện ôm chặt vợ vào lòng, hôm nay cô chính thức trở thành người phụ nữ của anh rồi. Cuộc hôn nhân này có vẻ không tệ như lúc đầu anh nghĩ.
Nằm một chút đến lúc mồ hôi trên người cả hai không còn đổ nữa, Hoàng Minh Huân mới bế Tống Gia Tuệ vào phòng tắm vệ sinh lại một chút, cô lúc này mệt đến mức mắt mở không nổi dù biết mình đang ở đâu nhưng để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Sau đó Hoàng Minh Huân chủ động thay ga giường và ôm cô ngủ đến sáng.
[…]
Tống Gia Tuệ dậy trễ hơn Hoàng Minh Huân, tối qua thật sự mệt… không ngờ lần đầu tiên lại đau như vậy, sáng ra eo còn mỏi nữa, cổ họng kêu đến mức giờ phải hắng hắng mấy cái mới miễn cưỡng nói được bình thường. Hôm nay lại không lên lớp nữa rồi… Cô cảm thấy số ngày nghỉ từ khi lấy chồng tới giờ gộp lại cũng nhiều hơn những ngày cô “tự giác” nghỉ hồi năm nhất.
Mặc dù Hoàng lão gia có nghiêm khắc với những việc cô làm ngoài kia nhưng trong nhà cô muốn làm gì cũng được, ngủ đến bao giờ cũng không ý kiến. Ông rất quan tâm đến mặt mũi của nhà họ Hoàng ngoài xã hội nên mới có việc mấy lần cô quỳ trong phòng thờ, còn ở nhà có lẽ giới hạn duy nhất chỉ có… Hoàng Minh Huân. Chú của anh thì như vậy, còn chú của cô… đến việc giữ lời hứa còn không làm được, nghĩ mà chán!
Những ngày sau đó Tống Gia Tuệ cũng ngoan ngoãn chờ Hoàng Minh Huân về như lần trước để xác nhận với anh về việc tham gia hôn lễ của Trần Nam và Lương Vân nhưng đợi mãi cũng không thấy mặt mũi đâu.
Với một người như cô, việc anh làm xong lại biến mất như vậy thì thật sự đáng suy nghĩ.
Ngẫm lại một chút cuộc hôn nhân của hai người không có tình cảm làm nền, tệ hơn nữa là đến với nhau vì tiền bạc… à không, chỉ có cô đến với anh vì vật chất. Vậy đến bây giờ vị trí cô trong lòng anh là gì hay vốn dĩ nó không và sẽ không tồn tại?
Tối hôm đó, lần đầu tiên, cô không hề tùy hứng mà nội tâm cũng tranh đấu dữ dội… lý trí bảo tới diện mạo Hoàng Minh Huân ra sao cô còn không biết trao cho người đó liệu có đáng không? Nhưng trái tim lại nói chỉ cần cô tin tưởng anh là được rồi. Đến cuối cùng cái chiến thắng tất cả vẫn là cảm xúc – cái thứ duy nhất mà con người khác biệt với trí tuệ nhân tạo. Cô đã có một đêm khó quên, giờ nghĩ lại vẫn còn ngượng đỏ mặt. Vậy còn anh thì sao? Lúc đó anh đang nghĩ gì?
Một người suy nghĩ nhiều khi muốn bước vào mối quan hệ thật sự mệt mỏi, họ sẽ phải tìm lý do cho những suy nghĩ tiêu cực của mình và phải tự vượt qua rào cản về chuyện quá khứ không mấy tốt đẹp nữa. Đến cuối cùng người yêu trước sẽ là người thua… có lẽ cô thua rồi!
Hơn một tuần không gặp, cô nhớ anh rồi! Nhớ những lời nói hơi khó nghe nhưng đầy sự quan tâm của anh, nhớ những nụ hôn bá đạo khiến cô trở tay không kịp của anh, nhớ hôm đó anh nhẹ nhàng như thế nào… Điên mất thôi! Cô bị Hoàng Minh Huân thao túng tâm lý rồi!