Tống Gia Tuệ do dự một lúc, muốn chắc chắn “Anh đưa chứng minh thư tôi xem thử...”
Chưa đợi cô nói xong anh đã rút chứng minh thư từ trong túi phía dưới giơ lên cho cô xem. Tống Gia Tuệ đang trong tư thế sẵn sàng giật lấy, Hoàng Minh Huân nhìn vào ánh mắt cũng có thể đoán được cô đang nghĩ gì nên liền rút tay về.
Cô không còn cách nào khác đành ngoan ngoãn mở cửa lên xe, Hoàng Minh Huân giữ đúng lời hứa trả đồ còn không quên đá đểu một câu “Sinh viên trường Đại học H đúng giờ thật đấy”
Cô hơi xấu hổ nhưng cũng phải kiểm tra lại một loạt trong túi xách, quả nhiên không mất gì.
Anh ta tuy có hơi độc mồm nhưng lần này không có lừa cô! Có vẻ không đơn giản như vậy, anh ta không định để cô xuống xe!
Anh lái xe cả nửa ngày cũng không biết có ý gì, cô buộc phải lên tiếng hỏi “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Không biết bao lâu chiếc xe cứ chạy vòng Thành phố rồi dừng lại ở chung cư lần trước, Hoàng Minh Huân mới mở miệng “Cho tôi biết chuyện gì xảy ra với cô hôm nay”.
Nói xong câu đó Hoàng Minh Huân mới giật mình, anh lại đang quan tâm cô nữa sao? Lúc đầu gọi điện thoại cô có vẻ mệt mỏi cộng thêm bây giờ ngồi trên xe thất thần như vậy.
Cố trấn tĩnh đầu óc lại, anh tự nói với bản thân đây không phải là quan tâm mà chỉ đơn giản là muốn biết cô gặp chuyện gì không vui, đúng là chỉ muốn biết thôi!
Anh không muốn cô mang danh nghĩa là vợ Hoàng Minh Huân mà ra đường lại bị người khác ức hiếp, rất mất mặt!
Anh quá mức sĩ diện!
Nhắc đến chuyện đó cô lại thấy bực bội quát lên “Chuyện của tôi không cần anh quản”.
Ý thức được mình vừa lỡ lời trút giận lên một người không liên quan, cô vội xin lỗi “Tôi không cố ý nói như vậy với anh đâu. Anh cho tôi xuống xe ở đây cũng được, tôi sẽ bắt xe về”.
“Kể xong chuyện tôi cho cô đi” anh nói một câu nghiễm nhiên như chuyện Hoàng Minh Huân muốn biết cô không thể không nói.
Tống Gia Tuệ bất lực đành kể ngắn gọn lại mọi chuyện cho Hoàng Minh Huân nghe. Không biết tại sao cứ đối diện với người đàn ông này cô đều có cảm giác bất lực, không thể giấu bất cứ chuyện gì.
Cô không nói cô đã làm chuyện gì cho Tống Tiến Thành nhưng Hoàng Minh Huân cũng đoán được đó là kết hôn. Qua lời kể, anh nhận ra việc tình cảm đối với cô vốn dĩ chẳng hề quan trọng, hai con người trái tim sắt đá lại va vào nhau?
Anh nhíu mày không nói gì, vẻ mặt suy nghĩ gì đó.
Tống Gia Tuệ đang ngồi thì ngồi ở phía bên trái trong khi cửa xe bên trái là dòng xe chạy tấp nập hơn nữa anh còn cố tình không đậu sát vào lề đường. Cô không thể từ phía đó xuống xe, chỉ có thể xuống xe từ phía anh ngồi, nhưng nhìn bộ dạng anh vẫn không động đậy gì, cô nhìn anh:
“Anh có thể cho tôi xuống xe cửa bên anh được không?”
Hoàng Minh Huân không trả lời cũng không động đậy gì, đến quay ra nhìn cô anh cũng chẳng thèm, Tống Gia Tuệ muốn nổi cáu lên.
“Anh bảo tôi kể chuyện cho anh nghe tôi cũng đã nói hết rồi, anh nhường tôi một chút được không? Bây giờ tối rồi nếu về trễ tôi sẽ bị phạt đấy”.
“Nhà giàu các người lắm quy tắc thật đấy”.
Nếu bây giờ Tống Gia Tuệ mà biết anh là Hoàng Minh Huân chắc sẽ hét vào mặt anh “Nhà anh chứ ai”, nghĩ vậy anh chỉ nhếch mép một cái.
Hoàng Minh Huân bỗng nhiên ngẩng cao đầu kiêu ngạo, thần thái vô cùng bình tĩnh thản nhiên lườm cô một cái, đồng tử mắt xoáy sâu như muốn nhìn thấu con người cô: “Bây giờ cô nói “Anh ơi cho em xuống xe” ngọt một xíu thì tôi cho cô xuống”.
Mặt Tống Gia Tuệ bắt đầu nóng lên, không chỉ vậy đến hai tai cũng đỏ lên hiện ra trước mặt anh.
Cô lườm lại anh, giọng khó chịu “Anh đừng có mà quá đáng! Tôi kết hôn rồi nên hoàn toàn không có ý gì với anh đâu nhé. Còn nữa anh cũng đừng tìm cách gì vô ích, tôi tuyệt đối sẽ không ngoại tình, đặc biệt là với người như anh”.
Hoàng Minh Huân nhếch mép cười không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô, hóa ra trêu chọc cô lại vui như vậy. Nhưng anh không quên điều kiện vừa đưa ra, cô không nói anh cũng nhất định không để cô xuống xe.
“Sao lại có loại người không biết xấu hổ như anh chứ?”
“Cô nói không sai nhưng vẫn còn thiếu đấy, tôi không những không biết xấu hổ mà còn mặt dày nữa” Hoàng Minh Huân vênh vênh mặt nhìn cô nói tiếp “Hoặc là nói như tôi bảo rồi xuống xe, hoặc là ngồi trên xe cùng tôi tới khi nào cô chịu nói thì thôi.”
“Anh...”
Cô tức giận định khom khom đứng lên bước qua người anh để xuống xe nhưng vừa nhổm dậy đầu đã chạm vào nóc xe, cô đứng lên như vậy căn bản không thể bước qua chân anh.
Tống Gia Tuệ ngồi phịch xuống ghế thất vọng, lưng dựa vào ghế xe, đầu ngả ra phía sau, hai chân duỗi hướng về phía trước.
Đúng lúc Hoàng Minh Huân quay sang nhìn cô, ánh mắt anh ta dừng lại ở đường viền cổ áo vẫn được đơm gọn gàng nhưng lấp ló hiện ra làn da trắng như tuyết, nhuộm chút màu hồng do sự tức giận khiến hơi thở có phần nhanh hơn bình thường, lồng ngực phập phồng, qua khe áo một phần trước ngực lúc ẩn lúc hiện trước mặt, đây quả là một bài kiểm tra đối với năng lực kiểm soát bản thân với anh.
Hoàng Minh Huân không thể chịu thêm được nữa, anh quay ra ôm chặt lấy eo cô, bế phốc cô lên đùi mình, Tống Gia Tuệ kêu lên một tiếng, nhưng âm thanh vừa kết thúc thì cô đã thấy mình ngồi trên đùi đối phương, tay anh vẫn ôm chặt lấy eo cô, lúc này khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau vài centimet, gần tới mức cả hai đều cảm nhận được hơi thở của đối phương đang nhè nhẹ phả vào mặt mình, cô đờ người ra, mắt mở to tròn.
“Anh! Anh làm cái gì đấy hả?! Mau bỏ tôi ra!”
Chưa đợi cô nói xong anh đã rút chứng minh thư từ trong túi phía dưới giơ lên cho cô xem. Tống Gia Tuệ đang trong tư thế sẵn sàng giật lấy, Hoàng Minh Huân nhìn vào ánh mắt cũng có thể đoán được cô đang nghĩ gì nên liền rút tay về.
Cô không còn cách nào khác đành ngoan ngoãn mở cửa lên xe, Hoàng Minh Huân giữ đúng lời hứa trả đồ còn không quên đá đểu một câu “Sinh viên trường Đại học H đúng giờ thật đấy”
Cô hơi xấu hổ nhưng cũng phải kiểm tra lại một loạt trong túi xách, quả nhiên không mất gì.
Anh ta tuy có hơi độc mồm nhưng lần này không có lừa cô! Có vẻ không đơn giản như vậy, anh ta không định để cô xuống xe!
Anh lái xe cả nửa ngày cũng không biết có ý gì, cô buộc phải lên tiếng hỏi “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Không biết bao lâu chiếc xe cứ chạy vòng Thành phố rồi dừng lại ở chung cư lần trước, Hoàng Minh Huân mới mở miệng “Cho tôi biết chuyện gì xảy ra với cô hôm nay”.
Nói xong câu đó Hoàng Minh Huân mới giật mình, anh lại đang quan tâm cô nữa sao? Lúc đầu gọi điện thoại cô có vẻ mệt mỏi cộng thêm bây giờ ngồi trên xe thất thần như vậy.
Cố trấn tĩnh đầu óc lại, anh tự nói với bản thân đây không phải là quan tâm mà chỉ đơn giản là muốn biết cô gặp chuyện gì không vui, đúng là chỉ muốn biết thôi!
Anh không muốn cô mang danh nghĩa là vợ Hoàng Minh Huân mà ra đường lại bị người khác ức hiếp, rất mất mặt!
Anh quá mức sĩ diện!
Nhắc đến chuyện đó cô lại thấy bực bội quát lên “Chuyện của tôi không cần anh quản”.
Ý thức được mình vừa lỡ lời trút giận lên một người không liên quan, cô vội xin lỗi “Tôi không cố ý nói như vậy với anh đâu. Anh cho tôi xuống xe ở đây cũng được, tôi sẽ bắt xe về”.
“Kể xong chuyện tôi cho cô đi” anh nói một câu nghiễm nhiên như chuyện Hoàng Minh Huân muốn biết cô không thể không nói.
Tống Gia Tuệ bất lực đành kể ngắn gọn lại mọi chuyện cho Hoàng Minh Huân nghe. Không biết tại sao cứ đối diện với người đàn ông này cô đều có cảm giác bất lực, không thể giấu bất cứ chuyện gì.
Cô không nói cô đã làm chuyện gì cho Tống Tiến Thành nhưng Hoàng Minh Huân cũng đoán được đó là kết hôn. Qua lời kể, anh nhận ra việc tình cảm đối với cô vốn dĩ chẳng hề quan trọng, hai con người trái tim sắt đá lại va vào nhau?
Anh nhíu mày không nói gì, vẻ mặt suy nghĩ gì đó.
Tống Gia Tuệ đang ngồi thì ngồi ở phía bên trái trong khi cửa xe bên trái là dòng xe chạy tấp nập hơn nữa anh còn cố tình không đậu sát vào lề đường. Cô không thể từ phía đó xuống xe, chỉ có thể xuống xe từ phía anh ngồi, nhưng nhìn bộ dạng anh vẫn không động đậy gì, cô nhìn anh:
“Anh có thể cho tôi xuống xe cửa bên anh được không?”
Hoàng Minh Huân không trả lời cũng không động đậy gì, đến quay ra nhìn cô anh cũng chẳng thèm, Tống Gia Tuệ muốn nổi cáu lên.
“Anh bảo tôi kể chuyện cho anh nghe tôi cũng đã nói hết rồi, anh nhường tôi một chút được không? Bây giờ tối rồi nếu về trễ tôi sẽ bị phạt đấy”.
“Nhà giàu các người lắm quy tắc thật đấy”.
Nếu bây giờ Tống Gia Tuệ mà biết anh là Hoàng Minh Huân chắc sẽ hét vào mặt anh “Nhà anh chứ ai”, nghĩ vậy anh chỉ nhếch mép một cái.
Hoàng Minh Huân bỗng nhiên ngẩng cao đầu kiêu ngạo, thần thái vô cùng bình tĩnh thản nhiên lườm cô một cái, đồng tử mắt xoáy sâu như muốn nhìn thấu con người cô: “Bây giờ cô nói “Anh ơi cho em xuống xe” ngọt một xíu thì tôi cho cô xuống”.
Mặt Tống Gia Tuệ bắt đầu nóng lên, không chỉ vậy đến hai tai cũng đỏ lên hiện ra trước mặt anh.
Cô lườm lại anh, giọng khó chịu “Anh đừng có mà quá đáng! Tôi kết hôn rồi nên hoàn toàn không có ý gì với anh đâu nhé. Còn nữa anh cũng đừng tìm cách gì vô ích, tôi tuyệt đối sẽ không ngoại tình, đặc biệt là với người như anh”.
Hoàng Minh Huân nhếch mép cười không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô, hóa ra trêu chọc cô lại vui như vậy. Nhưng anh không quên điều kiện vừa đưa ra, cô không nói anh cũng nhất định không để cô xuống xe.
“Sao lại có loại người không biết xấu hổ như anh chứ?”
“Cô nói không sai nhưng vẫn còn thiếu đấy, tôi không những không biết xấu hổ mà còn mặt dày nữa” Hoàng Minh Huân vênh vênh mặt nhìn cô nói tiếp “Hoặc là nói như tôi bảo rồi xuống xe, hoặc là ngồi trên xe cùng tôi tới khi nào cô chịu nói thì thôi.”
“Anh...”
Cô tức giận định khom khom đứng lên bước qua người anh để xuống xe nhưng vừa nhổm dậy đầu đã chạm vào nóc xe, cô đứng lên như vậy căn bản không thể bước qua chân anh.
Tống Gia Tuệ ngồi phịch xuống ghế thất vọng, lưng dựa vào ghế xe, đầu ngả ra phía sau, hai chân duỗi hướng về phía trước.
Đúng lúc Hoàng Minh Huân quay sang nhìn cô, ánh mắt anh ta dừng lại ở đường viền cổ áo vẫn được đơm gọn gàng nhưng lấp ló hiện ra làn da trắng như tuyết, nhuộm chút màu hồng do sự tức giận khiến hơi thở có phần nhanh hơn bình thường, lồng ngực phập phồng, qua khe áo một phần trước ngực lúc ẩn lúc hiện trước mặt, đây quả là một bài kiểm tra đối với năng lực kiểm soát bản thân với anh.
Hoàng Minh Huân không thể chịu thêm được nữa, anh quay ra ôm chặt lấy eo cô, bế phốc cô lên đùi mình, Tống Gia Tuệ kêu lên một tiếng, nhưng âm thanh vừa kết thúc thì cô đã thấy mình ngồi trên đùi đối phương, tay anh vẫn ôm chặt lấy eo cô, lúc này khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau vài centimet, gần tới mức cả hai đều cảm nhận được hơi thở của đối phương đang nhè nhẹ phả vào mặt mình, cô đờ người ra, mắt mở to tròn.
“Anh! Anh làm cái gì đấy hả?! Mau bỏ tôi ra!”