Vũ Nam Phong không biết nay bị chạm mạch nào mà nói chuyện nhiều đến lạ, anh ta còn hùa theo cười cười nhìn cô “Đúng đấy! Người ta bỏ dở công việc cố tình đến đây cứu cô vậy mà cô lại vô tâm như vậy thật không xứng đáng với những gì cậu ấy bỏ ra”.
“Cố tình đến đây sao?”
Cô muốn tìm câu trả lời cho ra lẽ nhưng Hoàng Minh Huân không cho cơ hội đó, lúc này anh trực tiếp nắm lấy tay kéo cô đi, còn không quên quẳng lại một câu “Chúng tôi đi trước đây”.
Tống Gia Tuệ có ngoái lại nhìn Lục Nhã Vy bằng đôi mắt bất lực, cô không thể thoát khỏi bàn tay đó.
Đến khi hai người kia đi khuất, trong hành lang chỉ còn lại Lục Nhã Vy và Vũ Nam Phong… Hai người dường như có mâu thuẫn gì với nhau khiến Lục Nhã Vy phải vội vàng rời khỏi chỗ đó.
[…]
Tống Gia Tuệ không tình nguyện rời khỏi câu lạc bộ VT cùng Hoàng Minh Huân, trong đầu nghĩ chắc giờ cũng chưa tới nỗi muộn lắm, cô nói với giọng không mấy vui vẻ nhiệt tình “Anh…”, thật sự cô cũng chưa biết tên anh ta là gì nên không biết gọi thế nào, nhưng cái tên đó cô cũng chả tha thiết gì muốn biết.
“À… hôm nay thật sự rất cảm ơn anh đã cứu tôi. Hay tôi mời anh đi ăn một bữa coi như cảm ơn nhé!”
Hoàng Minh Huân không trả lời mà đẩy cô vào xe phía ghế phụ, anh cũng nhanh chóng sang bên ghế lái.
Dựa theo những lần tiếp xúc với anh ta cũng như kinh nghiệm nhìn người của mình thì chắc chắn hôm nay cô không về kí túc xá được rồi.
Anh ta vừa lên xe đã trả lại cô điện thoại, thái độ không vui mắng “Cái đồ vô tâm nhà cô!” nhưng vẫn không quên lấy thuốc giải rượu có sẵn đưa cô uống.
Trên đường đến Hoàng Minh Huân vì lo lắng gọi cô không ít cuộc toàn thuê bao, còn tưởng cô thật sự đã xảy ra chuyện gì mà không thể nghe điện thoại nên đã phóng xe hết ga đến đây. Vậy mà lại phát hiện ra cô cho số mình vào danh sách hạn chế, vậy có đáng giận không cơ chứ?
Cô không phải vô tâm bình thường mà cực kì, cực kì vô tâm! Cô một mực nói không phản bội chồng mình vậy mà anh ở ngay bên cạnh lại không nhận ra!
Anh lại nói tiếp “Chẳng phải lúc nãy còn mạnh miệng mắng tôi lắm à, sao bây giờ lại không nói gì hết vậy?”
Tống Gia Tuệ uống thuốc xong cũng đỡ đau đầu, từ khi bị Lục Nhã Vy cắt lời ở hành lang nhà vệ sinh thì đã có ý định bỏ qua hết rồi nhưng anh cứ khơi gợi làm cô phát tức mà hít một hơi sau đó quát lên.
“Anh hãy thôi đi cái trò bắt người khác làm theo ý mình, áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác đi! Anh cứu tôi nhiều lần tôi rất mang ơn anh nhưng tôi nhắc nhở một điều quan trọng, chúng ta chả là gì của nhau cả!”
Cô hức một cái, giọng nhẹ đi không ít “Cũng tại anh mà chồng tôi cả tuần này không về, anh ấy giận tôi rồi! Anh ấy vậy mà còn tưởng tôi vì muốn li hôn mới có quan hệ mờ ám với anh….”
Cảm giác cô đối với Hoàng Minh Huân hiện giờ lạ lắm, nó không giống lúc cô quen Trần Nam chút nào.
Lúc trước Trần Nam đối xử tốt với cô, không để cô phải chịu thiệt thòi kể cả khi anh ta sang Pháp trao đổi sinh viên cũng thường xuyên gọi video hỏi han, nhắc nhở cô ngủ đủ giấc, không được bỏ bữa… bây giờ nghĩ lại anh ta đỉnh thật, “hai tay hai em” mà cô chẳng hề phát giác ra.
Còn bây giờ Hoàng Minh Huân tuy có nói chuyện khó nghe một chút, có những khi cục súc nhưng lại để cô cảm nhận được sự quan tâm trong đó. Dù khi phát hiện Trần Nam và Tống Gia Linh đã lên giường, đã có con và sắp tới sẽ tổ chức đám cưới với nhau, cô không buồn nhưng giận và cũng đau lòng đôi chút. Có lẽ người đàn ông ấy đến lúc trái tim cô yếu mền nhất, cần được chữa lành sau những tổn thương mà hai người họ gây ra nhất…
Hóa ra là suốt một tuần không về làm cô nghĩ anh giận mà đến đây uống rượu sao? Cái đồ vô tâm nhà anh lại để tâm đến cảm nhận của anh như vậy? Hoàng Minh Huân liền mở cờ trong bụng nhưng tất nhiên không để cô phát hiện. Tống Gia Tuệ cứ tiếp tục luyên thuyên, anh không muốn mất thời gian nữa liền khởi động xe lái về chung cư.
Dù có nằm mơ Tống Gia Tuệ cũng không nghĩ người đàn ông này sẽ đưa mình về kí túc xá dễ dàng như vậy… Cô nghĩ đúng rồi!
“Nè anh kia! Trời đã khuya như vậy rồi, chúng ta “cô nam quả nữ” ở cùng nhau sẽ không được hay cho lắm! Hơn nữa…”
Hoàng Minh Huân nhanh chóng cắt lời cô vì thừa biết tiếp theo cô sẽ nói gì. Cô sẽ nói đại loại như tôi có gia đình rồi, tôi sẽ không ngoại tình… tôi rất yêu chồng mình… có lẽ thế!
Anh lấy đại một lý do, thuận theo cảm ơn của cô khi này, “Tôi không quen ăn đồ ăn ở ngoài”.
“Tôi là người trong nhà anh à? Không có tôi thì có người khác nấu cho anh ăn mà”.
Người đang lái xe khẽ lườm cô một cái, không vui phun ra mấy chữ “Được lắm! Nay lại dám bắt bẻ cả tôi”.
Tống Gia Tuệ vẫn không từ bỏ mà tiếp tục năn nỉ “Hay để hôm khác được không? Tôi hứa sẽ không trốn anh đâu”. Nếu giờ về kí túc xá muộn một chút cô có thể miễn cưỡng xin bảo vệ rủ lòng thương mà cho vào, còn về nhà thì không kịp rồi, cô bị phạt quỳ trong phòng thờ là cái chắc.
“Cô nhiều lời thật đấy!” Hoàng Minh Huân cau mày không nhìn cô, tốc độ đột nhiên tăng lên đáng kể làm cô không dám hó hé, sợ chẳng may anh không tập trung được là về với tổ tiên sớm luôn!
“Cố tình đến đây sao?”
Cô muốn tìm câu trả lời cho ra lẽ nhưng Hoàng Minh Huân không cho cơ hội đó, lúc này anh trực tiếp nắm lấy tay kéo cô đi, còn không quên quẳng lại một câu “Chúng tôi đi trước đây”.
Tống Gia Tuệ có ngoái lại nhìn Lục Nhã Vy bằng đôi mắt bất lực, cô không thể thoát khỏi bàn tay đó.
Đến khi hai người kia đi khuất, trong hành lang chỉ còn lại Lục Nhã Vy và Vũ Nam Phong… Hai người dường như có mâu thuẫn gì với nhau khiến Lục Nhã Vy phải vội vàng rời khỏi chỗ đó.
[…]
Tống Gia Tuệ không tình nguyện rời khỏi câu lạc bộ VT cùng Hoàng Minh Huân, trong đầu nghĩ chắc giờ cũng chưa tới nỗi muộn lắm, cô nói với giọng không mấy vui vẻ nhiệt tình “Anh…”, thật sự cô cũng chưa biết tên anh ta là gì nên không biết gọi thế nào, nhưng cái tên đó cô cũng chả tha thiết gì muốn biết.
“À… hôm nay thật sự rất cảm ơn anh đã cứu tôi. Hay tôi mời anh đi ăn một bữa coi như cảm ơn nhé!”
Hoàng Minh Huân không trả lời mà đẩy cô vào xe phía ghế phụ, anh cũng nhanh chóng sang bên ghế lái.
Dựa theo những lần tiếp xúc với anh ta cũng như kinh nghiệm nhìn người của mình thì chắc chắn hôm nay cô không về kí túc xá được rồi.
Anh ta vừa lên xe đã trả lại cô điện thoại, thái độ không vui mắng “Cái đồ vô tâm nhà cô!” nhưng vẫn không quên lấy thuốc giải rượu có sẵn đưa cô uống.
Trên đường đến Hoàng Minh Huân vì lo lắng gọi cô không ít cuộc toàn thuê bao, còn tưởng cô thật sự đã xảy ra chuyện gì mà không thể nghe điện thoại nên đã phóng xe hết ga đến đây. Vậy mà lại phát hiện ra cô cho số mình vào danh sách hạn chế, vậy có đáng giận không cơ chứ?
Cô không phải vô tâm bình thường mà cực kì, cực kì vô tâm! Cô một mực nói không phản bội chồng mình vậy mà anh ở ngay bên cạnh lại không nhận ra!
Anh lại nói tiếp “Chẳng phải lúc nãy còn mạnh miệng mắng tôi lắm à, sao bây giờ lại không nói gì hết vậy?”
Tống Gia Tuệ uống thuốc xong cũng đỡ đau đầu, từ khi bị Lục Nhã Vy cắt lời ở hành lang nhà vệ sinh thì đã có ý định bỏ qua hết rồi nhưng anh cứ khơi gợi làm cô phát tức mà hít một hơi sau đó quát lên.
“Anh hãy thôi đi cái trò bắt người khác làm theo ý mình, áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác đi! Anh cứu tôi nhiều lần tôi rất mang ơn anh nhưng tôi nhắc nhở một điều quan trọng, chúng ta chả là gì của nhau cả!”
Cô hức một cái, giọng nhẹ đi không ít “Cũng tại anh mà chồng tôi cả tuần này không về, anh ấy giận tôi rồi! Anh ấy vậy mà còn tưởng tôi vì muốn li hôn mới có quan hệ mờ ám với anh….”
Cảm giác cô đối với Hoàng Minh Huân hiện giờ lạ lắm, nó không giống lúc cô quen Trần Nam chút nào.
Lúc trước Trần Nam đối xử tốt với cô, không để cô phải chịu thiệt thòi kể cả khi anh ta sang Pháp trao đổi sinh viên cũng thường xuyên gọi video hỏi han, nhắc nhở cô ngủ đủ giấc, không được bỏ bữa… bây giờ nghĩ lại anh ta đỉnh thật, “hai tay hai em” mà cô chẳng hề phát giác ra.
Còn bây giờ Hoàng Minh Huân tuy có nói chuyện khó nghe một chút, có những khi cục súc nhưng lại để cô cảm nhận được sự quan tâm trong đó. Dù khi phát hiện Trần Nam và Tống Gia Linh đã lên giường, đã có con và sắp tới sẽ tổ chức đám cưới với nhau, cô không buồn nhưng giận và cũng đau lòng đôi chút. Có lẽ người đàn ông ấy đến lúc trái tim cô yếu mền nhất, cần được chữa lành sau những tổn thương mà hai người họ gây ra nhất…
Hóa ra là suốt một tuần không về làm cô nghĩ anh giận mà đến đây uống rượu sao? Cái đồ vô tâm nhà anh lại để tâm đến cảm nhận của anh như vậy? Hoàng Minh Huân liền mở cờ trong bụng nhưng tất nhiên không để cô phát hiện. Tống Gia Tuệ cứ tiếp tục luyên thuyên, anh không muốn mất thời gian nữa liền khởi động xe lái về chung cư.
Dù có nằm mơ Tống Gia Tuệ cũng không nghĩ người đàn ông này sẽ đưa mình về kí túc xá dễ dàng như vậy… Cô nghĩ đúng rồi!
“Nè anh kia! Trời đã khuya như vậy rồi, chúng ta “cô nam quả nữ” ở cùng nhau sẽ không được hay cho lắm! Hơn nữa…”
Hoàng Minh Huân nhanh chóng cắt lời cô vì thừa biết tiếp theo cô sẽ nói gì. Cô sẽ nói đại loại như tôi có gia đình rồi, tôi sẽ không ngoại tình… tôi rất yêu chồng mình… có lẽ thế!
Anh lấy đại một lý do, thuận theo cảm ơn của cô khi này, “Tôi không quen ăn đồ ăn ở ngoài”.
“Tôi là người trong nhà anh à? Không có tôi thì có người khác nấu cho anh ăn mà”.
Người đang lái xe khẽ lườm cô một cái, không vui phun ra mấy chữ “Được lắm! Nay lại dám bắt bẻ cả tôi”.
Tống Gia Tuệ vẫn không từ bỏ mà tiếp tục năn nỉ “Hay để hôm khác được không? Tôi hứa sẽ không trốn anh đâu”. Nếu giờ về kí túc xá muộn một chút cô có thể miễn cưỡng xin bảo vệ rủ lòng thương mà cho vào, còn về nhà thì không kịp rồi, cô bị phạt quỳ trong phòng thờ là cái chắc.
“Cô nhiều lời thật đấy!” Hoàng Minh Huân cau mày không nhìn cô, tốc độ đột nhiên tăng lên đáng kể làm cô không dám hó hé, sợ chẳng may anh không tập trung được là về với tổ tiên sớm luôn!