• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hình như lần trước cũng vậy, nhân lúc cô không để ý anh cũng kéo cô ngồi lên đùi mình. Cô lúc này vừa tức giận vừa bất lực, người đàn ông này thích tư thế kỳ quái này sao? Không những vậy khi tiếp xúc với anh ta gần đến mức này tim cô lại đập nhanh lạ thường. Điên mất thôi!

Hoàng Minh Huân cảm thấy miệng lưỡi khô cứng như giống như miệng anh không còn tiết ra nước bọt vậy, một tay vẫn ôm lấy eo cô, tay kia đặt vào phía sau gáy, rướn cao lưng lên, đôi môi anh chạm nhẹ vào môi cô: “Là do cô quyến rũ tôi!”

“Aaaaa” Tống Gia Tuệ hét lên một cái rồi dùng hết sức vùng vẫy muốn thoát ra khỏi bàn tay của Hoàng Minh Huân nhưng chỉ là vô ích.

Cách chống cự duy nhất lúc này là đánh anh, nghĩ là làm, cô lấy hai tay đập mạnh vào lồng ngực anh liên hồi.

Anh không quan tâm tới hành động của cô mà tiếp tục ra tay, vẫn tư thế đó, chỉ là ôm eo người bên trên chặt hơn, hôn cô mãnh liệt.

“Đừng nói với tôi cô đã là vợ người ta rồi thì sẽ không ngoại tình, câu này tôi nghe chán rồi. Lần sau có muốn tìm lý do thì nói cái gì đó hay ho hơn tí…”

Tống Gia Tuệ ngớ người ra nhìn khuôn mặt anh tú đang áp sát mặt mình, không nói ra được lời nào. Ngay sau hành động đó, Hoàng Minh Huân từ từ bỏ cô ra.

Ngay lúc đó, cô từ trên đùi anh nhanh chóng mở cửa chạy ra khỏi xe, nhưng trong lúc chạy cô nghĩ hành động bỏ chạy của cô như thế có quá dễ dàng cho anh ta không, bản thân lại dễ bị bắt nạt như vậy.

Ngay khi suy nghĩ xuất hiện trong đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng nhăn lại, quyết định quay đầu chạy về hướng chiếc xe vẫn còn đang mở cửa, nhưng đứng cách xa đó một chút nhỡ đâu anh ta lại làm gì quá đáng hơn nữa thì sao.

Cô quát thật lớn với hi vọng anh có thể nghe được “Anh là cái đồ khốn nạn! Nếu chẳng may gặp lại lần sau mà anh còn làm những việc không biết xấu hổ như thế này thì đừng mong sẽ làm suôn sẻ được công việc thất đức đó”.

Hoàng Minh Huân đang thờ thẫn không hiểu được hành động vừa rồi của bản thân, lại nghe cô nói cái gì mà làm công việc thất đức, đúng là chẳng thể biết trong đầu cô anh là loại người gì.

Anh nhìn theo bóng cô khuất xa dần rồi mới lái xe về nhà nhưng không đến nhà chính mà về phòng mình. Vì hôm nay nghỉ cả buổi chiều nên thư ký Nhạc mang tài liệu đến cho anh duyệt, Hoàng Minh Huân cúi xuống dáng vẻ nghiêm túc xem tài liệu nhưng thực chất hồn đã phiêu dạt nơi nào.

Đột nhiên thư kí Nhạc lên tiếng phá vỡ sự im lặng “Thiếu gia, cậu... xem tài liệu ngược”.

Hoàng Minh Huân giật mình nhìn tập tài liệu trên tay, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn thư kí Nhạc “Tôi thích xem ngược đấy. Anh có ý kiến gì sao?"

“À... Không” thư kí Nhạc cúi thấp đầu “Nếu không có việc gì tôi xin phép về trước”.

Nhạc Thế Luân nhận ra sự khác thường của Hoàng Minh Huân, bình thường cứ ôm công việc vào mình thế mà hôm nay lại giao gần như toàn bộ công việc cả ngày cho cho anh ta, còn bản thân lại lái xe đi mất làm anh ta bận đến mức không thở nổi. Còn bây giờ xem tài liệu lại thất thần như thế, tất nhiên không chuồn lẹ thì lát nữa chuyện gì xảy ra cũng không lườn trước được.

“Khoan đã, cậu cho người điều tra giúp tôi một việc…”

“Vâng ạ”

Sau khi Nhạc Thế Luân rời đi, Hoàng Minh Huân mới nhấc điện thoại gọi vào số máy bàn ở phòng khách, thông thường dì Tô sẽ là người bắt máy.

“Alo?”

Anh hỏi “Thiếu phu nhân về chưa?”

“À thiếu gia ạ? Thiếu phu nhân về rồi, lúc nãy ăn tối cùng lão gia, bây giờ lên phòng rồi” dì Tô cẩn thận trả lời.

“Tôi biết rồi”.

Hoàng Minh Huân gác điện thoại, chân không tự chủ mà đi đến phòng cô.

Mở cửa phòng, bên trong sáng rực, anh vẫn như lần trước tắt hết đèn. Ánh sáng duy nhất lúc này chỉ là những ánh sao mờ nhạt ngoài của sổ.

Tống Gia Tuệ mãi suy nghĩ đến việc vừa xảy ra nên ngâm mình hơi lâu trong bồn tắm, khi từ phòng tắm bước ra cảm thấy không đúng lắm, rõ ràng lúc nãy đã bật đèn sao lúc này lại tắt hết rồi, cô khẽ gọi thử xem phán đoán của mình “Hoàng Minh Huân?”

“Ừm” giọng anh không nóng không lạnh trả lời.

Hoàng Minh Huân trừ khi xử lý công việc sẽ không bật đèn, chỉ đơn giản là một thói quen từ nhỏ khó bỏ nên mắt cũng theo đó mà rất nhạy trong bóng tối.

Nhìn thấy cô lúc này đang mặc một chiếc váy ngủ, tay còn cầm khăn lau tóc có lẽ vừa mới gội đầu xong, anh khẽ nhíu mày bảo “Lấy máy sấy lại đây. Sau này đừng gội đầu buổi tối nữa, không tốt cho sức khỏe”.

“Máy sấy tóc trong tủ gần anh”, cô khẽ thăm dò một chút “Anh đang quan tâm tôi sao?”

Hoàng Minh Huân chỉ thuận tiện nói vậy mà không biết trong lời nói của mình có bao nhiêu tình cảm.

Anh hắng giọng “Chỉ là không muốn người ngoài nhìn vào nói nhà tôi ngược đãi con dâu”.

Lại sĩ diện!

“Ờ. Ra vậy” Tống Gia Tuệ gật gù cười trừ, nói như vậy mà không quan tâm. Lời nói “đáng tin” thật đấy!

“Đến đây” Hoàng Minh Huân lúc này đang ngồi trên giường cô.

Tống Gia Tuệ thấy hơi ngượng ngùng, thầm nghĩ anh ta muốn sấy tóc cho mình sao nhưng lại từ chối “Cám ơn. Tôi tự làm được rồi”.

“Tôi bảo đến đây”.

Ách! Ngữ khí bức người này sao giống tên trai bao kia quá vậy? Nếu đã cương quyết như vậy thì cô từ chối làm gì? Đã lâu lắm rồi cô chưa có cảm giác được người khác sấy tóc giúp. Ngoan ngoãn ngồi tận hưởng thì hơn!

Động tác anh làm rất nhẹ nhàng, lấy từng mớ tóc của cô sấy cẩn thận. Tuy không phải thành thục gì nhưng ít ra lúc này cô rất cảm động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK