“Đừng có úp úp mở mở nữa, có gì thì nói nhanh lên! Cái đồ vô tâm đó không phải đang ở với bạn trong kí túc xá sao?”
“Nói chuyện không khách khí với anh em chút nào cả, đang nghĩ xem có nên nói không đây!”
“Vũ Nam Phong!” Không hiểu sao mỗi lần chọc Hoàng Minh Huân tới mức gọi thẳng tên mình như vậy anh ta cảm thấy rất vui.
Vũ Nam Phong cười phá lên “Cái đồ vô tâm nhà cậu đúng là đang ở với bạn nhưng mà trong “kí túc xá” VT đây này”, anh ta hắn giọng một cái mới nói tiếp “Chào mừng cậu đến để thưởng thức hình ảnh đáng yêu lúc xay sỉn của cô vợ bé nhỏ, nói thực lòng là đáng yêu lắm đấy, bước đi thì loạng choạng, có lúc lại đâm sầm vào mấy tên cũng đang say háo… a lô?”
Còn chưa nói dứt từ háo sắc thì đầu dây bên kia đã cúp máy, nụ cười của Vũ Nam Phong càng lúc càng tỏ rõ sự thú vị tò mò.
[…]
Điện thoại Liễu Giai Kỳ đột nhiên có thông báo, là trang tin tức của trường đã đăng từ 2 tiếng trước, giờ thông báo làm gì chứ. Liễu Giai Kỳ vốn muốn bỏ qua nhưng chẳng may lại liếc trúng tiêu đề, đột nhiên tròn mắt, ấn vào xem.
“Nè các cậu, trang tin của trường đang rầm rộ chuyện lúc chiều”.
“Tin gì đấy?”
Tống Gia Tuệ từ từ ngẩng đầu dậy từ vai cô ấy, cầm lấy điện thoại từ tay Liễu Giai Kỳ, nhìn nhìn sau đó đang từ trạng thái say rượu lơ mơ chuyển sang tức giận, có vẻ như tỉnh táo hơn “Sao Tống Gia Linh lại quá đáng thế chứ?”
Tin tức của trường viết là “Tống Gia Tuệ ăn cắp bản thiết kế của chị gái mang đi dự thi, cặp đôi “tài sắc vẹn toàn” từ Pháp trở về, Trần Nam và Tống Gia Linh chuẩn bị kết hôn”.
Lục Nhã Vy tức giận đập bàn không để ý hơi mạnh tay khiến cô ấy phải kêu lên một tiếng “Uiii… Cái con ranh này cứ thích tạo sóng gió hay sao ấy, đúng là sợ thiên hạ chưa đủ loạn”.
Liễu Giai Kỳ bình tĩnh lại, cầm lấy chiếc điện thoại từ tay cô, nói “Lúc thiết kế cậu toàn ở phòng, khi không còn ai trong phòng thì đều được khóa cửa cẩn thận, sao Tống Gia Linh có thể ăn cắp được?”
“Mình cũng không biết nữa.” Tống Gia Tuệ lắc đầu, giờ đầu cùng đang rối “Nếu Tống Gia Linh thật sự đã làm tốt hơn thì mình nhận thua, nhưng không thể nào bản thiết kế lại giống nhau như đúc được. Mình đã nghĩ sẽ bỏ qua chuyện này, không tiếp tục tranh đấu nữa nhưng cô ta lại không muốn để yên”.
Lục Nhã Vy đột nhiên đứng phắt lên, nói: “Các cậu có từng nghĩ không? Ai có cơ hội lớn nhất có thể lại gần bản thiết kế của Gia Tuệ, hơn nữa thời gian này lại tỏ ra rất không bình thường?”
“Đặng Thanh Thanh!” Liễu Giai Kỳ giơ nhanh bàn tay lên, xung phong trả lời “Nhưng, cậu ấy chẳng có lí do gì mà bán rẻ bạn bè thế!”
“Tiền? Nếu Tống Gia Linh vì muốn thắng Gia Tuệ mà mua chuộc bạn cùng phòng của chúng ta. Các cậu có thấy cái túi mới của Thanh Thanh không, mình chắc chắn đó là hàng hiệu nhưng cậu ấy lại nói đó là hàng nhái, cái túi đó không phải mấy người chúng ta muốn mà có được đâu” Lục Nhã Vy phân tích kỹ lưỡng, dường như sự tức giận đã làm nhạt bớt hơi men trong người.
“Đúng! Đúng! Nhắc mới nhớ mình còn trông thấy Thanh Thanh đi cùng với một người đàn ông rất giàu có, nhưng đó là trước hôm mình ra nước ngoài lận, lúc về chúng ta lại gặp cậu ấy đứng dưới cái nắng mà bán từng chai nước giải khát, nên mình nghĩ lần trước chỉ là người giống người thôi” Liễu Giai Kỳ tiếp tục theo phân tích của Lục Nhã Vy.
“Thêm việc lúc chiều cô bán bánh canh nói dường như Đặng Thanh Thanh đã nghỉ việc ở quán cà phê nữa, cậu ấy nói với chúng ta rất cần tiền tại sao bỏ công việc bán thời gian mà đã ngộ tốt như ở đó”.
“Biểu hiện gần đây của Thanh Thanh đúng là có hơi bất thường…”
…
Nghe hai người dẫn chứng rõ ràng như vậy, Tống Giai Tuệ cũng nghĩ nghĩ một lúc mới nói “Cái hôm mình trở về nhà cũng gặp nhưng không nhìn rõ mặt… Còn hôm qua lúc cậu đi báo cáo bài tập thì mình và Vy Vy đã thấy Thanh Thanh bước ra từ chiếc Mecedes hơn nữa còn nói là bạn trai mới quen tối hôm trước”.
Lúc này trong lòng ai cũng biết nhưng không nói ra, Đặng Thanh Thanh thực sự đã lựa chọn con đường không tốt đẹp nhưng có nhiều tiền đó.
Tiếp tục ngồi ở đó thêm một lúc, Tống Gia Tuệ lại muốn uống tiếp đến khi muốn nôn ra ngoài mới nặng nề đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
“Có cần bọn mình đi với cậu không?” Liễu Giai Kỳ có vẻ không yên tâm khi nhìn thấy Tống Gia Tuệ có vẻ lảo đảo.
Cô xua tay bảo “Không cần đâu, mình vào rửa mặt một cái là ra liền thôi”.
Lục Nhã Vy lúc này lại hứng lên, lôi Liễu Giai Kỳ lên sàn nhảy.
Hai người đứng trên sân khấu, nhảy hết mình, các bộ phận trên cơ thể lắc hết bên này bên kia, trong đám người đông đúc ở câu lạc bộ, điệu nhảy nóng bỏng của hai người đã thu hút ánh nhìn của không ít bọn đàn ông.
Bỗng nhiên, điện thoại trong túi quần Liễu Giai Kỳ vang lên, do âm thanh chuông điện thoại cũng lớn cùng với việc để trong túi quần nó rung lên liên hồi. Chết tiệt! Lâu ngày mới đi quẩy một bữa cho đã vậy mà cứ bị điện thoại làm phiền miết. Mấy người này đúng là biết cách giỡn mặt người khác mà.
Liễu Giai Kỳ rút máy ra nhìn một chút, là số lạ gọi đến nên cũng không quan tâm lắm mà tiếp tục cuộc vui. Nhưng người bên kia dường như không bỏ cuộc mà gọi đến khi nào được nhấc máy thì thôi.
“Nói chuyện không khách khí với anh em chút nào cả, đang nghĩ xem có nên nói không đây!”
“Vũ Nam Phong!” Không hiểu sao mỗi lần chọc Hoàng Minh Huân tới mức gọi thẳng tên mình như vậy anh ta cảm thấy rất vui.
Vũ Nam Phong cười phá lên “Cái đồ vô tâm nhà cậu đúng là đang ở với bạn nhưng mà trong “kí túc xá” VT đây này”, anh ta hắn giọng một cái mới nói tiếp “Chào mừng cậu đến để thưởng thức hình ảnh đáng yêu lúc xay sỉn của cô vợ bé nhỏ, nói thực lòng là đáng yêu lắm đấy, bước đi thì loạng choạng, có lúc lại đâm sầm vào mấy tên cũng đang say háo… a lô?”
Còn chưa nói dứt từ háo sắc thì đầu dây bên kia đã cúp máy, nụ cười của Vũ Nam Phong càng lúc càng tỏ rõ sự thú vị tò mò.
[…]
Điện thoại Liễu Giai Kỳ đột nhiên có thông báo, là trang tin tức của trường đã đăng từ 2 tiếng trước, giờ thông báo làm gì chứ. Liễu Giai Kỳ vốn muốn bỏ qua nhưng chẳng may lại liếc trúng tiêu đề, đột nhiên tròn mắt, ấn vào xem.
“Nè các cậu, trang tin của trường đang rầm rộ chuyện lúc chiều”.
“Tin gì đấy?”
Tống Gia Tuệ từ từ ngẩng đầu dậy từ vai cô ấy, cầm lấy điện thoại từ tay Liễu Giai Kỳ, nhìn nhìn sau đó đang từ trạng thái say rượu lơ mơ chuyển sang tức giận, có vẻ như tỉnh táo hơn “Sao Tống Gia Linh lại quá đáng thế chứ?”
Tin tức của trường viết là “Tống Gia Tuệ ăn cắp bản thiết kế của chị gái mang đi dự thi, cặp đôi “tài sắc vẹn toàn” từ Pháp trở về, Trần Nam và Tống Gia Linh chuẩn bị kết hôn”.
Lục Nhã Vy tức giận đập bàn không để ý hơi mạnh tay khiến cô ấy phải kêu lên một tiếng “Uiii… Cái con ranh này cứ thích tạo sóng gió hay sao ấy, đúng là sợ thiên hạ chưa đủ loạn”.
Liễu Giai Kỳ bình tĩnh lại, cầm lấy chiếc điện thoại từ tay cô, nói “Lúc thiết kế cậu toàn ở phòng, khi không còn ai trong phòng thì đều được khóa cửa cẩn thận, sao Tống Gia Linh có thể ăn cắp được?”
“Mình cũng không biết nữa.” Tống Gia Tuệ lắc đầu, giờ đầu cùng đang rối “Nếu Tống Gia Linh thật sự đã làm tốt hơn thì mình nhận thua, nhưng không thể nào bản thiết kế lại giống nhau như đúc được. Mình đã nghĩ sẽ bỏ qua chuyện này, không tiếp tục tranh đấu nữa nhưng cô ta lại không muốn để yên”.
Lục Nhã Vy đột nhiên đứng phắt lên, nói: “Các cậu có từng nghĩ không? Ai có cơ hội lớn nhất có thể lại gần bản thiết kế của Gia Tuệ, hơn nữa thời gian này lại tỏ ra rất không bình thường?”
“Đặng Thanh Thanh!” Liễu Giai Kỳ giơ nhanh bàn tay lên, xung phong trả lời “Nhưng, cậu ấy chẳng có lí do gì mà bán rẻ bạn bè thế!”
“Tiền? Nếu Tống Gia Linh vì muốn thắng Gia Tuệ mà mua chuộc bạn cùng phòng của chúng ta. Các cậu có thấy cái túi mới của Thanh Thanh không, mình chắc chắn đó là hàng hiệu nhưng cậu ấy lại nói đó là hàng nhái, cái túi đó không phải mấy người chúng ta muốn mà có được đâu” Lục Nhã Vy phân tích kỹ lưỡng, dường như sự tức giận đã làm nhạt bớt hơi men trong người.
“Đúng! Đúng! Nhắc mới nhớ mình còn trông thấy Thanh Thanh đi cùng với một người đàn ông rất giàu có, nhưng đó là trước hôm mình ra nước ngoài lận, lúc về chúng ta lại gặp cậu ấy đứng dưới cái nắng mà bán từng chai nước giải khát, nên mình nghĩ lần trước chỉ là người giống người thôi” Liễu Giai Kỳ tiếp tục theo phân tích của Lục Nhã Vy.
“Thêm việc lúc chiều cô bán bánh canh nói dường như Đặng Thanh Thanh đã nghỉ việc ở quán cà phê nữa, cậu ấy nói với chúng ta rất cần tiền tại sao bỏ công việc bán thời gian mà đã ngộ tốt như ở đó”.
“Biểu hiện gần đây của Thanh Thanh đúng là có hơi bất thường…”
…
Nghe hai người dẫn chứng rõ ràng như vậy, Tống Giai Tuệ cũng nghĩ nghĩ một lúc mới nói “Cái hôm mình trở về nhà cũng gặp nhưng không nhìn rõ mặt… Còn hôm qua lúc cậu đi báo cáo bài tập thì mình và Vy Vy đã thấy Thanh Thanh bước ra từ chiếc Mecedes hơn nữa còn nói là bạn trai mới quen tối hôm trước”.
Lúc này trong lòng ai cũng biết nhưng không nói ra, Đặng Thanh Thanh thực sự đã lựa chọn con đường không tốt đẹp nhưng có nhiều tiền đó.
Tiếp tục ngồi ở đó thêm một lúc, Tống Gia Tuệ lại muốn uống tiếp đến khi muốn nôn ra ngoài mới nặng nề đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
“Có cần bọn mình đi với cậu không?” Liễu Giai Kỳ có vẻ không yên tâm khi nhìn thấy Tống Gia Tuệ có vẻ lảo đảo.
Cô xua tay bảo “Không cần đâu, mình vào rửa mặt một cái là ra liền thôi”.
Lục Nhã Vy lúc này lại hứng lên, lôi Liễu Giai Kỳ lên sàn nhảy.
Hai người đứng trên sân khấu, nhảy hết mình, các bộ phận trên cơ thể lắc hết bên này bên kia, trong đám người đông đúc ở câu lạc bộ, điệu nhảy nóng bỏng của hai người đã thu hút ánh nhìn của không ít bọn đàn ông.
Bỗng nhiên, điện thoại trong túi quần Liễu Giai Kỳ vang lên, do âm thanh chuông điện thoại cũng lớn cùng với việc để trong túi quần nó rung lên liên hồi. Chết tiệt! Lâu ngày mới đi quẩy một bữa cho đã vậy mà cứ bị điện thoại làm phiền miết. Mấy người này đúng là biết cách giỡn mặt người khác mà.
Liễu Giai Kỳ rút máy ra nhìn một chút, là số lạ gọi đến nên cũng không quan tâm lắm mà tiếp tục cuộc vui. Nhưng người bên kia dường như không bỏ cuộc mà gọi đến khi nào được nhấc máy thì thôi.