• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi điên?” Tống Gia Linh thở hồng hộc, lồng ngực phập phồng “Trong hôn lễ của tôi, ngày trọng đại của tôi lại trước mặt bao nhiêu người như thế, đến mặt em rể tôi tôi cũng không nhận ra, cô xem tôi như một con hề à? Ngày mai tất cả mọi người sẽ đều nhìn tôi mà cười vào mặt tôi và nói rằng Tống Gia Linh có mắt như mù, lại đi đắc tội với Hoàng Minh Huân, với nhà họ Hoàng. Còn nữa cô thấy thái độ của mẹ chồng tôi lúc này không? Sau này tôi phải sống bên đấy như thế nào? Tống Gia Tuệ! Dã tâm của cô đúng là thật kinh khủng!”

Tống Gia Tuệ tay ôm lấy một bên má đã sưng đỏ lên, không hề chịu thua “Là do cô không nghe tôi nói mà còn trách? Chồng tôi không những trẻ khỏe mà còn rất phong độ, đầy khí chất, hơn nữa anh ấy cũng đã đưa chứng minh thư cho cô xem nhưng cô lại nhất quyết không chịu tin, là do bản thân cô trong đầu luôn nghĩ chồng tôi vừa già vừa xấu, là do cô ngốc còn tìm tôi gây sự”.

Tống Gia Tuệ liền đem lời cô bị Hoàng Minh Huân mắng lúc chiều trả lại cho Tống Gia Linh, mắng xong trong lòng cô thấy thoải mái hơn nhiều. Đúng là kẻ tổn thương muốn tổn thương người khác! Cô ta xứng đáng bị như vậy.

Tống Gia Linh tức giận mắt đỏ ngầu, định giơ tay lên tát cho Tống Gia Tuệ một cái nữa nhưng như đoán trước được ý định đó, cô nhanh chòng lùi về phía sau hai bước, tránh được cái tát. Cô ta cũng vì do giơ tay cao định dùng lực mạnh mà theo đà đó không đánh được vào người Tống Gia Tuệ, ngược lại còn bị đập đầu vào tường. Trán liền sưng đỏ lên một cục nhỏ, còn dính trên trán một chút màu trắng của sơn tường, trông bộ dạng cô ta vừa đáng ghét vừa buồn cười.

“Tống Gia Tuệ! Cô đúng là cái đồ rẻ tiền đê tiện! Cả đời này tôi không đội trời chung với cô” Tống Gia Linh tức tới mức mắt trợn tròn trắng dã hết cả ra, cộng với men rượu đang lân lân trong người, hận không thể xé xác cô ra ngay lập tức.

Nhìn thấy bộ dạng Tống Gia Linh như vậy, những uất ức tức giận trong lòng cô cũng như được vơi đi phần nào, Tống Gia Tuệ còn nhếch mép lên bắt chước điệu bộ khinh người của Hoàng Minh Huân, cười vào mặt cô ta “Đúng là không biết tốt xấu! Đánh người ta cuối cùng mình bị thương rồi? Cô đúng là chỉ giỏi võ mồm, đừng có mà quên bản hợp đồng của chúng ta nhé, nếu trong tuần tới tôi không có được cổ phần TD và công ty BN thì cô đừng trách sao tôi ác”.

“Cô…”

Tống Gia Tuệ đã làm Tống Gia Linh tức không nói nên lời, liền vui vẻ bước đi, cô đi đến quầy lễ tân hỏi một chút chỗ chườm nóng vết hằn trên mặt do bị Tống Gia Linh tát khi nãy.

Tống Gia Linh bị đập đầu vào tường nhưng Trần Nam vẫn mãi bận tiếp một số khách còn nán lại, chẳng có thời gian đâu mà quan tâm. Cô ta chỉ có thể uất hận đi tìm Tống phu nhân, gục đầu vào lòng bà khóc lóc kể lể, Trần phu nhân một mặt kiêng nể quyền thế của Hoàng Minh Huân sợ sau này con đường Trần Nam đi sẽ vấp nhiều sỏi đá, một mặt hết sức tức giận trước những gì Tống Gia Linh đã làm. Xem ra kiếp nạn thứ 82 của bà là đứa con dâu có phần ngang ngược này rồi.

Tống phu nhân liền dỗ dành an ủi đứa con gái bảo bối, “Tiểu Linh ngoan nào, con nha đầu Tống Gia Tuệ đó đúng là có tâm địa độc ác! Nhưng mà chúng ta phải nhịn vì bây giờ nó có nhà họ Hoàng chống lưng, hôm nay hình ảnh Hoàng Minh Huân lộ ra như thế, những phụ nữ ngoài kia nhất định sẽ tìm đến cậu ta, sớm muộn gì nó cũng sẽ bị bỏ rơi thôi. Đợi tới khi bị cậu ta đá rồi, chúng ta xử lý nó cũng chưa muộn!”

“Mẹ…” Tống Gia Linh khóc giàn giụa như mưa “Còn mẹ chồng con nữa, khi nãy bà ấy rõ ràng rất tức giận, con phải làm sao đây hả mẹ?”

“Lát nữa mẹ sẽ lựa lời nói ngon ngọt với bà ấy một xíu. Nhất định không sao đâu, con cứ yên tâm”.

“Con hận cô ta tới chết luôn, tại sao ngày xưa bố lại đem con nhỏ đó về nhà chứ? Sao không để nó ở bờ ở bụi với bà ngoại nó đi! Để hôm nay cô ta cướp đi người đàn ông của con, còn tranh giành tài sản của gia đình chúng ta, lại bắt nạt con nữa”.

Nét mặt Tống phu nhân nhìn u sầu ảm đạm, vỗ nhẹ nhàng vào vai Tống Gia Linh vỗ về, hạ thấp giọng nói: “Những ngày tốt đẹp của nó sẽ không kéo dài được bao lâu đâu. Hoàng Minh Huân ưu tú như vậy sớm muộn sẽ cũng đá nó thôi”.

Tống Gia Linh đôi mắt hiện lên một tia ác độc, nghiến răng “Con nguyền rủa cô ta cả đời không có được hạnh phúc”.

[…]

Tống Gia Tuệ về phòng thấy Hoàng Minh Huân đã nằm sẵn trên giường nghịch điện thoại rồi, cô cắn môi tắt đèn đi vì sợ anh thấy dấu vết Tống Gia Linh để lại trên má mình dù nó đã mờ đi không ít.

“Biết mặt tôi rồi vẫn muốn tắt đèn tìm cảm giác kích thích sao?”, Hoàng Minh Huân nửa thật nửa đùa tắt điện thoại, đợi cô đi đến cạnh giường liền ôm cô xuống nằm cạnh mình.

Cô ấp úng trả lời, vừa nghe liền biết đó không phải sự thật “Em… em mệt rồi, em muốn ngủ”.

“Cũng phải tẩy trang, thay đồ mới ngủ được chứ? Chẳng lẽ em muốn để như vậy ngủ luôn à?”

“Anh phải buông ra em mới làm được chứ, ôm chặt như vậy sao mà đi được!”

Hoàng Minh Huân vừa thả tay ra cô liền chui tọt xuống giường lại bàn trang điểm tẩy trang qua loa, xong lại vào nhà tắm thay bộ đồ ngủ mới bước ra ngoài… lúc ngồi tẩy trang cô cũng chỉ sử dụng ánh đèn le lói trong trong tắm hắt ra ngoài chứ không bật đèn lớn trong phòng. Anh nằm đó nheo mày nhìn mấy hành động lạ lẫm của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK