“Trong trường không biết ai cho mấy đứa thần kinh bất ổn này chạy khắp nơi nói nhăn nói cuội nữa?” Lục Nhã Vy lôi Tống Gia Tuệ ra sau lưng mình, tiến lên phía trước đối mặt với cô ta.
Tống Gia Linh nheo mày, cái con bé ăn nói như đấm vào tai ở trung tâm thương mại, sao lại gặp nữa rồi?
“Em gái, những người đàn ông ở bên ngoài đều không đáng tin cậy đâu, em kết hôn rồi mà sao vẫn bị những tên đó lừa thế? Nghe lời chị, ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc chồng rồi sống một cuộc sống như bao người phụ nữ khác đi”.
Sinh viên đứng quanh họ càng ngày càng đông, thậm chí có những người đang ngồi trong thư viện cũng hóng hớt chạy ra xem.
“Nhắc em một chút nữa là đừng có trông chờ kết quả cuộc thi làm gì vì có chị tham gia em không có cửa thắng đâu”.
Tống Gia Linh vốn đã quen với việc đóng kịch nên luôn xây dựng hình tượng dịu dàng, duyên dáng. Thế là khi to tiếng, Tống Gia Tuệ và Lục Nhã Vy liền trở thành đối tượng cho các sinh viên khác soi mói, trì trích, thậm chí tỏ thái độ khinh bỉ.
Trong lòng Tống Gia Tuệ có chút bế tắc nhưng đối diện với tiếng thì thầm to nhỏ cùng mấy lời đồn đại vô căn cứ thì bỗng nhiên cười lớn.
“Em, Em cười cái gì thế?” Tống Gia Linh cảm thấy khó hiểu.
“Đúng là tôi đã kết hôn rồi, thế nhưng chị nhìn thấy tôi bị đàn ông khác lừa khi nào vậy? Còn nữa, nếu tôi có ra ngoài với người đàn ông khác, tôi có ngoại tình thì người nên quan tâm là chồng tôi chứ không phải chị”.
“Em…” Tống Gia Linh tức giận đến mức mặt đỏ lên, nhưng để bảo vệ hình tượng của bản thân, cô ta quay ra giả vờ nói “Tuệ à, chị cũng là muốn quan tâm em thôi, lần trước ở bệnh viện người đi khám phụ khoa cùng em ấy, chị thấy vừa nhìn đã biết chả phải loại tốt đẹp gì, em đừng có mà tức giận vô cớ với chị nữa được không?”
Cô ta vừa dứt lời, xung quanh bỗng nổi lên những lời xì xào tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Đưa cô đi khám phụ khoa?
Mới đó mà cô mang thai rồi à?
Tống Gia Tuệ vừa tức vừa buồn cười: “Tôi tức giận vô cớ với chị khi nào? Chúng ta thân thiết tới mức ấy cơ à? Từ nay về sau chị đừng có mà tìm tôi gây chuyện nữa, tôi không rảnh như chị đâu”.
Sau đó lại cố tình nói thật to lấn át tiếng của mấy người hóng hớt “Tôi kết hôn rồi, đi khám phụ khoa thì đã sao? Có quy định đang học Đại học không được mang thai à? Nói đi cũng phải nói lại, người đối diện tôi đây, cô Tống Gia Linh lương thiện trong mắt mấy người chưa kết hôn mà đã có thai đấy thôi”.
Cô không thèm đính chính việc vào bệnh viện làm gì mà chỉa mũi tên ngược lại cho Tống Gia Linh.
Cô ta lúc này mặt đỏ bừng bừng không nói được tiếng nào.
Tống Gia Tuệ không muốn tiếp tục đôi co mấy chuyện đáng xấu hổ này nữa liền kéo áo Lục Nhã Vy tỏ ý muốn đi chỗ khác.
Lục Nhã Vy liền quay ra lườm những sinh viên đang đứng xung quanh: “Các người nhìn cái gì mà nhìn, lần đầu trong cuộc đời thấy người ta cãi nhau à? Giải tán giải tán…”
Tống Gia Linh nắm bàn tay lại đang nghĩ cách làm thế nào để tiếp tục phản bác lại Tống Gia Tuệ, lúc này Lục Nhã Vy giơ tay làm hình khẩu súng nhằm vào cô ta: “Cô là kẻ thứ ba còn xuất hiện khắp nơi giả vờ thánh thiện, tôi nói cô biết cuộc thi đó Tuệ không những không từ bỏ mà còn đường đường chính chính chiến thắng kìa. Còn nữa sau này tốt nhất là tránh xa Tuệ ra, từ lúc đạt huy chương vàng Taekwondo Quốc gia hồi cấp 3 đến giời tôi chưa có cơ hội dùng lại đấy!”
Nói xong, Lục Nhã Vy lôi tay Tống Gia Tuệ đi ra phía cổng trường, Tống Gia Linh đứng đó một mình giậm chân tức giận.
Ngày trước Tống Gia Tuệ luôn nhường nhịn Tống Gia Linh, mặc kệ cô ta muốn nói gì thì nói. Thế mà hôm nay cô như uống nhầm thuốc vậy, không hiểu từ đâu cho cô cái mạnh dạn đó.
Tống Gia Linh nói một câu đầu cô nhảy số một chục câu để đáp lại.
Lẽ nào kết hôn rồi gan người ta to hơn trước?
“Nè Vy Vy, sao chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến việc cấp 3 cậu đạt huy chương vàng Taekwondo Quốc gia vậy?”
“Cậu đúng là dễ lừa mà, mình chém gió với cô ta thôi. Loại người như vậy phải hung dữ lên chứ mà hiền hiền như cậu bao giờ mới làm lại cô ta”
Haizz… Cô thở dài, thấy Lục Nhã Vy mạnh mồm như vậy cứ tưởng bạn mình là cao thủ thật.
Trưa nay Tống Gia Tuệ và Lục Nhã Vy có hẹn đón Liễu Giai Kỳ ở sân bay nhưng lại day dưa với cái đồ rắc rối Tống Gia Linh nên vừa tới cổng trường đã nhận được điện thoại, Liễu Giai Kỳ nói đã tự đón taxi về rồi, lát sau sẽ cùng họ đi ăn trưa rồi đến trung tâm thương mại mua ít đồ.
[…]
“Ơ? Hình như kia là Đặng Thanh Thanh!” Liễu Giai Kỳ chỉ tay về phía cổng trung tâm thương mại, ở đó có một cái quầy nhỏ bày rất nhiều đồ uống, nước giải khát.
Hai người nhìn theo hướng tay chỉ của Liễu Giai Kỳ, dưới cái thời tiết nắng nôi thế này Đặng Thanh Thanh mặc một chiếc váy hoa cộc tay màu trắng dài tới trên đầu gối, đứng trước quầy hàng giải khát phát tờ rơi, vừa cười vừa nói mời mọi người đi qua mua hàng.
Trong số bốn người ở cùng phòng kí túc xá, gia đình Đặng Thanh Thanh không có điều kiện nhất nên thường ra ngoài làm thêm, rất ít về phòng.
Tống Gia Linh nheo mày, cái con bé ăn nói như đấm vào tai ở trung tâm thương mại, sao lại gặp nữa rồi?
“Em gái, những người đàn ông ở bên ngoài đều không đáng tin cậy đâu, em kết hôn rồi mà sao vẫn bị những tên đó lừa thế? Nghe lời chị, ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc chồng rồi sống một cuộc sống như bao người phụ nữ khác đi”.
Sinh viên đứng quanh họ càng ngày càng đông, thậm chí có những người đang ngồi trong thư viện cũng hóng hớt chạy ra xem.
“Nhắc em một chút nữa là đừng có trông chờ kết quả cuộc thi làm gì vì có chị tham gia em không có cửa thắng đâu”.
Tống Gia Linh vốn đã quen với việc đóng kịch nên luôn xây dựng hình tượng dịu dàng, duyên dáng. Thế là khi to tiếng, Tống Gia Tuệ và Lục Nhã Vy liền trở thành đối tượng cho các sinh viên khác soi mói, trì trích, thậm chí tỏ thái độ khinh bỉ.
Trong lòng Tống Gia Tuệ có chút bế tắc nhưng đối diện với tiếng thì thầm to nhỏ cùng mấy lời đồn đại vô căn cứ thì bỗng nhiên cười lớn.
“Em, Em cười cái gì thế?” Tống Gia Linh cảm thấy khó hiểu.
“Đúng là tôi đã kết hôn rồi, thế nhưng chị nhìn thấy tôi bị đàn ông khác lừa khi nào vậy? Còn nữa, nếu tôi có ra ngoài với người đàn ông khác, tôi có ngoại tình thì người nên quan tâm là chồng tôi chứ không phải chị”.
“Em…” Tống Gia Linh tức giận đến mức mặt đỏ lên, nhưng để bảo vệ hình tượng của bản thân, cô ta quay ra giả vờ nói “Tuệ à, chị cũng là muốn quan tâm em thôi, lần trước ở bệnh viện người đi khám phụ khoa cùng em ấy, chị thấy vừa nhìn đã biết chả phải loại tốt đẹp gì, em đừng có mà tức giận vô cớ với chị nữa được không?”
Cô ta vừa dứt lời, xung quanh bỗng nổi lên những lời xì xào tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Đưa cô đi khám phụ khoa?
Mới đó mà cô mang thai rồi à?
Tống Gia Tuệ vừa tức vừa buồn cười: “Tôi tức giận vô cớ với chị khi nào? Chúng ta thân thiết tới mức ấy cơ à? Từ nay về sau chị đừng có mà tìm tôi gây chuyện nữa, tôi không rảnh như chị đâu”.
Sau đó lại cố tình nói thật to lấn át tiếng của mấy người hóng hớt “Tôi kết hôn rồi, đi khám phụ khoa thì đã sao? Có quy định đang học Đại học không được mang thai à? Nói đi cũng phải nói lại, người đối diện tôi đây, cô Tống Gia Linh lương thiện trong mắt mấy người chưa kết hôn mà đã có thai đấy thôi”.
Cô không thèm đính chính việc vào bệnh viện làm gì mà chỉa mũi tên ngược lại cho Tống Gia Linh.
Cô ta lúc này mặt đỏ bừng bừng không nói được tiếng nào.
Tống Gia Tuệ không muốn tiếp tục đôi co mấy chuyện đáng xấu hổ này nữa liền kéo áo Lục Nhã Vy tỏ ý muốn đi chỗ khác.
Lục Nhã Vy liền quay ra lườm những sinh viên đang đứng xung quanh: “Các người nhìn cái gì mà nhìn, lần đầu trong cuộc đời thấy người ta cãi nhau à? Giải tán giải tán…”
Tống Gia Linh nắm bàn tay lại đang nghĩ cách làm thế nào để tiếp tục phản bác lại Tống Gia Tuệ, lúc này Lục Nhã Vy giơ tay làm hình khẩu súng nhằm vào cô ta: “Cô là kẻ thứ ba còn xuất hiện khắp nơi giả vờ thánh thiện, tôi nói cô biết cuộc thi đó Tuệ không những không từ bỏ mà còn đường đường chính chính chiến thắng kìa. Còn nữa sau này tốt nhất là tránh xa Tuệ ra, từ lúc đạt huy chương vàng Taekwondo Quốc gia hồi cấp 3 đến giời tôi chưa có cơ hội dùng lại đấy!”
Nói xong, Lục Nhã Vy lôi tay Tống Gia Tuệ đi ra phía cổng trường, Tống Gia Linh đứng đó một mình giậm chân tức giận.
Ngày trước Tống Gia Tuệ luôn nhường nhịn Tống Gia Linh, mặc kệ cô ta muốn nói gì thì nói. Thế mà hôm nay cô như uống nhầm thuốc vậy, không hiểu từ đâu cho cô cái mạnh dạn đó.
Tống Gia Linh nói một câu đầu cô nhảy số một chục câu để đáp lại.
Lẽ nào kết hôn rồi gan người ta to hơn trước?
“Nè Vy Vy, sao chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến việc cấp 3 cậu đạt huy chương vàng Taekwondo Quốc gia vậy?”
“Cậu đúng là dễ lừa mà, mình chém gió với cô ta thôi. Loại người như vậy phải hung dữ lên chứ mà hiền hiền như cậu bao giờ mới làm lại cô ta”
Haizz… Cô thở dài, thấy Lục Nhã Vy mạnh mồm như vậy cứ tưởng bạn mình là cao thủ thật.
Trưa nay Tống Gia Tuệ và Lục Nhã Vy có hẹn đón Liễu Giai Kỳ ở sân bay nhưng lại day dưa với cái đồ rắc rối Tống Gia Linh nên vừa tới cổng trường đã nhận được điện thoại, Liễu Giai Kỳ nói đã tự đón taxi về rồi, lát sau sẽ cùng họ đi ăn trưa rồi đến trung tâm thương mại mua ít đồ.
[…]
“Ơ? Hình như kia là Đặng Thanh Thanh!” Liễu Giai Kỳ chỉ tay về phía cổng trung tâm thương mại, ở đó có một cái quầy nhỏ bày rất nhiều đồ uống, nước giải khát.
Hai người nhìn theo hướng tay chỉ của Liễu Giai Kỳ, dưới cái thời tiết nắng nôi thế này Đặng Thanh Thanh mặc một chiếc váy hoa cộc tay màu trắng dài tới trên đầu gối, đứng trước quầy hàng giải khát phát tờ rơi, vừa cười vừa nói mời mọi người đi qua mua hàng.
Trong số bốn người ở cùng phòng kí túc xá, gia đình Đặng Thanh Thanh không có điều kiện nhất nên thường ra ngoài làm thêm, rất ít về phòng.