Trác Công Vinh nói: “Như Ý, con một mình bỏ đi như thế…haizzz, việc dùng máu nhận người thân, cha còn làm thế đã không suy nghĩ nhiềucũng không quan tâm đến cảm xúc của con, nhưng điều này thực sự tương đương với việc trả lại sự trong sạch cho con, con đừng có tính toán với huynh ấy nữa. Cha của con, rất nhiều chuyện không có cách nào làm khác được. ”
Như Ý cười lạnh lùng: “Thà nói rằng cha ích kỷ cho rồi!”
Trác Công Vinh nói: “Nói tóm lại, nhiều thứ không đơn giản như vẻ ngoài của chúng. Có lẽ con chỉ vừa mới đến Trác gia, cảm thấy rằng Trác gia là một gia đình rất lạnh nhạt. Giữa mọi người đều thiếu sự quan tâm chăm sóc của một gia đình bình thường. Nhưng, có điều con không biết. Chúng ta thân là Vương tộcthế gia, sợ ấm áp nhỏ bé trong gia đình chưa bao giờ phù hợp với chúng ta. Giống như việc của tiểu tứ… Nói tóm lại, con phải tin rằng cha con cũng có nỗi khổ riêng. ”
Như Ý có một chút thờ ơ. Thành thật mà nói, cô thực sự không quan tâm cũng chẳng chú ý đến việc của Phủ Trác Vương, dù sao, cô cũng không phải là Cửu tiểu thư của Trác gia.
Người của Trác gia, việc của Trác gia, cô không muốn nhúng tay vào quá nhiều.
Người của Trác gia lại nói: “Như Ý, hay là con đi theo tam thúc về nhà nhé?”
Như Ý khẽ mỉm cười: “Tam thúc, hay là chúng ta gọi món gì đó ăn đi? Thúc đợi lâu như thế chắc cũng đói rồi, hôm nay cháu gái sẽ cùng uống vài chén với thúc?”
Trác lão tam dường như muốn quấn chặt lấy cố không buông, nếu không chuốc say thúc ấy, hành động hôm nay sợ rằng sẽ bỏ lỡ mất!
Như Ý lén lút lên kế hoạch làm thế nào để chuốc say Trác lão tam…
Trác Công Vinh vui vẻ nói: “Được rồi, được rồi, nếu con không muốn tam thúc nhắc đến, thúc sẽ im miệng. Sau khi thúc trở về sẽ không nói với họ hôm nay gặp được con, nhưng con vẫn phải sớm trở về nhà, Hoàng thượngchỉ cho Trác gia thời gian là ba tháng thôi. ”
Như Ý nói: “Cảm tạ tam thúc đã quan tâm, Như Ý sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Trác Công Vinhđột nhiên hét lên: “Mẹ nó! Tiểu nhị, nhanh mang đồ lên, rượu ngon nhất và món ngon nhất! Lão Tử đói đếm mức có thể nuốt một con bò rồi!”
“Ồ, tam thúc, cháu gái uống vài ly với người.”
Như Ý không thể nhịn cười, thầm nói trong lòng: phải uống thêm vài ly nữa.
Trác gia cũng chỉ có hai người này đang yêu nhất, Trác Lỗi thì chu đáo, Trác lão tam thì dễ thương.
Lầu Kinh thiên.
Sắc đêm thật hấp dẫn, những con đường lạnh lẽo yên tĩnh có chút kỳ lạ, như thể đó là dấu hiệu của một điều gì đó lớn sẽ xảy ra đêm nay!
Đường Bắc Huy chỉ lặng lẽ đưa hai người thân cận đến lầu Kinh thiên.
“Hai ngươi đứng canh ở cửa, không được phép cho aivào!”
Hắn ra lệnh, rồi bước lên cầu thang một mình, khập khiễng mà đi lên.
Ở ghế trên lầu, có một người đàn ông hùng mạnh với vẻ mặt điềm tĩnh, đôi mắt trong veo và nhìn xa xăm như một ngọn núi. Đây là người nổi tiếng cả kinh thành tên là Thái Bát gia!
“Bát gia.”
Đường Bắc Huy chào một tiếng to, tự động đi đến ngồi đối diện với Thái bát gia.
“Đường Bắc tam công tử? Việc quan trọng như thế, lệnh tôn lại phái tiểu tử đùa giỡn với đời như ngươi đến?” Mí mắt của Thái Bát gia không hề nhắm lại, lời nói của tràn đầy sự xem thường và khinh miệt.
“Bát gia lại coi thường Đường Bắc Huy ta sao?”
“Đường Bắc Huy tam công tử vài ngày vừa rồi có chút tiếng tăm đó, nghe nói rằng đã đập nhiều quầy sách và hiệu sách, lật tung khắp phố tìm kiến Võ Thần Mật Thư.” Điều này rõ ràng là đầy sự khinh bỉ và nhạo báng.
“Bát gia hiểu lầm rồi!”
“Ố? Nói nghe xem nào.”
“Thiên hạ đều biết rằng Đường Bắc Huy là một kẻ đùa giỡn với đời, ác bá vô cùng độc ác. Gần đây, có tin đồn trên giang hồ, khắp nơi truyền rằng Võ Thần Mật Thư đã trở lại giang hồ. Nếu Đường Bắc Huy ta không làm gì, chẳng phải mọi người sẽ có nghi ngờ sao?