Rất nhiều người sau khi say rượu sẽ đau đầu rồi lên cơn sốt.
Nhưng trông Tiểu Bạch đâu có giống như bị bệnh chút nào, ngủ đến ngon lành bình yên!
Như Ý biết Tiểu Bạch một khi đã ngủ là có thể ngủ được đến tận mấy ngày liền!
Lần trước ngủ tù tì ba bốn ngày kia kìa!
Còn lần này không biết ngủ bao lâu nữa?
Chỉ là, Như Ý thấy thật kỳ lạ, tại sao lông của nó lại biến thành màu đỏ như lửa cơ chứ? Hơn nữa cả người còn nóng hôi hổi như bị lửa đốt?
Nếu chỉ là thay màu lông thì còn đường giải thích…
Như Ý biết đặc điểm trên cơ thể con người là do thứ tự DNA quyết định!
Mỗi người đều có DNA của riêng mình.
Bởi vậy trên thế giới này không có hai người nào đó có bộ gen giống nhau y xì! Bởi vậy cũng nào chẳng có ai giống nhau hoàn toàn.
DNA quyết định điểm đặc trưng của tất cả mọi loài sinh vật, ví dụ như con người đứng thẳng bước đi, chim vỗ cánh bay, cá bơi lội…
Có một bộ gen đặc biệt có thể khiến cho lông tóc và làn da bên ngoài của sinh vật thay đổi theo hoàn cảnh.
Ví dụ như rồng đổi màu!
Thường gặp nhất là tắc kè hoa!
Trong các hoàn cảnh khác nhau, bộ gen của tắc kè hoa sẽ tự thay đổi màu sắc bất kỳ lúc nào để thích ứng với hoàn cảnh, hòa mình với môi trường, để ẩn nấp và đi săn.
Như Ý còn biết đến giống heo kỳ quái của một vài bộ lạc thổ dân!
Mấy con heo đó lúc mới sinh ra có màu trắng, nhưng vừa đến tuổi thành niên, sau khi phát dục sẽ thay đổi bộ gen, lông và da trắng sẽ biến thành màu đen.
Sau khi Tiểu Bạch uống rượu vào sẽ ngủ mê mệt, màu lông từ trắng hóa đỏ…
Ít nhất còn giải thích được…
Nhưng cá người nó nóng hôi hổi như quả cầu sắt bị hun.
Đúng thật là không tưởng tượng nổi!
Nhiệt độ cơ thể mà động vật có vú bình thường tiếp nhận nổi là từ 30 độ C đến 45 độ C.
Nhiệt độ cơ thể con người tầm 35 đến 37 độ.
Một khi vượt quá nhiệt độ mà cơ thể chấp nhận nổi sẽ xảy ra một vài hậu quả nghiêm trọng, ví dụ như con người sẽ sốt nặng đến 39, 40 độ sẽ thấy đau đầu nóng hầm hập, thân thể yếu ớt, không có khẩu vị gì cả…Nếu vượt quá 42 độ mà không giảm ngay lập tức, cơ bản là người đó chết chắc rồi! Cho dù có may mắn sống được cũng sẽ thành người tàn tật bại liệt đầu óc.
Rất nhiều đứa trẻ vì hồi nhỏ sốt cao quá, nóng hỏng cả đầu óc mà lớn lên mới thành một tên thiểu năng, câm điếc hoặc là bị tê liệt toàn thân, có một ca bệnh hết sức điển hình đó là bệnh bại liệt ở trẻ em chủ yếu do sốt cao hỏng não mà ra.
Không chỉ ở người…
Bất kỳ loài vật nào đều có nhiệt độ cơ thể ở mức chấp nhận được, về cơ bản cũng không chênh lệch nhiều với con người.
Như Ý ước chừng bây giờ ít nhất Tiểu Bạch phải nóng đến 200 độ C.
Đã vượt xa giới hạn chịu đựng của bất kỳ sinh vật nào rồi.
Chỉ cần nhiệt độ cơ thể của con người cao hơn 1, 2 độ là đã khó chịu lắm rồi…
Sao Tiểu Bạch lại không thấy khó chịu chút nào cơ chứ?
Dường như nó hoàn toàn không biết đến thay đổi trên người mình vậy, ngủ đến là yên bình, lại còn ngáy thảnh thơi…
“Nếu nhóc con Tiểu Bạch này mà ở thế kỷ 21! Chắc chắn sẽ bị mấy nhà khoa học bắt vào phòng thí nghiệm nghiên cứu cho coi!”
Như Ý nghĩ thầm trong đầu.
Đến cả một đặc công đến từ thế giới vô cùng văn minh phát triển như cô mà vẫn còn thấy không tưởng tượng nổi, tại sao nhiệt độ cơ thể của một loài động vật nhỏ bé vượt quá 200 độ C mà nó vẫn bình yên vô sự kia chứ?
Như Ý nhớ rằng lần đầu tiên Tiểu Bạch tỉnh lại sau khi uống rượu say mới biết bay!
Lần này tỉnh rượu rồi sẽ xuất hiện thêm chuyện kỳ quái nào nữa đây?
Tiểu Bạch sẽ có thêm siêu năng lực nào nữa?
Như Ý thầm nghĩ.
Nhóc con Tiểu Bạch này thật sự lạ lùng ghê!
Như Ý thấy đầu đau như búa bổ, cô đi xuống lầu gọi tiểu nhị trong quán trọ chuẩn bị nước nóng tắm rửa, thuận tiện kêu thêm chén canh giải rượu.
Tiểu nhị vội đi đến đưa cho Như Ý một tấm danh thiếp đỏ.
Như Ý hỏi: “Đây là gì vậy?”
Tiểu nhị nói: “Vị công tử đưa cô nương trở về hồi tối qua để lại đấy ạ.”
Như Ý tò mò hỏi tiếp: “Tối hôm qua ai đưa ta trở về vậy?”
Tiểu nhị gật gật đầu rồi nói: “Tối qua cô nương say dữ lắm! Gần như bất tỉnh nhân sự luôn rồi! Có một vị công tử khôi ngô tuấn tú đưa cô nương về, sau đó hỏi ta gian phòng cô nương đang ở.”
Như Ý bèn nói: “Sau đó thì sao?”
Tiểu Nhị đáp: “Sau đó công tử nọ đưa cô nương về phòng rồi bỏ đi.”
Một vị công tử khôi ngô tuấn tú?
Như Ý không nhớ nổi vị công tử khôi ngô tuấn tú đó là ai.
Lẽ nào là…Bạo quân à?
Không phải!
Tuyệt đối không phải là hắn ta!
Bây giờ hắn ta còn đang ở Hoàng cung làm một Hoàng đế phong lưu kia kìa!
Làm sao quan tâm đến sống chết của mình cho được?
Như Ý có hồi tưởng thế nào cũng không nhớ ra nổi bất cứ ký ức nào về vị công tử khôi ngô tuấn tú đó!
Tiểu nhị lại nói: “Lúc vị công tử nọ sắp sửa bỏ đi có để tấm danh thiếp này lại, nói là đợi khi cô nương tỉnh lại thì đưa nó cho cô!”
Như Ý nhận lấy rồi hỏi: “Vị công tử đó trông như thế nào? Người thế nào?”
Tiểu nhị trả lời: “Sao tiểu nhân lại quen biết với công tử quyền quý cho được cơ chứ! Có điều, vị công tử đó trông rất đỗi khôi ngô tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, giống như thư sinh mặt trắng trong sách của tiểu nhân lắm ạ.”
“Trên người anh ta có điểm nào đặc biệt không?”
“Không có ạ, chỉ là người này đẹp không tì vết! Tiểu nhân vẫn còn nhiều việc bận bịu, phải đi làm cho xong. Đợi nấu sôi rồi tiểu nhân sẽ sai người mang đến tận phòng cho cô.”
“Cảm ơn…”
Như Ý tìm một chỗ ngồi xuống rồi mở tấm danh thiếp ấy ra.
Đấy là một tấm danh thiếp màu đỏ, giống như thiệp mời của thế kỷ 21 vậy.
Sau khi mở ra, bên trong chỉ có vài hàng chữ.
“Đêm mai.”
“Tịch Mịch Yên Vũ lâu .”
“Ký tên là: Công tử Yêu Nghiệt.”
Một tấm danh thiếp đến là đơn giản, chỉ ghi thời gian, địa chỉ và ký tên mà thôi.
Như Ý gọi tiểu nhị trong quán đến, hỏi xem cậu ta có biết Tịch Mịch Yên Vũ lâu đó là ở đâu không.
Tiểu nhị trong quán vừa nghe đến Yên Vũ Lâu tịch mịch bèn nảy sinh lòng kính nể: “Tịch Mịch Yên Vũ lâu là tửu quán đệ nhất kinh thành, rất thần bí và xa hoa, gần như đó là thánh địa của người trong giang hồ vậy.”
Như Ý nói: “Đệ nhất Kinh Thành chẳng phải là Quỳnh Thiên lâu ư?”
Tiểu nhị nói: “Quỳnh Thiên lâu? Quỳnh Thiên lâu và Tịch Mịch Yên Vũ lâu này hoàn toàn không giống đâu ạ.”
Như Ý hỏi: “Không giống ở chỗ nào?”
Tiểu nhị trong quán nói: “Nói thế nào đây nhỉ! Quả thật Quỳnh Thiên lâu rất nổi tiếng ở Kinh Thành, tất cả quan lại hiển hách đều thích đến Quỳnh Thiên lâu! Nhưng Quỳnh Thiên lâu chỉ là một tửu điếm bình thường mà thôi, là một nơi ăn chơi uống rượu và giải trí.”
Như Ý im lặng lắng nghe.
Tiểu nhị tiếp tục nó: “Hơn nữa một tháng trước Quỳnh Thiên lâu đã sụp đổ ầm ầm rồi! Nghe nói có cao thủ thần bí nào đó trên giang hồ đến tỉ thí ở Quỳnh Thiên lâu, nghe nói công tử nhà thừa tướng Đường Bắc cũng mất mạng trong trận đấu võ đó! Sau đó Quỳnh Thiên lâu bị quan phủ phong lại! Bây giờ Quỳnh Thiên lâu đã sa sút lắm rồi.
Như Ý nói: “Còn Tịch Mịch Yên Vũ lâu thì sao?”
Như Ý đã ở kinh thành một thời gian, hơn nữa cô hành tẩu giang hồ với thân phận Hắc Tường Vi, dường như chưa từng nghe nói đến cái nơi Tịch Mịch Yên Vũ lâu này.
Tiểu nhị nói: “Tịch Mịch Yên Vũ lâu ấy à…Đây là một nơi thần bí lắm!”
Như Ý đáp: “Thần bí thế nào?”
Tiểu nhị nói rằng: “Tịch Mịch Yên Vũ lâu…Gần như ai ai trong kinh thành cũng biết đến nhưng chẳng có ai chịu đề cập một câu.”
Như Ý nói: “Thế thì kỳ lạ thật.”
Tiểu nhị đáp: “Bởi vì Tịch Mịch Yên Vũ lâu không phải một tửu điếm làm ăn bình thường! Đó là nơi tập trung bí mật của người trong giang hồ! Bởi thế trước giờ Tịch Mịch Yên Vũ lâu đều rất khiêm tốn, thần bí, chỉ là một nơi trong truyền thuyết trong lòng những người khách lạ mà thôi!”
Như Ý nói: “Hóa ra là thế! Vậy các người đã từng nghe nói đến cái tên công tử Yêu Nghiệt này chưa?”
“A?”
“Công tử Yêu Nghiệt?”
Tiểu nhị trong quán kinh ngạc vô cùng!
Như Ý mới hỏi: “Sao thế!”
Tiểu nhị đáp: “Công tử Yêu Nghiệt là ông chủ của Tịch Mịch Yên Vũ lâu đó! Nghe nói người nọ cực kỳ thần bí, thân phận to lắm.”
Như Ý bèn nói: “Lai lịch y ta thế nào?”
Tiểu nhị lắc đầu: “Ta chỉ là tên hầu bàn mà thôi, làm sao biết được bí mật của những người trong giang hồ đó kia chứ? Chẳng qua là ta nghe những người khách ghé đến nơi này nhắc tới!”
Như Ý mới hỏi: “Bọn họ nói thế nào?”
Tiểu nhị đáp: “Mọi người đều nói vị Công Tử Yêu Nghiệt này là một người thần bí mà yêu nghiệt ghê lắm, không ai biết thân phận của y thế nào, cũng chẳng ai quen biết với y, thậm chí không ai biết được tên thật của y là gì! Càng không ai biết võ công của y ra làm sao! Nhưng mà, y ta chiếm địa vị thần thánh trong lòng mỗi người lắm.”
Như Ý nói: “Công tử Yêu Nghiệt là ông chủ của Tịch Mịch Yên Vũ lâu à?”
Tiểu nhị trả lời: “Mọi người lan truyền thế đó, chắc hẳn chẳng sai đâu!”
Như Ý đáp: “Công tử Yêu Nghiệt này là người thế nào? Người tốt hay là kẻ xấu?”
Tiểu nhị mỉm cười mà rằng: “Cô nương đề cao tiểu nhân quá, làm sao tiểu nhân biết được những chuyện này cơ chứ?”
“Được rồi, không còn việc của ngươi nữa, ngươi đi làm việc của mình đi!”
“Dạ! Cô nương còn dặn dò gì thì kêu ta một tiếng là được.”
“Được.”
Như Ý vô cùng tò mò.
Rốt cuộc công tử Yêu Nghiệt đó là người như thế nào?
Lẽ nào là người uống rượu với cô hôm qua, con ma men hát bài hát kỳ quái kia ư?
Đêm mai?
Sao anh ta lại hẹn mình gặp mặt ở Tịch Mịch Yên Vũ lâu vào đêm mai kia chứ?
Hoàng cung.
Sắc mặt của bạo quân đến là âm trầm…
Thừa tướng Đường Bắc và Trác Công Phú sóng vai mà đứng giữa đại điện, mỗi người tự mình hồi báo lại tình hình chiến tranh ở biên cương.
Sau khi nghe hai người họ hồi báo xong, sắc mặt bạo quân càng thêm âm trầm…
“Thừa tướng.” Bạo quân lạnh lùng tức giận nhìn Đường Bắc Khôi.
“Hoàng Thượng có gì dặn dò ạ?”
“Hiện nay trong quốc khố còn bao nhiêu bạc?”
“Khoảng chừng 40 triệu lượng bạc, 16 triệu lượng vàng, giá trị của các loại châu báu đồ cổ khoảng chừng 50 triệu lượng bạc!”
“Chỉ có một tỷ?”
Ánh mắt bạo quân trầm xuống hẳn.
Ba quân chưa động, lương thảo phải đi đầu!
Nếu như muốn chuẩn bị chiến tranh trong thời gian dài, số lượng bạc tiêu hao ít nhất phải hơn hai tỷ!
Thừa tướng nói: “Bởi vì đã nhiều năm triều đình ta không có chiến tranh! Bởi thế gần đây triều đình đều không dự trữ nhiều, ngoại trừ số lượng quân lương phải phân phát hằng ngày thì vật tư quân bị đều dự trữ rất ít!”
Trác Công Phú bổ sung nói: “Hoàng Thượng! Đã nhiều năm liền không xảy ra chiến tranh, thật sự rất nhiều đồ dùng và vũ khí trong quân đội đều đã cũ kỹ lắm rồi ạ, nếu như không kịp thời đổi mới sợ là sẽ ảnh hưởng nặng nề đến sức chiến đấu…”
Thừa tướng tính toán: “Hoàng Thượng! Nếu cần phải đổi mới toàn bộ vật tư vũ khí trong quân đội thì ít nhất cần 20 triệu lượng bạc ạ!”
Bạo quân nói: “Nói đã vậy! Nếu như phải đi đánh trận bây giờ, không chỉ làm cạn kiệt quốc khố, thậm chí còn khiến cho dân chúng lầm than?”
Thừa tướng im lặng không lên tiếng.
Ông ta là thừa tướng, chỉ cần lo những vấn đề chính trị trong triều đình, còn về việc quân, đặc biệt là chuyện có cần tuyên chiến với ngoại tộc hay không, nào có cần thừa tướng như ông cân nhắc đâu.”
Bạo quân nhìn Trác Công Phú rồi nói: “Trác tướng quân! Ngươi là Binh Mã Đại Nguyên Soái trong triều ta! Việc này ngươi thấy thế nào?”
Trác Công Phú nói: “Đánh! Các bộ lạc ở Tây Vực đã có hiềm khích với nhau từ lâu rồi, chuyện Hà Đồ Vương làm phản trước đây vẫn còn chưa giải quyết xong, bây giờ Thổ Tư Vương lại làm phản triều đình, đưa quân đánh vào các trấn quan trọng của biên cương! Hoàng Thượng giết Mai phi, Thổ Tư Vương tuyệt đối sẽ không chịu giảng hòa! Bởi vậy lần này, gần như không có chỗ để thương lượng! Chỉ có đánh một trận! Chúng ta càng nhường nhịn, Thổ Tư Vương sẽ càng kiêu căng ngông cuồng!”
Bạo quân nói: “Vậy theo Nguyên soái, trận này chúng ta phải đánh làm sao?”
Trác Công Phú nói: “Phải dập tắt âm mưu của bọn chúng từ trong trứng nước!”
Bạo quân nhất thời thấy hứng thú, bèn nói: “Trẫm đợi khanh nói rõ!”
Trác Công Phú đáp: “Hoàng Thượng! Thổ Tư Vương được Hoàng Thượng phong làm thủ lĩnh của liên minh các bộ lạc, mặc dù trong tay hắn có bộ đội kỵ binh mạnh mẽ, nhưng mâu thuẫn giữa các bộ tộc liên miên không ngớt, chỉ là những mảnh ghép rời rạc mà thôi! Hắn ta phản bội Hoàng Thượng là vì muốn báo thù cho con gái! Thủ lĩnh các bộ lạc khác tuyệt đối không thể vì con gái của hắn ta mà để các tướng sĩ đi bán mạng! Bởi vậy, chỉ cần áp dụng một vài kế sách ly gián là có thể làm yếu lực lượng binh sĩ của Thổ Tư Vương đi mà thôi! Nếu mà thế, muốn đánh bại Thổ Tư Vương chỉ là một việc đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi!”
Bạo quân tán thưởng nói: “Quả nhiên Nguyên soái không hổ danh là đại tướng quân của quân đội hùng mạnh cả triệu người! Lời của khanh ắt sẽ là thật! Hay lắm!”
Trác Công Phú nói tiếp: “Hoàng Thượng! Chỉ cần Hoàng Thượng cho vi thần đại quân một trăm ngàn người! Vi thần bảo đảm trong vòng ba tháng sẽ tiêu diệt đám phản quân Thổ Tư Vương đó! Chi phí phải dùng cho việc quân tuyệt đối không vượt quá 50 triệu lượng!”
Thừa tướng bảo: “Đã là như thế thì chỉ cần một nửa số bạc trong quốc khố mà thôi. Nếu tướng quân thật sự tài năng như vậy thì đó là phúc của triều đình ta! Phúc của lê dân bá tánh!”
Bạo quân lạnh lùng im lặng một chốc rồi nói: “Nguyên soái! Có cách nào không cần tốn một binh một tốt mà đánh bại được Thổ Tư Vương hay chăng?”
“Dạ?”
Thừa tướng kinh ngạc nhìn bạo quân!
Trong tay Thổ Tư Vương có hơn hai trăm ngàn kỵ binh nhẹ hùng mạnh, xưng bá ở Tây Vực và thảo nguyên.
Bạo quân giết con gái của hắn ta, bây giờ nhà người ta đến báo thù rồi!
Sức tấn công dũng mạnh, đã đánh chiếm được không ít thành trì ở biên cương rồi.
Muốn đánh bại Thổ Tư Vương mà không mất một binh một tốt?
Làm sao có thể được cơ chứ!
Bạo quân chỉ nhìn Trác Công Phú!
Hắn biết người đàn ông trung niên này chinh chiến quanh năm, binh thao mưu lược đầy bụng, đúng là một dũng tướng vô địch thật sự!
Chỉ là bình thường ông ta rất mực nghiêm túc cẩn thận, hơn nữa cũng rất kiệm lời, không hề khoe khoang ra ngoài.
“Nguyên soái! Nếu ngươi có cách làm cho Thổ Tư Vương lui binh mà không cần phải tốn một binh một tốt! Trẫm có thể phong ngươi làm vương!”
Bỗng dưng bạo quân lại hứa hẹn!
Thừa tướng kinh ngạc, thầm nghĩ: “Hoàng Thượng làm sao thế nhỉ? Sao ngài cứ mãi chấp nhất chuyện đánh bại Thổ Tư Vương mà không tốn một binh một tốt? Việc này…Việc này…không hợp với lẽ thường tình cho mấy!”
Mặc dù ông ta là thừa tướng!
Chỉ là một văn thần!
Không có kinh nghiệm tác chiến, cũng không có mưu lược cầm binh chinh chiến sa trường…
Nhưng mà ít nhất ông ta biết phân tích xu hướng trong thiên hạ!
Đã hơn trăm năm rồi Vương Triều Thiên Tống chưa từng xảy ra bất cứ cuộc chiến tranh nào!
Mặc dù chiến tranh không phải là việc gì tốt.
Nhưng một đất nước đã lâu không xảy ra bất kỳ cuộc chiến tranh nào càng là việc không tốt hơn nữa!
Tạm thời không nói đến các tướng sĩ sẽ bắt đầu lười biếng, buông lơi, không có tính kỷ luật, bởi vì lâu ngày không được tham gia một cuộc chiến thật sự nào, trên cơ bản, lứa chiến sĩ này đều là binh sĩ mới không có kinh nghiệm đấu tranh thực tiễn…
Biên cương, ngoại tộc, còn có thế lực các nước chư hầu đều nhìn triều đình chòng chọc như mắt hổ rình mồi.
Lâu ngày không bị vũ lực làm cho kinh sợ thì tình hình biên cương càng thêm nhiễu nhương bất ổn!
Hà Đồ Vương làm phản đó là ví dụ điển hình nhất!
Có đòn vũ lực làm cho kinh sợ trong mức thích hợp có thể làm tăng uy tín của triều đình, đồng thời cũng làm các nước ngoại bang thêm phần khiếp sợ.
Huống hồ chi nhất định phải đánh bại tên phản nghịch Thổ Tư Vương này!
Người ta đến báo thù cho con gái, đã thể hiện rõ quyết tử trận không chết không thôi rồi.
Đã có cách để bảo tồn sức mạnh của quốc khố, lại còn chắc chắn đánh bại Thổ Tư Vương mà không cần thiết phải tổn hao một lực lượng quân sự lớn…
Đây tuyệt đối là một chuyện có lợi về mọi mặt!
Đánh thắng trận này rồi!
Các binh lính sẽ có kinh nghiệm thực chiến, cổ vũ sĩ khí!
Các bộ tộc ở biên cương sẽ được nhìn thấy thực lực thật sự của triều đình, từ đó nảy sinh ra lòng sợ hãi trước oai phong của triều ta, cũng không dám dễ dàng tạo phản nữa.
Thừa tướng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ Hoàng Thượng lại có ý nghĩ gì khác hay sao?”
Nói thẳng cho ngài bước, có một chuyện không tốt sắp xảy ra rồi.
Trác Công Phú trả lời: “Hoàng Thượng! Triều đình ta có sáu trăm ngàn binh lính! Vi thần chỉ cần một trăm ngàn là có thể tiêu diệt được đám ô hợp Thổ Tư Vương rồi!”
Bạo quân nói: “Nếu Trẫm không cho ngươi một binh lính nào thì sao?”
Trác Công Phú đáp lại rằng: “Ý của Hoàng Thượng là…Vi thần vẫn còn chưa hiểu!”
Bạo quân nói: “Trẫm giết Mai phi có ý đồ tạo phản mới dẫn đến cuộc phản loạn của Thổ Tư Vương! Trẫm không muốn để lại hậu họa cho bá tánh vô tội trong thiên hạ, bởi vậy nếu Trác nguyên soái có thể không chiến mà thắng! Trẫm sẽ phong cho ngươi làm Vương!”
Trận kinh biến bạo quân hồi sinh từ cõi chết đã bị cấm nghiêm ngặt không cho truyền ra ngoài.
Mà cái chết của Mai phi và Doanh phi thì lai càng không ai biết được.
Bạo quân thêu dệt cái chết của Mai phi thành có ý đồ phản loạn…
Còn cái chết của Doanh phi, bạo quân lại che giấu!
Nếu để gia tộc Thừa Bổn biết được Doanh phi đã bị hắn giết rồi!
Sợ là Hoàng tộc và gia tộc Đường Bắc sẽ đoạn tuyệt từ đây!
Trong lòng bạo quân đang tiến hành một kế hành bí mật…
Kế hoạch nhổ cỏ tận gốc, một lưới bắt hết người thuộc gia tộc Đường Bắc!
Chỉ là, kế hoạch này cần phải có thời gian!
Bởi vậy hắn tạm thời phải giữ kín cái chết của Doanh phi…
Hơn nữa hắn cũng không thể dùng bất kỳ binh lính nào trong triều đình đi đánh địch vào lúc này…
Triều đình nhất định phải bảo tồn thực lực!
Thế lực của gia tộc Đường Bắc ở kinh thành hùng mạnh đến mức đọa chết người!
Nếu như không có binh lực hùng mạnh giương oai, chỉ là không thể thực hiện được bất kỳ kế hoạch nào!
Thừa tướng nói: “Hoàng Thượng, việc này…”
Bạo quân lạnh lùng nói: “Thừa tướng không cần dạy dỗ trẫm làm việc! Nếu thừa tướng có cách không đánh mà thắng thì trẫm cũng nguyện ý phong ngươi làm Vương gia! Vĩnh viễn có đặc quyền được Hoàng tộc tôn vinh!”
Thừa tướng im lặng!
Tất nhiên ông ta làm gì có cách nào!
Ông ta chỉ là văn thần mà thôi!
Chứ không phải là nguyên soái từng trải qua trăm trận đánh!
Trác Công Phú nói: “Hoàng Thượng! Thật ra, không phải là không có cách để không chiến mà thắng!”
Bạo quân nói: “Mời Trác nguyên soái nói!”
Trác Công Phú đáp rằng: “Sứ giả mà Hà Đồ Vương phái đến thương lượng với triều đình vẫn còn ở trong kinh thành phải không?”
Bạo quân gật đầu: “Đến đây mấy ngày rồi, vẫn còn đang ở trong kinh thành! Hiệp ước hòa giải của bọn họ quá mức ngang ngược, mấy ngày nay Trẫm cứ mãi đau đầu vì chuyện đó!”
Trác Công Phú nói: “Hoàng Thượng! Có một cách có thể đánh bại Thổ Tư Vương mà không cần phải phí một binh một tốt.”
Bạo quân hỏi: “Có liên quan đến sứ giả của Hà Đồ Vương à?”
Trác Công Phú gật đầu đáp: “Hà Đồ Vương muốn tự lập nên thế lực riêng mới muốn thoát khỏi khống chế của triều đình! Là một nhánh thế lực hùng mạnh nhất trong liên minh các bộ lạc của biên cương, tất nhiên Hà Đồ Vương không muốn nghe theo lệnh của Thổ Tư Vương rồi, càng không muốn năm nào cũng phải tiến cống cho triều đình, đời đời kiếp kiếp cúi đầu xưng thần!”
Ánh mắt thâm trầm của bạo quân lắng nghe đến là chuyên chú!
Trác Công Phú tiếp tục nói: “Hoàng Thượng! Nếu Hoàng Thượng có cách lôi kéo Hà Đồ Vương về phe mình, khiến cho Hà Đồ Vương đi đánh Thổ Tư Vương thì đây là là kế vẹn cả đôi bề đấy ạ!”
“Hay lắm! Hay cho một kế vẹn cả đôi bề! Làm thế này không chỉ giải quyết được phiền phức Hà Đồ Vương làm phản, càng có thể bức lui tên phản loạn Thổ Tư Vương đó! Trác nguyên soái, ngươi nói mau đi, trong lòng ngươi đang nghĩ gì?”
Bạo quân vui mừng hết sức!
Trác Công Phú nói: “Hoàng Thượng! Vi thần cho rằng Hà Đồ Vương không cam tâm vĩnh viễn chỉ có thể làm một thần tử nhỏ trong liên minh các bộ lạc, ông ta dấy binh làm loạn chẳng qua là vì muốn khát vọng muốn đạt được quyền lực cao hơn nữa!”
Bạo quân nói: “Nói tiếp đi!”
Trác Công Phú đáp rằng: “Thổ Tư Vương lại muốn báo thù cho con gái! Cơn phẫn nộ này tuyệt đối không dễ dàng bị dập tắt! Bởi vậy, cuộc phản loạn của Thổ Tư Vương mới khiến cho mọi người đau đầu hơn Hà Đồ Vương.”
Bạo quân nói: “Trác nguyên soái nói phải lắm! Thổ Tư Vương tiến đánh vì cơn phẫn nộ mang trong người, khó mà hòa giải cho được! Hà Đồ Vương lại vì lợi ích và quyền lực, muốn dàn hòa với hắn ta dễ dàng hơn nhiều! Nhưng vấn đề là, điều kiện mà sứ giả của Hà Đồ Vương đề ra quả thực khó mà chấp nhận!”
“Hắn muốn Trẫm miễn trừ tiến cống và thuế má hằng năm, cái này còn được! Hắn vẫn còn muốn Trẫm tuyên bố với thiên hạ địa vị Hà Đồ Vương của hắn! Để cho nước Hà Đồ và triều đình ta ngang hàng phải lối! Đúng thật là lòng lang dạ sói, quả thật đáng lấy làm hận!”
Trác Công Việt đáp: “Bây giờ Hà Đồ Vương có ưu thế tiên phong! Hơn nữa, nếu như hắn ta biết Thổ Tư Vương dấy binh làm phản, sợ là sẽ càng đưa ra nhiều yêu cầu hơn nữa! Khó tránh khỏi giở công sư tử ngoạm!”
Bạo quân nói: “Nghe thế dường như Trác nguyên soái đã có dự định trước rồi ư? Trác nguyên soái thật sự có cách giải quyết vấn đề khó khăn này?”
Trác Công Phú đáp: “Hoàng thượng! Cách…Thì không phải là không có! Chỉ xem Hoàng Thượng có muốn hay không mà thôi!”
Bạo quân đáp: “Còn mất mặt hơn phải chính miệng thừa nhận đất nước Hà Đồ bé bỏng của bọn họ ngang hàng phải lứa với triều ta ư?”
Trác Công Phú lắc đầu.
Bạo quân nói tiếp: “Vậy Trác nguyên soái cứ nói thẳng đi!”
Trác Công Phú chợt khựng lại!
Bạo quân nói: “Sao Trác nguyên soái lại không nói gì?”
Trác Công Phú mới đáp: “Hoàng Thượng! Lời Hoàng Thượng nói khi nãy có phải là thật không ạ?”
Bạo quân trả lời: “Tất nhiên là thật! Trẫm đường đường là Hoàng đế của một quốc gia, lời nói ra chính là thánh chỉ, nhất ngôn cửu đỉnh, quyết không hối hận! Nếu Trác nguyên soái có kế không đánh mà thắng, Trẫm sẽ sắc phong cho người làm Tịnh Kiên Vương! Từ nay về sau thấy Trẫm không cần phải quỳ, con cháu đời đời được thừa kế!”
Trác Công Phú mới nói: “Hoàng Thượng! Vi thần không cần tước vị!”
Bạo quân đáp: “Vậy Trẫm sẽ thưởng vàng cho ngươi! Ngươi muốn bao nhiêu thì trẫm cho bấy nhiêu!“
Trác Công Phú nói: “Hoàng Thượng! Vi thần cũng không cần vàng!”
Bạo quân hỏi tiếp: “Vậy ngươi muốn gì? Vinh hoa phú quý, vàng bạc hay quyền lực thì tùy ngươi lựa chọn!”
Trác Công Phú nhìn Đường Bắc Khôi, mối thù hận và nỗi đau đớn bừng lên trong ánh mắt: “Vi thần chẳng muốn gì cả! Chỉ muốn thừa tướng Đường Bắc làm cho vi thần ba chuyện! Châm trà! Rót nước! Thay giày!”
Đường Bắc Khôi nghe rồi bèn tức giận sôi trào!
“Trác Công Phú! Ngươi đừng khinh người quá đáng!”
Trác Công Phú lạnh lùng mà đau buồn cất tiếng nói: “Thừa tướng! Lúc con trai ta chết thảm, ngươi có khinh người quá đáng hay không? Bây giờ thừa thướng Đường Bắc nói ta đừng khinh người quá đáng, há chẳng phải là chuyện cười hay sao?”
Bạo quân lại đồng ý rất sảng khoái: “Được rồi! Chỉ cần Trác nguyên soái có cách làm lui binh, trẫm thiết nghĩ thừa tướng đại nhân cũng sẽ không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt ấy đâu! Huống hồ gì, làm thế để an ủi thiên hạ và để giữ cho cuộc sống của bá tánh được bình an! Nếu một khi đánh thua, không biết sẽ có bao nhiêu lê dân bá tánh phải sống lang thang rày đây mai đó!”
“Bá tánh?”
“Hừ!”
“Tên Hoàng đế tàn bạo như ngươi mà lại quan tâm đến bá tánh à?”
Thừa tướng cười lạnh trong lòng.
Nhưng ông ta nào dám cười ra ngoài mặt!
Cho dù gia tộc Đường Bắc có ngông cuồng đến cỡ nào thì tuyệt đối cũng không dám công khai cười nhạo Hoàng đế!
Vẻ mặt Trác Công Phú rất đỗi nghiêm túc, nói rõ ràng không vấp váp chút nào: “Hoàng Thượng! Chỉ cần thừa tướng Đường Bắc làm được ba chuyện này! Vi thần bảo đảm nhất định sẽ có cách đánh bại Thổ Tư Vương mà không hao một binh một tốt nào!”