CHƯƠNG 306: VỢ CHỒNG
“Ở đây có nô tỳ làm, bà làm việc nhanh nhẹn chút!” Lúc dì Ngưu chuẩn bị rời đi, Nhị phu nhân lại thận trọng dặn dò nói, vừa nãy bà ta không hiểu sao lại có cảm giác khiếp sợ và hốt hoảng, khiến bà ta không nhịn được mở miệng nhắc nhở.
Bề ngoài dì Ngưu nhìn rất thật thà, nhưng ánh mắt lúc này lại thư thái bình tĩnh, đi đường cũng mạnh mẽ có lực.
“Này, dì Ngưu?” Như Ý từ bên ngoài làm việc trở lại, lại có thể ở chỗ này gặp được dì Ngưu, điều này làm cho cô hưng phấn, lần trước chia tay ngược lại đã một thời gian dài, cô bởi vì quá bận rộn, thế mà đều quên.
“Như Ý, con đây là đi đâu thế?” Dì Ngưu che giấu tốt tất cả sự sắc bén của mình, trở nên tùy ý mở miệng.
Như Ý nhìn dì Ngưu, thân mật kéo tay bà ta, có chút nũng nịu mở miệng: “Con đi ra ngoài, gần đây có chút bực bội!”
Dì Ngưu liếc mắt nhìn Như Ý, không phát hiện có cái gì khác thường, cười cười nói: “Buồn bực là nên đi ra ngoài, không nên quá mệt mỏi, bây giờ chú Ngưu con không còn nữa, ta cũng xem như có mình con là người thân!” Dì Ngưu kéo Như Ý nói chút chuyện nhà, ngược lại tỏ ra rất có dáng vẻ trưởng bối.
Vừa nhắc tới chú Ngưu, Như Ý nhớ lại ngày khác thường đó, ánh mắt trở nên có chút kỳ lạ, sáp người lại gần bên tai dì Ngưu nói nhỏ: “Dì Ngưu, lần trước con đi xem phần mộ của chú Ngưu, thấy mảnh đất kia tươi mới, người nói xem chú Ngưu có phải đắc tội với người nào hay không? Hoặc là nói các người biết con có thân phận gì, vì không để cho con bị tổn thương, cho nên mới để cho chú Ngưu nhận hết tất cả những điều này!” Nói tới cuối cùng, Như Ý tỏ ra có chút thương cảm, nhìn dì Ngưu mang theo cảm giác quyến luyến và áy náy.
Như Ý tỉ mỉ sức quan sát, còn có lời vừa nãy hỏi khiến dì Ngưu hơi sửng sốt, có điều bởi vì cái loại tín nhiệm đó của Như Ý, ngược lại trái tim thả lỏng, xem ra cô không nhìn ra đầu mối khác.
“Nha đầu ngốc, con suy nghĩ nhiều rồi, chỗ đó mới đào, là bởi vì chỗ an táng trước kia của chú Ngưu con là địa bàn của người ta, chúng ta nghèo mà, cho nên người ta nói cái gì là làm cái đó, không có cách nào! Nếu ông ấy đã xuống đất, con không nên suy nghĩ nhiều nữa!” Dì Ngưu an ủi vỗ vỗ lưng Như Ý.
Như Ý lúc này mới yên lòng gật đầu, đối với người mở mắt đã nhìn thấy, Như Ý luôn có cảm giác lưu luyến, loại cảm giác đó giống như khi chết chìm bắt được miếng gỗ nổi.
“Được rồi, dì Ngưu phải làm việc rồi, con cũng sớm đi về nghỉ ngơi đi!” Dì Ngưu thấy bản thân chểnh mảng, có chút hoảng loạn thúc giục Như Ý, mình cũng chuẩn bị nhanh chóng rời đi.
Như Ý nhìn bóng người dì Ngưu nhanh chóng biến mất ở khúc quanh, lộ ra vẻ mặt khác thường, có điều rất nhanh liền được sự trấn định kia ẩn sâu vào trong người.
Có điều dì Ngưu rời đi, ngay sau đó là một bóng người đi theo biến mất.
Dì Ngưu nhìn quanh bốn phía, không phát hiện gì khác thường, sau đó rẽ vào một gian sòng bạc.
Người áo đen đuổi sát theo, rất nhanh bên trong sòng bạc, người áo đen dời người, người đã lên trên nóc phòng rồi.
“Lão đầu tử, gần đây luôn cảm giác bị người ta theo dõi, ông bên này tình hình như thế nào?” Dì Ngưu vừa thấy chú Ngưu, tỏ ra có chút kích động, dù sao hai người cũng coi là vợ chồng.
Chú Ngưu vừa nghe nói như vậy, trước nhìn xung quanh một lần, ngay cả nóc căn phòng cũng nhìn chằm chằm, có điều may mà người áo đen ẩn ở một cây cột được ngăn lại, bằng không sẽ bị phát hiện.
Lần nữa chắc chắn không có khác thường, chú Ngưu kéo dì Ngưu nói: “Bên này làm ăn còn rất thỏa đáng, vậy bà phải cẩn thận, gần đây luôn cảm thấy có chuyện, nhưng cũng không thể nói là chuyện gì, Nhị phu nhân lại có sắp xếp gì sao?”
Dì Ngưu cũng lập tức trấn định lại nói chính sự: “Nhị phu nhân bảo ông dặn dò với các thương gia, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải làm ăn tiếp với Vệ phủ , cho dù vào nơi dầu sôi lửa bỏng!”
Chú Ngưu nhướng mày, ánh mắt lơ lửng ra đằng xa: “Vào nơi dầu sôi lửa bỏng? Cũng chưa chắc đã tốt! Có điều, Nhị phu nhân đã có ân với Ngưu gia chúng ta, chúng ta phải làm được!”
Dì Ngưu nhìn ánh mắt chồng mình kiên định như vậy, cũng rất trịnh trọng gật đầu, giao phong thư trong ngực vào tay chú Ngưu.
“Nơi này ta cũng không thể ở quá lâu, bằng không sẽ bị hoài nghi, còn có Như Ý đối với chuyện phần mộ của ông lần trước đã có chút hoài nghi, hơn nữa ta nhìn thấy gần đây cô ta có thời gian cũng ra khỏi phủ, ông ngàn vạn lần phải chú ý, đừng chạm mặt với cô ta, bây giờ mới biết Nhị phu nhân ban đầu đối với thân phận của Như Ý chắc chắn như vậy, cuối cùng cô ta không phải là vật trong ao sao!”
Nói xong những lời này, dì Ngưu cũng không chần chờ, nhanh chóng rời khỏi lò mổ.
Chú Ngưu nhìn bóng lưng hốt hoảng kia của dì Ngưu lộ ra chút bi thương, lần này còn không biết vợ chồng bọn họ có may mắn bình an vượt qua hay không.
Người áo đen nhìn dì Ngưu biến mất, ánh mắt nhìn chằm chằm thư trong tay chú Ngưu, trong mắt thoáng qua vẻ tinh ranh.
Chú Ngưu nhanh chóng mở thư ra, quét mắt xem lá thư một lần chuẩn bị bỏ vào trong lửa thiêu hủy.
Ánh mắt người áo đen rét lại, thoáng qua vẻ gian trá, người áo đen quăng phi tiêu một cái, chú Ngưu nghe thấy tiếng động, lập tức nhạy bén, nhanh chóng chạy ra ngoài kiểm tra, lá thư trong tay kia tùy ý ném vào chậu lửa.
Người áo đen phi thân tóm được lá thư kia, sau đó nhảy biến mất trong gian phòng này.
Tất cả lại yên tĩnh trở lại, chú Ngưu cũng không phát hiện gì cả, mọi thứ hiện lên quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khác thường.
Nhị phu nhân giờ phút này vẫn đang tính toán tiến hành bước kế tiếp trong kế hoạch như thế nào, thậm chí ngay cả kế hoạch hoàn mỹ nhất cũng đã vạch ra xong rồi.
“Lão gia, gần đây có mấy thương gia đều muốn hợp tác với chúng ta!” Một người làm nhìn Vệ quốc công, vội vàng báo cáo.
Vệ quốc công mở mắt ra, lại nhìn thấy Như Ý đứng bên cạnh, còn có sắc mặt cô nặng nề, đi tới.
“Như Ý, ngươi thấy thế nào?” Từ sau mấy chuyện Như Ý xử lý, Vệ quốc công đối với Như Ý lại có độ tín nhiệm, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng hòa hoãn rất nhiều.
Như Ý nhíu mày, gật đầu lễ độ với Vệ quốc công, rất nghiêm túc nói: “Nếu như đối phương chỉ là muốn hợp tác, cũng không vội vàng như vậy, nô tỳ lo lắng là có người cố ý làm ra!”
Vệ quốc công vừa nghe Như Ý nói như vậy, sắc mặt hơi kém, cũng khóa chặt chân mày: “Nói như vậy, là có người muốn phá hư chuyện làm ăn của Vệ gia ta, vậy ngươi nói xem nên làm như thế nào?”
Như Ý cười nhẹ, mang theo sự tự tin và trầm tĩnh: “Chờ, để cho bọn họ gần như đổ vào, bọn họ muốn bỏ, cũng phải xem chúng ta có nguyện ý hay không!”
Vệ quốc công bị lây nụ cười của Như Ý, cô nói chuyện hiện ra cái khí chất đó, khiến Vệ quốc công càng phải đồng ý.
“Vậy thì cái này giao cho ngươi đi làm!” Vệ quốc công cười nói.
“Vâng!” Như Ý thận trọng nhìn Vệ quốc công, ánh mắt mang theo kiên định, có điều kiên định như thế nhưng vẫn còn có ý khác.
Khoảng thời gian tiếp theo, Như Ý rơi vào bận rộn, mặc dù cô và Vệ quốc công nói khổ cực như vậy, nhưng phải để cho đối phương thần không biết quỷ không hay cầm tiền mình vùi đầu vào trong làm ăn của bọn họ, đều không phải người ngu, đương nhiên chuyện không dễ dàng như vậy.
“Các ngươi, treo những thứ này lên đi, nói chúng ta mua vào lượng lớn!” Như Ý dặn dò thủ hạ xử lý đồ đạc, khiến đối phương sa vào sương mù dày đặc, để cho các cô ấy đi làm theo.
Bận rộn như vậy cho đến khi Đại phu nhân dẫn theo Vệ quốc công đến một nơi trở thành điểm kết thúc.
“Lão gia, hôm nay lúc thần thiếp đi ngang qua một hẻm nhỏ thỉnh thoảng nghe có người muốn âm mưu làm chuyện bất lợi với Vệ phủ !” Đại phu nhân thay đổi dáng vẻ dịu dàng được lòng người như bình thường, ánh mắt đầy sắc bén.
Vệ quốc công quay đầu nhìn về phía Đại phu nhân, tỏ ra có chút nghi ngờ: “Nàng chắc chắn? Là ai?”
Đại phu nhân đương nhiên đã nghĩ xong lời đáp lại, chân thành nhìn về phía Vệ quốc công: “Thần thiếp không biết cụ thể là ai? Chỉ là nghe giọng nói có chút quen thuộc, có điều các nàng ấy vừa nói gần đây hợp tác lượng lớn với Vệ phủ , cuối cùng không tiếc tất cả lại rút tất cả tiền hợp tác!”
Vệ quốc công nhìn Đại phu nhân nói chuyện nghiêm túc như vậy, còn có chuyện bà ta nói cũng đúng lúc là chuyện gần đây gặp phải, ông ta tin tưởng đây không phải là Như Ý nói ra, bởi vì ông ta cũng có điều tra, chuyện này xảy ra tới nay, Như Ý không giao thiệp với bất kỳ người nào.
“Dẫn bổn hầu đi xem, bổn hầu ngược lại muốn nhìn xem ai ăn gan hùm mật gấu thế!”
Vệ quốc công nói xong, xoay người đi về phía trước, sự ngang ngược trong nháy mắt hiện ra ngoài, khiến cho xung quanh cũng lộ ra sự khẩn trương.
Đại phu nhân nhìn bóng người Vệ quốc công, đuổi sát theo, có điều bên khóe miệng kia vạch ra nụ cười được như ý đã tiết lộ đắc ý lúc này của bà ta.
“Tình hình bên kia như thế nào?” Nhị phu nhân giờ phút này ngồi ở trên cao, nhìn người phía dưới, mang theo vẻ ngang ngược nhìn người báo cáo.
Người kia bị khí thế của Nhị phu nhân dọa sợ, vội vàng trả lời: “Tình hình rất tốt, bọn họ cũng mua vào theo lượng lớn, hơn nữa rất nhanh chúng ta sẽ rút tiền ra, người xem…”
Nhị phu nhân giơ tay, ngăn cản hắn tiếp tục báo cáo, lắng tai nghe tiếng vang bên ngoài truyền ra.
“Bịch!” Cửa bị lực mạnh đẩy ra, chỉ thấy Vệ quốc công đen mặt đi vào.
“Nhã Tư, ta không ngờ ta đối xử với nàng như vậy, nàng lại làm như thế!” Vệ quốc công nói mặt đầy thương tiếc, bắt lấy tay Nhị phu nhân bóp thật chặt, không muốn buông tay.
Nhị phu nhân không ngờ rằng thời khắc này Vệ quốc công sẽ xuất hiện ở nơi này, sau đó lại nhìn thấy Đại phu nhân bên cạnh thì sáng tỏ, mặc dù vẫn có chút hốt hoảng, nhưng bà ta liều mạng khuyên bảo mình, đừng hoảng sợ, đừng khẩn trương, ông ta chỉ nghe được một ít, đúng, chỉ nghe được một ít! Sau khi Nhị phu nhân hồi phục cảm xúc của mình như thế.
Làm bộ như một bộ dáng đáng thương: “Người nắm đau thiếp, thiếp làm cái gì chứ? Người biết cái gì?” Nhị phu nhân sẽ không ngây ngốc đi tranh cãi, bà ta chỉ là muốn nhìn xem Vệ quốc công rốt cuộc biết nội tình bên trong được bao nhiêu.
Lúc này Vệ quốc công lại cũng không thương tiếc như ngày thường, nhìn Nhị phu nhân cũng mang theo tàn nhẫn, có điều biểu cảm đó lại chợt lóe lên.
“Nàng tốt nhất là thành thật đừng giả ngây ngô với ta, đừng được tiện ích lại tỏ ra vô tội, ngược lại còn được voi đòi tiên!” Vệ quốc công hất tay Nhị phu nhân ra, mắt liếc qua, hai người bắt Nhị phu nhân lại.
Nhị phu nhân không phản kháng, chỉ là đi ngang qua bên người Đại phu nhân, ánh mắt ác độc còn có căm hận.
Đối với ánh mắt của Nhị phu nhân, Đại phu nhân nhìn bình tĩnh hơn nhiều, không có biểu cảm dư thừa nào, nhìn Nhị phu nhân như vậy từng bước từng bước rời khỏi tầm mắt mình, bóng lưng vắng lặng kia, càng cách xa.
Không biết có phải xuất phát từ yêu hay không, hay là ông ta không muốn múa trống khua chiêng như vậy, dù sao việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Nhị phu nhân chỉ là bị giam ở trong phòng của mình không thể ra cửa.
Như Ý không nghĩ tới Đại phu nhân lại lợi hại như vậy, tra ra mưu kế của Nhị phu nhân, còn khiến chuyện tiến hành thuận lợi như vậy, thuận lợi đến tất cả đều ở trong kế hoạch của bà ta.
“Ngươi tới làm chi? Xem trò cười của ta sao?” Nhị phu nhân mặc dù không có được sủng ái như ngày thường, nhưng phong thái kia cũng không giảm chút nào, nhìn Như Ý vẫn cường thế như vậy.
Như Ý chỉ là nhìn chằm chằm Nhị phu nhân như vậy, suy đoán bà ta giờ phút này chẳng qua là che giấu hèn yếu của mình, bi thương của mình, điểm này bà ta giống với mình.
“Ngươi không nói lời nào đúng không, không nói lời nào ngươi tới làm gì, ngươi bây giờ không phải là nên giễu cợt ta sao? Chuyện xấu ta làm vô kể thì thế nào? Ngươi có thể làm gì hả? Ha ha! Ngươi thấy không, ta bây giờ vẫn tốt như vậy!” Nhị phu nhân nói còn vứt đồ xung quanh mình, cười điên cuồng.
Như Ý nhìn bà ta như nhìn kẻ điên, mang theo một loại đồng tình, nhưng lại có chút châm chọc, cô nghĩ đến cô gái ban đầu kia, sao có liên quan gì với người bây giờ: “Tiểu Nhã có lỗi gì?”
Cái vấn đề này quấy nhiễu cô quá lâu, cô không tìm được lý do Nhị phu nhân ác độc như vậy, chẳng lẽ thật sự là hở dữ không ăn thịt con, mỗi lần cô đều mâu thuẫn khi đối mặt với Nhị phu nhân.