CHƯƠNG 360: XÔNG VÀO HOÀNG CUNG
“Dù sao cái gì?” Thác Bạc Liệt rất chờ mong câu sau của hắn, dường như cảm thấy câu này chính là điểm mấu chốt.
“Dù sao Vệ Quốc Công vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Hoàng Thượng từng giây từng phút, cho nên chủ tử để Trác đại tướng quân trấn thủ biên giới, sau đó một mình trở về.” Hàn nói chuyện cũng không hề có chút mập mờ.
Thác Bạc Liệt hiểu rõ, nhưng cũng biết chuyện mình xuất cung sẽ làm cho Thái hậu bất mãn, cho nên tiện tay đưa ra một khối ngọc bội.
“Ban đêm, để hắn tới gặp trẫm!”
Hàn rất nhanh lật tay lại, bắt được khối ngọc bội, lần trước khối ngọc bội này đã cứu được một mạng của Như Ý, có vẻ rất quan trọng, sau khi hắn cáo lui với Hoàng Thượng, phi thân một cái, rời khỏi hoàng cung mà không có bất cứ cản trở nào.
“Bẩm chủ tử, Hoàng Thượng cho thuộc hạ khối ngọc bội này, cho ngài buổi tối đến Hoàng cung gặp hắn, hắn dường như có chút cố kỵ.” Hàn vừa về đến, không hề chập chạp đem toàn bộ tin tức báo lại cho Trác Lỗi, hiển nhiên Trác Lỗi bây giờ đang rất gấp gáp.
Trác Lỗi nhận lấy ngọc bội, xem ra bản thân mình đúng là có duyên với khối ngọc bội này, nếu như không phải có khối ngọc bội này, tiểu muội của mình lâm vào tình cảnh gì, hắn cũng không biết lúc trước nếu như hắn đến chậm một bước, như vậy bản thân sẽ hối hận đến mức nào.
“Ngươi phải thường xuyên giữ liên lạc cùng Trác Tuấn, bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, ta không muốn có bất cứ sai sót nào.”
“Vâng!” Đương nhiên Hàn rất rõ bây giờ là thời kỳ nào, cũng biết lúc này là thời điểm then chốt đến mức nào, tuy nhiên có một điều hắn không rõ chính là Trác Lỗi lúc này lại công bố thân phận của chính mình, có phải có chút không thích hợp không.
Trác Lỗi đã nghĩ xem tối nay khi đối mặt với Thác Bạc Liệt sẽ nói những gì, lần này gặp nhau, có vẻ hơi đối lập.
Dựa theo yêu cầu của Thác Bạc Liệt, ban đêm, Trác Lỗi để Hàn thoải mái dùng ngọc bội dẫn mình đi thẳng đến ngự thư phòng của Thác Bạc Liệt.
“Thảo dân tham kiến Hoàng Thượng!” Trác Lỗi vẫn biết lễ nghĩa, dù sao các thế hệ nhà họ Trác đều là trung lương, tất nhiên cần hành lễ thể hiện lòng trung thành của bọn họ.
“Nghe nói ngươi muốn gặp trẫm, thậm chí để thủ hạ xông thẳng vào hoàng cung!” Thác Bạc Liệt trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, không hề có chút vòng vo nào.
Trác Lỗi cười cười, nhìn về phía Thác Bạc Liệt nói: “Hoàng Thượng biết thảo dân đi đến vùng biên giới, bây giờ lại xuất hiện ở đây, tất nhiên là có liên quan đến chuyện biên giới, nên chắc hẳn ngài cũng biết chuyện này là do thảo dân không còn cách nào khác.”
Thác Bạc Liệt nhìn Trác Lỗi nói những lời này một cách qua loa, thu hồi tầm mắt nói: “Nếu đã như vậy, ngươi hãy đem tình hình bên kia nói lại cho trẫm, lần này trẫm cũng không thể tùy tiện buông tha cho những tên loạn thần tặc tử này.” Thác Bạc Liệt nói tới đây, vẻ mặt hơi kích động.
Trác Lỗi đem tình hình lần trước mình theo dõi, còn có Vệ Quốc Công khi nào bắt đầu khởi binh, tất cả không hề che giấu nói lại cho Thác Bạc Liệt.
Càng nói, Thác Bạc Liệt lại càng kích động: “Hừ, Vệ Quốc Công này giảo hoạt như vậy, cũng thật sự cho rằng trẫm không có người sao?” Thác Bạc Liệt kích động một chưởng vỗ lên trên bàn.
Toàn bộ ngự thư phòng đều cảm giác như run lên, Trác Lỗi ngược lại vẫn rất bình tĩnh, nhìn về phía Thác Bạc Liệt: “Hoàng Thượng yên tâm, nhà họ Trác chúng ta nhất định trung thành với Hoàng Thượng!” Nếu Hoàng Thượng cũng đã biết thân phận thật sự của mình, Trác Lỗi cũng không cần che giấu, kiên định nói.
Thác Bạc Liệt đối với sự thay đổi đột ngột của Trác Lỗi, ánh mắt nhìn lên người hắn: “Hừ, Trác Lỗi, ngươi có biết tội của mình không!”
Trác Lỗi giật mình, vội vàng quỳ gối xuống trước mặt Thác Bạc Liệt: “Thảo dân không biết, kính xin Hoàng Thượng nói thẳng!”
Thác Bạc Liệt nghe cách nói chuyện kiểu này củaTrác Lỗi, càng thêm tức giận: “Vậy để trẫm nói cho ngươi biết, ngươi dám giấu diếm thân phận với trẫm, chẵng lẽ không tính là tội khi quân sao?”
Trác Lỗi cũng không để ý, rất thẳng thắn nói: “Bẩm Hoàng Thượng, thảo dân chưa từng giấu diếm, lần thứ nhất gặp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng chưa từng hỏi thân phận của thảo dân, sau đó Như Ý cũng nói với Hoàng Thượng rằng một trong những thân phận này có thể khiến Hoàng Thượng không vui.” Trác Lỗi nhẹ nhàng nói, chặn được cơn tức giận của Thác Bạc Liệt, nghĩ tới lần trước Như Ý không phải là muội muội của Trác Lỗi, đó là Như Ý nói với mình, nét mặt Thác Bạc Liệt có chút khó coi.
“Tốt nhất đừng phạm những sai lầm như vậy, đến lúc đó trẫm cũng không thể cam đoan đầu của các ngươi vẫn còn ở trên người mình.” Thác Bạc Liệt trừng mắt nhìn Trác Lỗi nói.
Trác Lỗi không biết địch ý của Thác Bạc Liệt với mình là đến từ chỗ nào, nhưng bây giờ hắn có chuyện quan trọng hơn muốn hỏi: “Hoàng Thượng, thảo dân còn có một chuyện này, kính xin Hoàng Thượng đồng ý.”
Thác Bạc Liệt từ từ thu hồi sự tức giận của mình, bầu không khí hòa hoãn đi rất nhiều, nhưng khi nghe thấy Trác Lỗi đưa ra yêu cầu, trong lòng cười lạnh, hắn cho là mình làm Hoàng Thượng thật là vô dụng sao?
“Chuyện gì? Nói!” Lời này của Thác Bạc Liệt, âm điệu cao hơn vừa rồi mấy lần, khí thế cũng có chút dọa người.
Đối với phản ứng như vậy của Thác Bạc Liệt, Trác Lỗi không nghĩ quá nhiều, dù sao bây giờ mình vẫn đang có việc cầu xin Hoàng Thượng: “Thảo dân nghe nói tiểu muội Như Ý được Hoàng Thượng cứu, hiện tại đang ở trong tẩm cung của Hoàng Thượng, điều này sợ là có chút không ổn, thảo dân cảm tạ ơn cứu mạng của Hoàng Thượng, nhưng là một nữ tử ở trong tẩm cung của Hoàng Thượng thật sự không ổn.” Trác Lỗi một hơi nói ra những lời này.
Thác Bạc Liệt bị những lời này của Trác Lỗi khiến cho khuôn mặt đen xì, hai mà phồng lên vô cùng tức giận: “Nàng vẫn chưa khỏe, đợi khi nàng khỏe lại trẫm sẽ để cho nàng xuất cung.” Thật ra trong lòng Thác Bạc Liệt cũng không hề suy nghĩ như vậy.
Thật ra chỉ là lấy cớ, Trác Lỗi cũng là đàn ông, hắn biết rõ suy nghĩ của Thác Bạc Liệt, cho nên càng quyết tâm dẫn Như Ý rời đi, hắn không muốn Như Ý ở nơi Hoàng Cung giết người không thấy máu này tiếp tục chờ đợi.
“Hoàng Thượng, nếu tiểu muội vẫn chưa khỏe, bây giờ thảo dân liền trở về có thể tiếp tục chăm sóc cho nàng.” Trác Lỗi vẫn khăng khăng như thế.
Hai người đàn ông vì một người phụ nữ, ánh mắt đối mặt, bầu không khí hoàn toàn khác biệt, cũng vô cùng căng thẳng.
“Chuyện trẫm đã quyết, không thay đổi.” Thác Bạc Liệt giận dữ mắng mỏ, thu hồi ánh mắt của mình.
Nghe thấy Hoàng Thượng nói như vậy, Trác Lỗi hơi tức giận, nhớ tới những đau khổ trước kia của Như Ý, nếu không phải Thác Bạc Liệt, Như Ý sao lại mất trí nhớ, còn rất nhiều lần bị thương, bây giờ cháu trai ngoan của mình cũng không biết ở nơi nào, nghĩ tới đây Trác Lỗi không hề muốn thỏa hiệp: “Hoàng Thượng, chẳng lẽ ngài muốn cho Như Ý giống Hoàng hậu lúc trước, không rõ tung tích, ngay cả con trai cũng không biết đã đi đâu? Ngài biết rõ Thái hậu không tha cho Như Ý, bây giờ lại để nàng như vậy, sẽ chỉ làm cho Thái hậu nghĩ cách vũ nhục Như Ý, diệt trừ Như Ý.”
Trác Lỗi kích động, đem những chuyện lúc trước mình đã biết nói ra toàn bộ: “Hoàng Thượng, Như Ý này đã không phải Như Ý trước kia, rốt cuộc ngài còn muốn thế nào?”
Thác Bạc Liệt không chú ý tới câu cuối cùng của Trác Lỗi, trong đầu hắn không ngừng lặp lại câu “con trai chẳng biết đi đâu” một lần lại một lần, đều sắp móc sạch trái tim của hắn: “Ngươi nói Như Ý mang thai con trai của trẫm?” Vậy mà Thác Bạc Liệt đã gọi cái tên của Hoàng hậu trước kia, cái tên chỉ thuộc về riêng hắn.
“Vâng! Vì vậy, Hoàng Thượng xin ngài buông tha cho Như Ý bây giờ đi!” Trác Lỗi lần nữa nhắc lại.
Thác Bạc Liệt có chút thất thần, cũng không biết có phải do nhất thời mềm lòng hay không, thậm chí hắn còn nói: “Được!”
Trác Lỗi nghe được lời này của Thác Bạc Liệt, trong lòng rất vui vẻ, cuối cùng cũng có thể gặp được Như Ý, cũng không để cô ở đây chịu tội.
Đợi sau khi Trác Lỗi rời đi, Thác Bạc Liệt từ từ bĩnh tĩnh lại, hắn bắt đầu phân tích.
Lúc này mới nhớ tới lời nói kia của Trác Lỗi: “Như Ý này không phải Như Ý kia!”
Nói cách khác, Trác Lỗi biết hoàng hậu tên là Như Ý, Như Ý vào hoàng cung, chưa từng công khai với người ngoài cái tên này, bây giờ Trác Lỗi lại biết rõ ràng như vậy, nói cách khác, trước khi Hoàng hậu tiến cung đã từng quen biết Trác Lỗi, nghĩ đến điều này, Thác Bạc Liệt lại có cảm giác mình bị lừa gạt, nhưng bây giờ điều quan trọng nhất chính là hắn muốn điều tra thêm về chuyện xảy ra năm đó.
Hơn nữa, vậy mà Hoàng hậu lại có con của mình, còn sinh ra đứa bé, rốt cuộc là ai đã đưa con trai của mình rời đi, nghĩ đến đứa con của mình và Hoàng hậu, Thác Bạc Liệt vừa rồi còn đang tức giận lại xuất hiện vẻ mặt dịu dàng, thỏa mãn.
Nhưng khi nghĩ đến việc Trác Lỗi biết rõ thân phận Hoàng hậu, thậm chí còn biết rõ chuyện lúc trước hơn mình, Thác Bạc Liệt càng thêm tức giận, muốn trẫm thả Như Ý ra ngoài, không có khả năng! Thác Bạc Liệt đối với chuyện vừa rồi mình vừa đồng ý, lại muốn đổi ý, tức giận hừ lạnh một tiếng, bây giờ hắn phải giữ Như Ý ở bên mình, xem Trác Lỗi làm thế nào.
Thác Bạc Liệt không hề động Như Ý, vẫn luôn để cô ở trong tẩm cung của mình, bản thân lại đi ở trong ngự thư phòng, gần đây rất bận rộn, cũng không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ có chút chuyện như thế, Thác Bạc Liệt đột nhiên nhớ tới người kia.
Lúc đi tới tẩm cung, Như Ý đã nằm ngủ, hơi thở đều đều, thời tiết rét lạnh như vậy, nhưng vẫn khiến trái tim Thác Bạc Liệt ấm áp, mặc kệ thế nào, cho dù trong lòng mình có Hoàng hậu, hắn cũng biết hắn đối đãi với Như Ý có chút khác biệt, ít nhất là khi đi cùng nàng, hắn rất nhẹ nhàng, nàng đối với mình cũng không hề giống những phi tần kia.
Nhìn khuôn mặt thanh tú của Như Ý, lông mi thật dài, thi thoảng còn khẽ động, giống như đang nằm mơ điều gì đó, Thác Bạc Liệt cười một tiếng, cánh tay nhịn không được muốn xoa lên, nhưng Như Ý giống như cảm nhận được, nhẹ nhàng quay người tránh thoát khỏi cánh tay đang tới của Thác Bạc Liệt.
Thác Bạc Liệt cũng không thèm để ý, thầm cười nha đầu nghịch ngợm này, nhìn sắc trời bên ngoài, vậy mà cơn buồn ngủ ập tới, sau đó nằm bên cạnh Như Ý, ngủ thiếp đi.
Không hiểu sao, Như Ý cảm giác được một chút hơi ấm, thân thể không tự giác xích lại gần, Thác Bạc Liệt giật mình trong lòng, vậy mà cảm nhận được phản ứng sinh lý trong cơ thể mình, bây giờ cũng không phải thời điểm hắn động vào cô, chờ sau khi xử lý Vệ Quốc Công, có thể hắn sẽ cân nhắc đem Như Ý thu thập lại hậu cung của mình.
Thác Bạc Liệt cảm thấy một buổi tối này, hắn ngủ rất yên ổn, từ khi Hoàng hậu rời đi, đây là lần đâu tiên hắn có một giấc ngủ ngon vào ban đêm, nhưng càng yên ổn, lại càng lưu luyến, lại càng cảm thấy thời gian buổi tối quá ngắn.
Khi tiếng gõ mõ điểm canh giờ truyền đến, Thác Bạc Liệt lưu luyến đứng dậy, hôn nhẹ lên môi Như Ý, sau đó đứng dậy chuẩn bị vào triều.
“A! Ngủ ngon quá!” Như Ý cảm thấy tối hôm qua ngủ rất ngon lành.
Tử Yên nhìn thấy Như Ý rời giường, vội vàng tới phục vụ, nhưng Như Ý cảm thấy ánh mắt Tử Yên nhìn mình có chút là lạ.
“Tử Yên, sao vậy? Có chuyện gì không?” Như Ý nhìn Tử Yên, nhẹ nhàng hỏi.
Tử Yên dừng lại, lại giống như không muốn nói: “Cô nương nghĩ nhiều rồi, không có chuyện gì cả, nô tì thấy tối hôm qua cô nương ngủ ngon như vậy, sáng nay rất có tinh thần, cho nên mới cảm thấy vui cho cô nương.”
Như Ý nghe Tử Yên nói như vậy, cũng cảm thấy không có vấn đề gì, nên không để ý tới, hôm nay lại là một ngày tốt, cô cũng sẽ hưởng thụ ngày hôm nay, bởi vì…
Như Ý nghĩ tới đây, lộ ra một nụ cười thần bí, nhưng lại che giấu rất tốt, Tử Yên cũng chỉ nhìn Như Ý cười, không chú ý đến sự thay đổi của cô, Tử Yên còn đang suy nghĩ là vì tối qua Hoàng Thượng tới nên Như Ý ngủ rất ngon và tâm trạng mới tốt như vậy.
Sau khi ăn sáng xong, Như Ý đứng trong sân với Tử Yên, nhìn hoa mai nở rộ, tâm trạng rất vui vẻ.