Mục lục
Cưng Chiều Của Bạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 406: THÂN PHẬN NGƯỜI THẦN BÍ

Thác Bạt Liệt bị Như Ý châm chọc như thế thì thay đổi sắc mặt, sao tình huống này không giống như hắn nghĩ, hắn chỉ diễn kịch lúc có người ngoài ở đây, nhưng giờ không có ai, sao cô lại làm sắc mặt ấy với mình.

“Như Ý, ở đây không có người ngoài, nàng không cần làm như thế đâu!”

Như Ý liếc nhìn hắn, muốn nói mình rất bất mãn, nhưng suýt nữa thì quên việc chính, cô cười nói: “Vâng, ta tức giận không phải ta vì thái độ lúc chiều của chàng à? Được rồi, ta cũng không phải người nhỏ nhen thế, mấy món nợ này cứ để sau này cùng tính một lượt!” Như Ý nói câu này rất tốt, trên mặt còn nở nụ cười, nhưng câu nói này mang hàm nghĩa sâu xa, cái gì mà sau này cùng tính một lượt.

Thác Bạt Liệt nghe cô nói thế thì trong lòng thầm kêu không ổn, nhưng nghĩ tới ý tứ trong lời nói của cô, chuyện vào buổi chiều, điều này làm hắn nghĩ tới người mình đuổi theo lúc chiều, chẳng lẽ là Như Ý, hắn bỗng ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lóe lên tia khác thường.

Như Ý chấn động, nhưng cô an ủi trái tim mình: “Ánh mắt này của chàng là có ý gì, làm gì nhìn ta như thế?” Cô hơi tức giận quát Thác Bạt Liệt.

Hắn nắm bắt lời nói của cô, hỏi rất nghiêm túc: “Nàng nói chuyện gì vào lúc chiều?”

Như Ý nhíu mày, nhìn vẻ mặt Thác Bạt Liệt, đương nhiên cô biết hắn đang nghĩ điều gì, nhưng cô rất thông minh, huống hồ ban nãy cô chỉ nói chuyện buổi chiều, chứ không nói rõ chuyện gì, nên cô không cần sợ, nhìn thẳng vào hắn: “Có phải chàng làm chuyện gì trái lương tâm đúng không, căng thẳng như thế, ta nói chuyện buổi chiều chính là lúc Bình tài nhân xuất hiện, ta thấy hai người ân ái, mặc dù là giả vờ, nhưng trong lòng ta vẫn không vui!” Cô bĩu môi, dáng vẻ rất ủy khuất.

Thác Bạt Liệt nghe cô giải thích như thế cũng biết mình đa nghi rồi, nghĩ tới nếu cô biết chuyện gì đó, với tính cách của cô chắc chắn sẽ dứt khoát đi điều tra tìm hiểu, đâu thể ngồi đây đợi mình được, nhưng hắn lại nghi ngờ, sao cô lại gặp hắn ở đó.

“Không phải nàng tới chỗ Thái Hậu à, sao lại tới Ngự hoa viên thế? Tại sao lại gặp Trẫm ở đó!” Thác Bạt Liệt không nói ta, mà nói Trẫm, đủ cho thấy giờ hắn lấy thân phận gì để nói với Như Ý.

Trong lòng cô thầm khó chịu, nhưng cô cố kiềm nén cảm xúc của mình, nhìn Thác Bạt Liệt hời hợt nói: “Sau đó ta quay lại điều tra chuyện Thái Hậu, thế mà có phát hiện mới, định tới tìm chàng, không ngờ lại gặp được chàng!” Như Ý đã sớm nghĩ xong lý do rồi, sao cô có thể nói ra để hắn nghi ngờ chứ.

Lúc này Thác Bạt Liệt mới di chuyển sự chú ý lên câu chuyện cô nói: “Nàng nói nàng có phát hiện mới!?” Trong mắt hắn lóe lên tia sáng.

Ánh sáng này làm Như Ý cảm thấy nó rất hấp dẫn cô, cô thích dáng vẻ làm việc thông minh nghiêm túc, như vậy mới làm cô cảm thấy người đàn ông này có điểm chung với cô, hơn nữa khi nghiêm túc, vẻ mặt đàn ông rất sâu sắc, mang theo hơi thở trầm ổn làm người khác say mê.

Như Ý gật đầu, lượt những thứ cô cảm thấy cần phải che giấu, kể lại sự thật vào buổi chiều cho Thác Bạt Liệt nghe.

Hắn càng nghe càng nhíu chặt mày: “Nàng xác định người đó là Thái Hậu?” Dù gì cũng là thân mẫu của mình, hắn vẫn hơi đau lòng, nhưng tình thần đã bị Hoàng cung làm cho mài mòn rồi.

Như Ý mỉm cười: “Ta luôn đi theo bà ta, chàng nói xem ta sẽ nhầm sao?” Cô không quan tâm đến cảm nhận của hắn, dù gì chuyện này cũng không cần cô bận tâm, cô chỉ có thể né tránh, sớm muộn Thác Bạt Liệt cũng phải trải qua kiếp nạn này.

Như Ý nghĩ đến Huyền Hắc Lệnh đó, trong lòng rất nghi ngờ: “Chàng biết Huyền Hắc Lệnh không?” Cô nhìn hắn nghiêm túc hỏi, có lẽ hỏi được Huyền Hắc Lệnh, có thể sẽ có cơ hội tìm được con của mình, đã lâu rồi cô chưa gặp con mình, ấn tượng về đứa bé đã phai nhạt dần, nhưng tình mẹ rất vĩ đại, chỉ có một điều kỳ lạ là, cô cảm thấy đứa bé vẫn sống tốt, không hiểu sao điều này đã làm cô cảm thấy yên tâm hơn.

Thác Bạt Liệt sửng sốt, rồi nở nụ cười: “Nghe thứ này huyền bí như thế, sao ta có thể biết được chứ, được rồi, đêm nay ta không qua đêm chỗ nàng được, nàng cũng biết giờ đang là thời điểm nào mà, ta về tẩm cung trước đây!” Hắn nói xong thì xoay người rời đi.

Như Ý nhìn bóng lưng hốt hoảng của hắn, cảm thấy hắn như đang chạy trối chết.

Cô hơi nghi ngờ, hắn thật sự không biết Huyền Hắc Lệnh kia sao?

Nhưng nếu tối nay Thác Bạt Liệt không ở đây, vậy thì cô có thể tự đi điều tra.

Trời tối, thời gian dần dần trôi qua, rất lâu sau, Như Ý mới cảm thấy mọi thứ yên tĩnh trở lại, giống như một em bé ngủ, phát ra tiếng hít thở bình ổn.

Như Ý gọi Tử Yên, nhân lúc nàng ta không chú ý, điểm huyệt ngủ của nàng ta, mặc dù biết nàng ta vô hại với mình, nhưng có một người có tình yêu, thì trong lòng chỉ có hướng về người mình yêu, Như Ý không muốn chấp nhận rủi ro từ sự tín nhiệm này, vì vậy không bằng điểm huyệt ngủ nàng ta.

“Bạch Dực, mau ra đây!” Như Ý vừa gọi trong lòng, Bạch Dực cũng rất nghe lời đi ra ngoài.

Rất nhanh, nó đã biến thành to lớn, đôi cánh vẫn trắng đến phát sáng, Như Ý hài lòng ngồi lên trên đó, tốc độ vừa nhanh vừa ổn định đến khác thường.

Nhưng cô lại phát hiện ra một vấn đề, đó là lúc cô đang bay ra ngoài, thế mà có người bay ra trước cô.

“Bạch Dực, bay chậm thôi, tốc độ người đó không theo kịp, đi theo sau hắn, ta nghĩ hắn cũng muốn tới biên giới!” Như Ý nhận ra đối phương cũng đi về phía biên giới, cô muốn biết đối phương đến đó làm gì, phải biết rằng bay ra từ Hoàng cung, còn bay thẳng về hướng đó, chắc chắn không phải người đơn giản.

Không biết tốc độ người đó quá nhanh, hay vì Bạch Dực khống chế tốc độ rất tốt, thế mà không hề bị phát hiện.

Như Ý thấy tốc độ người này nhanh như thế, đương nhiên người đầu tiên cô nghĩ đến là người thần bí, bởi vì chỉ có người đó mới có tốc độ tương đương với Bạch Dực, hơn nữa người đó cũng đang ở Hoàng cung, cô càng thêm tò mò.

Cô đang muốn tìm hiểu xem người đó có phải Lý công công không, nhưng giờ đối phương đã hành động rồi.

Rất nhanh, trải qua khoảng thời gian bay khá dài, cuối cùng cũng tới biên giới, Như Ý và người đó cùng tiến thẳng vào phủ Vệ quốc của Vệ Quốc Công, trong lòng càng tăng thêm suy đoán của mình.

Rõ ràng người này không phải lần đầu tiên đến đây, thuần thục tìm được căn viện này, đúng lúc Như Ý cũng muốn đi xem thử, cô mỉm cười đi theo.

“Trác lão tướng quân, sao ông lại không muốn nói sự thật vậy?” Người đó vừa tới đã mở miệng hỏi thẳng Trác lão tướng quân.

Như Ý thấy phụ thân mình ngẩng đầu lên nhìn người đó, định mở miệng nói nhưng nhận ra mình không phát ra tiếng.

Rõ ràng người này cũng biết điều đó, gật đầu, nói với Trác lão tướng quân: “Ông không thể kéo dài thế này được, bằng không ông dùng thẳng chân mình viết trên đất đi, ta tìm hạt cát tới cho ông!” Người này còn thông minh hơn Như Ý, có thể lúc đó cô quá sốt ruột, nhất thời không nghĩ ra được điều này, cô không thể không khâm phục hắn đủ bình tĩnh, xem ra cô còn phải học tập hắn.

Rất nhanh người này đã tìm được hạt cát, không thể không nói, người này còn quen thuộc Vệ phủ hơn mình, trong lòng Như Ý hơi khó chịu.

“Giờ ông có thể viết ra rồi, rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Rõ ràng người đó rất sốt ruột, hy vọng tìm thấy chỗ đột phá từ chỗ Trác lão tướng quân.

“Ngươi vẫn sốt ruột như năm đó, giờ Thái Thượng Hoàng vẫn như cũ sao?” Mặc dù đã lâu rồi, Trác lão tướng quân không sử dụng công phu của mình, nhưng tốc độ viết đó không hề đơn giản, rất nhanh đã viết xong một hàng chữ.

Người đó vừa nghe Trác lão tướng quân hỏi như thế thì bất đắc dĩ thở dài, xem như là đáp án.

Trác lão tướng quân cũng hơi tuyệt vọng: “Bản thân thứ đó đang ở trong tay nhi tử ta, ta chỉ phát hiện ra, nhiều năm như thế, dường như hắn chưa hiểu thấu đáo!” Rất nhanh Trác lão tướng quân lại viết ra một hàng chữ.

Người đó nhìn thấy hàng chữ này cũng không cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẻ mặt lại giống Trác lão tướng quân y đúc.

Như Ý nghe đến mơ hồ, thứ này đang ở trong tay nhi tử Trác lão tướng quân, đó không phải các ca cô sao, nó sẽ nằm trong tay ca ca nào đây, rốt cuộc bên trong có thứ gì mà không thể hiểu thấu đáo.

Còn thứ đó là thứ gì, xem ra nó có thể chữa khỏi bệnh cho phụ thân và Thái Thượng Hoàng, trong lòng Như Ý ngẫm nghĩ, tiếp tục chú ý lắng nghe cuộc đối thoại của họ.

Cô thấy mặc dù động tác viết trên cát của Trác lão tướng quân rất nhanh, nhưng cô có thể nhìn ra, vì chân không cử động trong thời gian dài nên càng viết càng trở nên khó khăn.

Không hiểu sao Như Ý lại cảm thấy khó chịu, mặc dù linh hồn cô ở thời hiện đại, nhưng trong ký ức Như Ý, cô có thể cảm nhận được sự đau xót.

“Ta cũng biết thứ đó, đương nhiên cũng biết nhi tử ông không thấu hiểu được, bằng không chỉ sợ đến giờ thứ đó đã không nằm trong tay hắn!” Người thần bí nhìn Trác lão tướng quân nói.

Trác lão tướng quân hét lên nhưng phát hiện mình lại phát ra tiếng hú, ông đau khổ cúi đầu, liên tục thở dài, thế giới này là thế, câu thần chú đó, haizz, chỉ có thể thở dài trong lòng.

“Giờ thứ đó đang ở đâu?” Cuối cùng Trác lão tướng quân vẫn không yên lòng, thời gian dần trôi qua, ông không thể không hỏi được.

Người thần bí không chỉ đơn giản là thân phận thần bí, mà còn có năng lực và sức mạnh thần bí, hắn biết rất nhiều chuyện mà người khác không biết: “Thứ đó đang nằm trong tay Hoàng Thượng, nhưng xem ra hắn cũng không có hành động gì, ta thấy có lẽ hắn cũng không thấu hiểu được nó!” Người thần bí mỉm cười, giống như đang an ủi hoặc đang cười nhạo.

Như Ý nghe vậy thì nhớ ra hôm đó, thứ đó quả thật bị Thác Bạt Liệt phái người lấy trộm đi, còn Trác Lỗi ca ca không hiểu sao lại căng thẳng, đó là vì hắn hoàn toàn không thể thấu hiểu được, nghĩ đến đây, cô rất tò mò Thác Bạt Liệt sẽ làm gì với thứ này.

Hai người rơi vào trầm tư, dường như không ai tiếp lời ai, như vậy rõ ràng người thần bí không hề nhận được bất kỳ thứ gì đáng tin cậy, nên cảm thấy hơi buồn bực.

Hắn nhìn Vệ Quốc Công bên cạnh ngay, thâm trầm nói: “Người này là ai?”

Câu hỏi này đã làm Như Ý cả kinh, ban nãy cô đặt toàn bộ sự chú ý vào cuộc trò chuyện giữa hai người, cô vẫn chưa nghĩ tới sự tồn tại của Vệ Quốc Công, không phải ông ta đang ở Kinh Thành sao, ông ta không giống như cô, đương nhiên không thể nào trở về nhanh như thế, vậy thì chắc chắn người này là giả, giờ người thần bí vừa liếc mắt đã nhìn ra, điều này đã làm Như Ý càng muốn biết thân phận của hắn.

Trác lão tướng quân ngẩng đầu nhạy bén nhìn Như Ý, cô có thể nhìn ra ông đã phát hiện ra cô từ ánh mắt đó, điều này làm cô rất ngạc nhiên, không ngờ mặc dù ông bị bệnh lạ như thế, nhưng rõ ràng tính nhạy bén cao hơn rất nhiều so với người thần bí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK