CHƯƠNG 517: QUYỀN RIÊNG TƯ
“Thực sự là nghĩ không ra, tùy tiện đụng phải một người, lại là con trai của một trong những thủ lĩnh của xã hội đen. Nhưng mà thế này đương nhiên không tệ. Một trong những tiểu thái tử của Mafia có thể sẽ dễ dàng tra được những gì cô muốn.”
“Nhưng mà trang web này cũng thực sự thần kỳ, tại sao bất cứ thứ gì cũng đều có thể tra được, nhưng khi nhập tên của mình vào lại không tra được?” Như Ý vừa rồi cũng tra thử tên mình, thế nhưng lại ra một đống thứ chẳng liên quan gì, Như Ý cũng lười xem, trực tiếp đóng lại.
“Xem ra sáng sớm mai phải tỉ mỉ chuẩn bị trang phục một phen, ăn sáng với một anh chàng đẹp trai trong một khách sạn cao cấp như vậy là một chuyện tuyệt vời thế nào chứ?” Trước khi đi ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Như Ý lộ ra một nụ cười yếu ớt.
Rạng sáng ngày ôm sau, Như Ý đã bị tiếng chuông điện thoại trong phòng đánh thức.
Như Ý cầm điện thoại lên, không đợi đối phương nói đã lên tiếng: “Mặc kệ anh là ai, cho tôi một nghìn lý do để tôi không giết anh.”
Người bên kia điện thoại rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó là tiếng ho khan, tiếp đó, giọng của Giai Tử Trạch truyền tới: “Cô Như Ý, là tôi.”
“Có chuyện gì sao?” Kỳ thực Như Ý cũng đã biết đó là Giai Tử Trạch , chỉ là cô rất ghét bị người ta đánh thức mà thôi.
“Cô Như Ý còn chưa dậy sao? Buổi sáng không ăn không tốt cho sức khỏe đâu, hay là… tôi mời cô Như Ý đi ăn điểm tâm nhé!”
Như Ý nhìn đồng hồ treo trên tường, bây giờ cũng gần chín giờ rồi, cũng nên thức dậy rồi.
Như Ý suy nghĩ một chút nói: “Vậy sao? Nhưng tôi nghĩ như thế không tốt lắm.”
“Rất hy vọng có thể dùng bữa sáng cùng cô!” Giai Tử Trạch lần thứ hai đưa ra lời mời.
Nếu như cô đồng ý quá dễ dàng, sẽ khiến Giai Tử Trạch cho rằng cô là một người dễ dãi, sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng sau này. Vì thế Như Ý cố ý dừng một chút, sau đó nói: “Được rồi, tôi thay quần áo rồi xuống.”
“Được, tôi chờ cô ở đại sảnh.”
Lúc Như Ý cúp máy, cô cũng không lập tức thay quần áo, mà là duỗi người, chậm rãi từ trên giường đi xuống, kéo rèm cửa sổ ra. Ánh nắng rực rỡ chiếu vào phòng, cho dù cách lớp thủy tinh, Như Ý cũng có thể cảm giác được sức nóng của ánh mặt trời.
“Ánh nắng tươi sáng, tâm trạng cực kỳ tốt, còn có người hẹn. Cuộc sống như thế tìm ở đâu ra chứ….” Như Ý cảm thán nói.
Đúng vậy, nếu là một cô gái bình thường, cuộc sống mỗi ngày đều như thế, cơ bản là chẳng còn gì lo lắng. Nhưng… Như Ý là một cô gái bình thường sao?
Tắm rửa, rửa mặt, thay quần áo, đại khái mất khoảng một tiếng, Như Ý mới xuống tới nơi. Là cô cố ý làm thế.
Như Ý vừa xuất hiện ở đại sảnh đã có bồi bàn dẫn cô đến hàng hàng phía tây của khách sạn. Đó là nơi khách sạn St. Paul chuyên phục vụ bữa ăn cho khách. Bình thường buổi sáng nơi này vô cùng sôi nổi, thế nhưng hôm nay lại chẳng có chút âm thanh nào.
Nhà hàng vốn bày rất nhiều bàn ăn, nhưng bây giờ chỉ có một bàn ăn hình bầu dục dài ở trung tâm, và Giai Tử Trạch mặc đồ đen đang ngồi trước bàn ăn, tay cầm điện thoại không ngừng đùa bỡn.
Lúc Như Ý xuất hiện ở nhà hàng, Giai Tử Trạch đang nghịch điện thoại di động bỗng ngẩn ra, điện thoại di động không được chú ý thoáng cái rơi xuống đất.
“Điện thoại di động của anh rơi rồi.” Như Ý đi tới, tốt bụng nhắc nhở.
“Oh oh!” Giai Tử Trạch lúc này đã hồi hồn, vội vã nhặt điện thoại di động từ dưới đất lên, sau đó đứng dậy, nói: “Cô Như Ý thật nhanh.”
“Nhanh?”
Như Ý nhất thời cảm thấy hài hước. Cô ở trong phòng cố ý lề mề một tiếng mới xuống, thế mà người khác vẫn thấy cô nhanh?
“Xem ra lần sau phải chậm hơn một chút. Nhưng mà người này đúng là có kiên nhẫn.” Như Ý thầm nghĩ.
Giai Tử Trạch rất lịch sự kéo ghế cho Như Ý, sau khi cô ngồi xuống, hắn ta mới trở về vị trí của mình.
“Cô Như Ý, hôm nay cô thật xinh đẹp.” Vừa ngồi xuống, Giai Tử Trạch đã tán thưởng nói.
“Anh Giai, những lời này của anh không đúng đâu. Chẳng lẽ hôm nay tôi đẹp, hôm qua tôi không đẹp sao?”
“Không phải như cô Như Ý nói, hôm qua cô đã rất đẹp, hôm nay lại còn đẹp hơn.” Giai Tử Trạch vội vã giải thích.
Nhưng mà đúng thật, hôm nay Như Ý mặc một bộ váy trắng liền thân, nhìn thì đơn giản nhưng lại rất tỉ mỉ.
“Anh Giai thật khéo nói, bạn gái của anh nhất định là rất hạnh phúc.” Như Ý cười yếu ớt nói.
Trái tim Giai Tử Trạch chợt nhảy lên, lập tức nói: “Bạn gái? Tôi nói tôi không có bạn gái, cô Như Ý có tin không?”
Như Ý nghe xong chỉ cười cười, cũng không nói lời nào.
Những lời nói dối kiểu này chỉ có thể lừa trẻ lên ba, Như Ý chắc chắn sẽ không tin. Còn nữa, Giai Tử Trạch có bạn gái hay không thì liên quan gì đến cô, cô chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi.
Giai Tử Trạch thấy không khí hơi xấu hổ, vội vàng nói: “Thực sự xin lỗi, sáng sớm đã nói những lời này. Nào… ăn điểm tâm đi.”
Nhà hàng nhận được lời nhắc nhở của Giai Tử Trạch, bắt đầu mang bữa sáng lên.
Bữa sáng thơm ngon, ngon miệng cũng được đặt trước mặt Như Ý.
“Bởi vì không biết cô Như Ý thích ăn cái gì, cho nên tôi gọi mỗi loại một chút, mong cô sẽ thích.” Giai Tử Trạch cười nói.
“Nhiều như vậy, có thể ăn hết sao?” Như Ý kinh ngạc hỏi.
Đồ ăn của nhà hàng khẳng định là không dưới trăm món, mỗi món một chút, hắn ta cho rằng cô là heo à….
“Không ăn hết rồi nói sau.” Giai Tử Trạch cười nói: “Được rồi, không nên thảo luận vấn đề có ăn hết được hay không nữa, đồ ăn để lâu sẽ không ngon.”
Đã nói đến mức này rồi, Như Ý cũng không khách sáo nữa. Vì vậy hai người từ từ ăn.
“Cô Như Ý…”
Giai Tử Trạch vừa muốn nói gì đó, Như Ý cắt lời của anh ta: “Anh Giai , gọi tôi là Như Ý là được, cô này cô kia không chỉ khó nghe mà còn khó nói nữa.”
“Được rồi, Như Ý. Vậy cô cũng không nên gọi tôi là anh Giai khách sáo như vậy, cô cứ gọi tôi là Tử Trạch đi, bạn bè tôi đều gọi như vậy.”
Hai người trò chuyện một lát, càng nói càng thấy hợp nhau. Giai Tử Trạch kể với Như Ý chuyện hắn ta đi Pháp du lịch lần này.
“Một quốc gia xinh đẹp, không phải là ở chỗ nó có bao nhiêu công trình kiến trúc nổi tiếng, mà nằm ở văn hóa, tín ngưỡng của bọn họ. Sự lãng mạn của người Pháp đã ăn sâu vào tận xương tủy. Nếu một người đàn ông Pháp nhìn thấy một cô gái xinh đẹp trên đường, bọn họ sẽ không hề tiếc lời khen ngợi…”
“Giống như anh vậy sao?” Như Ý cười hỏi ngược lại.
Từ hôm qua khi bắt đầu nhìn thấy Giai Tử Trạch , hắn ta đã gọi Như Ý là cô gái xinh đẹp.
Giai Tử Trạch cũng không giấu diếm nói: “Tôi thích đi du lịch các nơi. Pháp là nơi tôi thích nhất, hơn nữa tiếp xúc với con người ở Pháp hơn ba năm, cho nên dần dàm cách nói chuyện, phong cách luôn sẽ học được từ họ một chút.”
“Thì ra là như vậy. Nếu cuộc sống ở Pháp tốt như thế, tại sao anh lại trở về Hong Kong?”
“Bởi vì chút chuyện riêng.” Giai Tử Trạch nói đến đây, trên mặt lộ ra một chút cô đơn không dễ phát hiện.
Như Ý tiếp tục hỏi: “Không phải là bạn gái ép hôn đấy chứ?”
Giai Tử Trạch vội vã giải thích: “Không phải không phải. Thực ra tôi cũng không biết là chuyện gì. Ông già nhà tôi gọi một cuộc điện thoại nói có chuyện gấp, kêu tôi nhanh chóng quay về. Cho nên tôi mới trở lại. Không ngờ lần này trở về gặp được cô, quả thực đây là chuyện bất ngờ tốt đẹp nhất từ khi tôi trở về.”
“Ha ha!” Như Ý cười nói: “Anh thực sự rất biết dỗ dành người khác đấy.”
Giai Tử Trạch cũng cười theo. Hai người ăn khá no rồi, Giai Tử Trạch nói: “Như Ý, cô là người ở đâu?”
“Tôi là người ở đâu?” Như Ý ngẩn ra, chút buồn bã thoáng qua khuôn mặt rồi biến mất: “Tôi là người thành phố L.”
“Thành phố L đại lục?” Giai Tử Trạch suy đoán nói: “Vậy mục đích đến Hong Kong của cô là du lịch sao?”
“Cũng có thể nói như vậy, nhưng cũng có thể nói không phải.”
Giai Tử Trạch gật đầu, nói: “Nếu như cô ở Hong Kong gặp phải khó khăn gì, nhất định phải đến tìm tôi, đây là số điện thoại của tôi.” Nói xong, anh ta đưa danh thiếp của mình cho Như Ý.
Mỗi người đều có quyền riêng tư của mình, Giai Tử Trạch đương nhiên sẽ không ngu ngốc đi hỏi mục đích thực sự của Như Ý khi đến Hong Kong. Hơn nữa Như Ý nói như thế, rõ ràng là không muốn cho anh ta biết.
Như Ý nhận lấy danh thiếp mạ vàng, nhìn chữ phía trên, đọc: “Chủ tịch công ty Bách hóa Khời Hàng Hong Kong?”
Bên dưới danh thiếp, cô còn phát hiện một dòng chữ nhỏ: Trực thuộc tập đoàn Minh Triệu.
“Đều là hư danh mà thôi.” Giai Tử Trạch khiêm tốn cười nói.
“Một chủ tịch cũng chỉ là hư danh, tiếc là những người như chúng tôi đến hư danh cũng chẳng có. Không gạt anh, lần này tôi tới Hong Kong, ngoài du lịch ra thì tôi muốn tìm một công việc ở Hong Kong, không biết anh có việc gì tốt có thể giới thiệu không?”
Đi một vòng lớn, Như Ý rốt cuộc cũng nói ra mục đích.
Chỉ cần ở bên cạnh Giai Tử Trạch , mục đích đầu tiên của cô đã đạt được, chính là tiến vào giới thượng lưu Hong Kong.
Giai Tử Trạch nghe Như Ý nói thế, đôi mắt đen láy sáng ngời, nói: “Không biết cô Như Ý thích loại công việc nào?”
“Tôi học về máy tính, cũng đã từng làm việc trong lĩnh vực chuyển giao nhân sự. Tôi không biết yêu cầu chuyên môn ở Hong Kong có cao hay không, ai…” Nói xong, Như Ý giả vờ thở dài.
Cô chỉ tùy ý nói ra một trong hai kỹ năng sở trường của cô, thực ra cô biết bao nhiêu thứ, chính bản thân cô cũng không rõ ràng lắm. Mất trí nhớ, rất nhiều chuyện đều không nghĩ ra được.
“Nếu không cô đến công ty tôi làm việc đi, lương một năm hơn ba tỷ, mà nội dung công việc rất đơn giản, đó là sắp xếp công lịch trình của hội đồng quản trị .” Lúc này, Giai Tử Trạch cố gắng để bản thân thoạt nhìn có vẻ tự nhiên hơn. Đây chính là một cơ hội tốt đấy. Nếu không nắm được, hắn ta phỏng chừng sẽ hối hận chết mất.
Như Ý vừa mới đến Hong Kong, với vẻ đẹp của cô, nếu ở Hong Kong càng lâu, , để cho người khác phát hiện, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Đầu tiên, những tên nhà giàu nhàn rỗi sẽ tuyệt đối không tha, sau đó là những tên cường hào, đại ca xã hội đen, nói không chừng sẽ ra tay tranh giành. Như Ý là một cô gái yếu đuối, sao cô có thể ngăn cản được? Chẳng bằng hiện tại hắn ta đem cô giấu đi.
Đúng thực Giai Tử Trạch không có gì ý xấu với Như Ý, cho dù có thì cũng chỉ là muốn theo đuổi Như Ý mà thôi. Mà lúc Như Ý nói muốn tìm việc làm, đúng là hắn ta thực sự lo lắng.
Thế nhưng hắn ta đâu biết rằng, Như Ý đã từng là một trong những đặc công hàng đầu thế giới, những người dám có ý xấu với cô, chắc chắn sẽ không một kẻ nào có kết cục tốt.
Lòng Như Ý như một tấm gương sáng, sao cô lại không biết lợi và hại trong chuyện này. Nhưng Giai Tử Trạch cũng không yên lòng, sắp xếp lịch trình hội đồng quản trị?
Đó không phải tương đương với trợ lý chủ tịch sao, nói trắng ra chính là thư ký.
Còn nữa, ai cũng biết, Bách Hóa Khởi Hàng cũng không được coi là nổi tiếng ở Hong Kong. Có lẽ đó chỉ là một công ty được thành lập do Giai Tử Trạch buồn chán mà thôi. Chủ tịch công ty chỉ có thể là Giai Tử Trạch , như vậy Như Ý sẽ trở thành thư ký riêng của anh ta.
Nhưng mà, Như Ý chẳng thèm để ý đến thư ký hay không, mục đích của cô chỉ là tiếp cận Giai Tử Trạch, cô đương nhiên không có lý do gì để từ chối. Giai Tử Trạch là ai? Là công tử phong lưu có tiếng ở Hong Kong, Như Ý đi theo anh ta, không phải là ăn nhậu chơi bời sao?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK