CHƯƠNG 358: CÔ NƯƠNG THẬT ĐẸP
“Đứng lên đi!” Thác Bạc Liệt quay sang, thấp giọng nói.
“Tạ ơn Hoàng Thượng!” Bình tài nhân đứng dậy, khuôn mặt nhu tình nhìn về phía Thác Bạc Liệt, sau đó quay về phía Như Ý, ánh mắt nhìn chằm chằm lên người cô.
Nếu như là một vị nương nương khác, chắc chắn sẽ giật mình, nhưng tuyệt đối sẽ không để lộ ra vẻ mặt như vậy, nhưng sở dĩ Bình tài nhân lộ ra vẻ mặt này là vì đêm hôm đó, lúc nàng cùng Hoàng Thượng ngắm mưa, là người phụ nữ này đã làm quấy rầy chuyện tốt của nàng, hơn nữa còn rất kêu ngạo và đắc ý.
Nghĩ tới đây, trong lòng Bình tài nhân âm thầm thề nhất định phải cho Như Ý đẹp mặt, tuy nhiên tại sao Như Ý lại bị thương, nàng phải cho người đều tra thêm, đến lúc đó lại để cho đối phương ám sát thêm một lần nữa, cũng không phải là không được, nghĩ tới đây Bình tài nhân liền thu hồi dáng vẻ hoảng hốt của mình lại, nhìn về phía Như Ý, nhiệt tình bước tới.
“Thần thiếp vẫn nghe cái vị tỷ tỷ khác nói vừa mới có một tiểu muội tới, đang muốn tới xem người kia một chút, cứ như vậy mà bị Hoàng Thượng đoán trúng.” Bình tài nhân nói, sau đó cầm tay Như Ý một cách thân mật.
Như Ý nhìn về phía cánh tay đang nắm chặt tay của mình, cô nhớ rất kỹ bộ dáng chật vật của Bình tài nhân ngày đó.
Thác Bạc Liệt cũng không bác bỏ từ tiểu muội trong miệng Bình tài nhân, hắn thấy đó chỉ là vấn đề thời gian, tất cả sẽ đều thực hiện được, cho nên hắn cũng không nói thêm gì: “Vậy hai người các ngươi nói chuyện đi, Bình tài nhân, nàng có thể nói cho Như Ý một chút quy củ trong cung hoặc một vài thứ khác, trẫm đi thảo luận sự tình.” Điểm tốt duy nhất của Thác Bạc Liệt chính là cho Như Ý biết thân phận của Bình tài nhân, nếu không chỉ sợ Như Ý lại gặp phải trắc trở.
“Thần thiếp tuân chỉ!” Bình tài nhân uyển chuyển cúi đầu nói, nhìn rất có vẻ hiểu biết lễ nghĩa.
Tuy nhiên Như Ý cũng không phải người ngu, đã sớm nghe được lời kỳ lạ trong đó, không hài lòng nói: “Ta nghĩ nương nương có lẽ đã nói sai, dân nữa không phải phi tử của Hoàng Thượng, vậy nên không dám trèo cao với nương nương.” Lời nói của Như Ý rất lớn, thật ra cô là cố tình nói cho Thác Bạc Liệt nghe.
Quả nhiên, Thác Bạc Liệt đi tới cửa, bước chân dừng một chút, nhưng là hắn không quay đầu lại, cũng không nói gì, chỉ là ở trong lòng âm thầm nói, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn!
Bình tài nhân sửng sốt, không ngờ Ông Yến lại giải thích như vậy, mục đích của nàng là gì? Nhìn bước chân của Hoàng Thượng dừng lại, không bình thường, hừ, muốn Hoàng Thượng cho nàng danh phận sao? Cho nên mới cố ý nói như vậy, Bình tài nhân cảm thấy mình đoán rất đúng, lúc nói chuyện với Như Ý có vẻ rất tốt nhưng thật ra là đang châm chọc Như Ý.
Đến trưa, rốt cuộc Như Ý cũng vượt qua những lời châm chọc như có như không và những lời khoe khoang của Bình tài nhân.
Phải nói rằng khoảng thời gian này trôi qua thật nhanh, Như Ý nhìn sắc trời dần tối lại, cũng không biết anh trai hiện đang thế nào!
“Như Ý cô nương, đứng dậy đi thôi, nếu không một lát nữa sẽ đến muộn, đến lúc đó sẽ để lại ấn tượng không tốt với Thái hậu.” Tử Yên nhìn Như Ý, thấy cô đang ngẩn người ngắm nhìn bầu trời, tốt bụng nhắc nhở.
Như Ý gật đầu với Tử Yên, sau đó đi vào phòng.
Tử Yên khoác cho Như Ý một chiếc áo lông chồn, Tử Yên rất hâm mộ, phải biết răng rất nhiều nương nương muốn chiếc áo này nhưng Hoàng Thương đều không cho, ý nghĩa quá khác nhau, xem ra Hoàng Thượng thật sự sủng ái Như Ý.
Vào buổi đêm, đèn lồng được đưa tới, ánh đèn chiếu xuống mặt nước mờ ảo, phủ thêm một lớp vải mỏng cho hoàng cung thần bí.
“Thái Hậu, trông càng ngay càng trẻ ra.”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Như Ý vẫn đang đứng ở cửa thì nghe thấy những lời nịnh nọt này, Thái hậu thỉnh thoảng lại cười dường như đang rất vui vẻ, giống như rất hưởng thụ những lời nịnh nọt của bọn họ.
Như Ý nở một nụ cười xinh đẹp, giống như hoa hồng quyến rũ, nhưng cũng có gai chọc người, Tử Yên nhìn Như Ý, mặc dù biết ngoại hình của cô rất đẹp nhưng lúc này tại sao lại nở ra nụ cười xinh đẹp như vậy?
“Cô nương thật đẹp!” Tử Yên không thể không khen ngợi.
Như Ý quay đầu lại, vừa rồi còn cười những lời a dua nịnh hót kia, không ngờ mình cũng gặp phải, nhưng chạm vào ánh mắt chân thành và si mê của Tử Yên, cô liền thu hồi nụ cười vừa chớm nở.
“Oa, thật đẹp!”
“Cuối cùng tuyết cũng rơi!”
Nghe được những lời reo hò kia, lúc này Như Ý mới thấy những bông tuyết giống như tơ liễu bay trong gió, mặc dù là mùa đông, nhưng vẫn bị chinh phục bởi vẻ đẹp đó.
Ở đằng xa, một bóng người đứng yên đó nhìn xuống những bông tuyết kia, một người phụ nữ lạnh nhạt, mặc chiếc áo khoác lông chồn, lại càng giống như một bức tượng tự nhiên, khiến cho những người đàn ông chấn động, ánh mắt mang theo vài phần say đắm.
“Hoàng Thượng, nô tài thấy Như Ý này so với Như Ý kia!” Lý công công cũng phát hiện ra ánh mắt của Thác Bạc Liệt có chút khác biệt, vừa cười vừa nói.
Thác Bạc Liệt thu hồi tầm mắt của mình, cũng không nói gì, quay người đi về phía ngự thư phòng.
“Như Ý cô nương, bên ngoài rất lạnh, chúng ta đi vào trước đi, một lát nữa để các vị nương nương chờ lâu sẽ không tốt.” Tử Yên cũng chú ý tới cái bóng ở phía xa, mừng thầm trong lòng, tuy nhiên trên khuôn mặt không có bất cứ thay đổi gì.
“Ừm!” Như Ý gật gật đầu, quay người đi về phía Băng Từ cung.
Khi Như Ý bước vào phòng, mọi ánh mắt đều nhìn vào chiếc áo khoác lông chồn mà cô đang mang trên người, tuy những ánh mắt nhìn vào Như Ý rất bình thản nhưng lại lộ ra một chút kinh ngạc, có chút khinh bỉ, lại có chút ghen tị.
“Dân nữ tham kiến Thái hậu!” Như Ý cúi người hành lễ với Thái hậu, vô cùng tự nhiên và ngoan ngoãn.
Thái Hậu dường như không nhìn thấy Như Ý, tiếp tục nói chuyện với các vị nương nương khác.
Đám người nhìn biểu hiện của Thái Hậu, trong lòng mừng thầm, xem ra Thái hậu cũng không chào đón cô gái này, như vậy mặc kệ nàng có năng lực gì chỉ sợ là cũng không có cách nào thể hiện, phải biết rằng Hoàng Hậu trước kia…
Như Ý vô cùng bình tĩnh, cô cũng biết Thái hậu chán ghét mình, nên đã sớm chuẩn bị kỹ, bây giờ cũng không thấy có điều gì kỳ lạ.
Giờ phút này, tất cả mọi người đang phỏng đoán thân phận của Như Ý, ngoại trừ Bình tài nhân và Thần Phi Ngoại, những người khác tạm thời vẫn chưa từng thấy qua Như Ý, tuy nhiên có một số người lại như đã từng nghe thấy.
Thời gian trôi qua một cách vui vẻ, mà đối với người phía dưới ngược lại cũng không được đãi ngộ tốt như vậy, có vẻ vô cùng buồn tẻ.
Bản thân Như Ý bị nhiễm lạnh vẫn chưa khỏe hắn, cho nên khi quỳ lạy như vậy khiến cô tốn rất nhiều sức, mặc dù vậy trên mặt cô không hề có thái độ bất mãn gì, thậm chí một chút biểu lộ khó chịu cũng không có.
Nhưng ngược lại thì Tử Yên bên cạnh lại vô cùng xót ruột, nàng đương nhiên biết hiện tại thân thể Như Ý đang khó chịu, muốn mở miệng nhưng biết bản thân mình địa vị thấp, chỉ sợ không thể cứu được Như Ý mà còn liên lụy đến cô.
Cũng không biết lúc nào Thái Hậu có lòng tốt, khiến cho bà ta sinh ra một chút thương hại, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Như Ý, sau đó trên mặt có vẻ hơi ngạc nhiên.
“Nha, đây là ai vậy? Nhìn xem, ai gia nói chuyện vui vẻ như vậy mà không biết Như Ý cô nương tới, nhanh một chút, nhanh lên một chút!” Thái hậu cười, nhìn có vẻ rất tốt bụng, nhanh tới đỡ Như Ý dậy.
Như Ý vốn định tránh ra, nhưng cũng biết tình nếu mình làm động tác dư thừa lại càng tốn công mà không có kết quả.
Cho nên cô chỉ có thể nhận sự giúp đỡ của Thái hậu, tuy nhiện mọi chuyện không hề đơn giản như cô nghĩ, ngay cả trong trường hợp như vậy, Thái hậu vẫn không buông tha và tiếp tục trêu chọc cô.
Đúng lúc đó Thái hậu nhếch miệng, cánh tay đỡ Như Ý đột nhiên buông ra, trọng tâm Như Ý đang được Thái hậu đỡ khiến cô không kịp phản ứng, lập tức ngã xuống.
“Cô nương cẩn thận!” Cũng không biết lúc này Tử Yên lấy đâu ra tốc độ và phản ứng, vậy mà biết Như Ý sẽ bị ngã, liền đỡ lấy thân thể của Như Ý.
Trái tim Như Ý đập nhanh vài nhịp, nhưng may mắn thay bản thân không bị ngã xuống, cô quay đầu nhìn Tử Yên với ánh mắt dịu dàng.
Sắc mặt Thái hậu lập tức thay đổi, cũng rất nhanh bước tới, kéo cánh tay Như Ý vỗ nhẹ, giọng nói mang theo vài phần áy náy: “Cô xem ai gia già rồi, đỡ cũng không đỡ nổi, nếu thân thể quý giá này của cô bị ngã thì phải làm thế nào, Tử Yên, ngươi thật sự biết bảo vệ chủ nhân, trở về sẽ có thưởng.” Thái hậu nhìn lướt về phía Tử Yên, bên trong ánh mặt kia cũng không có sự tản thưởng, ngược lại mang theo một loại ám chỉ cảnh cáo.
Tử Yên đương nhiên biết rõ, nhưng vẫn cung kính quỳ xuống nói cám ơn.
Thái hậu quay đầu kéo Như Ý đến ngồi bên cạnh mình, sau đó nhìn tất cả các nương nương ở đây, cười ha hả nói: “Vị này, có lẽ các người còn chưa biết, đây là người Hoàng Thượng mới đưa vào cung, Như Ý.”
Trong lòng Như Ý căng thẳng, chiêu này của Thái hậu thật đúng là hung ác, bản thân không được điều gì nhưng ngược lại là thu hút sự chú ý của nhiều người, rõ ràng là Thái hậu đưa mình vào, bây giờ lại nói kiểu này, như vậy bản thân cô lập tức trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
Không biết phải làm thế nào, trong trường hợp này, Như Ý đương nhiên không có cách nào quan tâm đến mình, cô còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
“Xin chào các vị nương nương, dân nữ Như Ý bái kiến các vị!” Như Ý một lần nữa đứng dậy, hành lễ với các vị nương nương, tuy nhiên lần hành lễ này sắc mặt các vị nương nương cũng không được tốt.
Đương nhiên, ngoại trừ Bình tài nhân và Thần Phi Ngoại kia, các nàng biết Như Ý không có danh phận gì, lại nhìn nét mặt Thái hậu dường như đang che giấu sự chán ghét với Như Ý.
“Đến đây, ngồi xuống đi, hôm nay gọi mọi người đến, là vì thấy cũng đã gần đến năm mới, muốn mọi người chuẩn bị một chút tiết mục để đêm giao thừa tất cả cùng nhau vui vẻ.” Lời này của Thái Hậu vừa nói ra, bà đảo mắt nhìn tất cả mọi người sau đó dừng ở trên mặt Như Ý.
Phía dưới nghe Thái hậu nói như vậy, tất cả đều trở nên lộn xộn, trong lòng đã sớm sôi sục, suy nghĩ xem làm thế nào để thể hiện được tài nghệ của bản thân trước mặt Hoàng Thượng, thật là tốt biết bao, nói không chừng đêm giao thừa có thể nhận được sự sủng hạnh của Hoàng Thượng.
Sau đó, trong lòng mọi người đều tính toán một lúc, tất cả ánh mắt cùng rơi trên mặt Như Ý, giống như nói một khuôn mặt nhạt nhẽo như vậy tại sao lại nhận được sự yêu thương của Hoàng Thượng, như vậy chắc chắn phải có chỗ hơn người, nghĩ tới đây mọi người có chút lo lắng.
“Thái hậu, dân nữ không biết tài nghệ gì, đến lúc đó sợ sẽ làm bẩn mắt của mọi người, làm hỏng chuyện vui của mọi người!” Như Ý khiêm tốn nói.
Vậy nhưng Thái hậu dường như không hề có ý định buông tha, nhìn về phía Như Ý nói: “Thế mà ai gia lại nghe nói, ngày đó lúc ‘trung tâm từ thiện’ khai trương, ngươi và Hoàng Thượng chính là những người đẹp nhất được giấu ở đó, vẫn truyền đến tận bây giờ, chỉ là những người kia cũng không biết thân phận của Hoàng Thượng thôi.” Thái hậu cũng không tiếc đem chuyện xuất cung của Hoàng Thượng ra nói, có thể thấy bà ta ép Như Ý phải tiến thoái lưỡng nan.
Nghe thấy Như Ý và “trung tâm từ thiện” có liên quan, mọi người bắt đầu suy đoán thân phận thật sự của Như Ý, nhưng kết quả đơn giải nhất trong mắt mọi người chính là Như Ý đã trở thành kỹ nữ, lập tức ánh mắt mọi người nhìn Như Ý từ từ trở thành khinh miệt.
Như Ý có thể cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt mọi người, nhưng cô giống như một đóa hoa bách hợp, tự mình nở, lặng lẽ, thanh nhã, không bị ảnh hưởng bởi tác động bên ngoài.
“Như Ý kém cỏi như vậy làm sao có thể lọt vào mắt Thái hậu và các vị nương nương!” Như Ý nhìn mọi người, sau đó nhìn những bông tuyết ngoài kia, hờ hững, lời nó khiêm tốn và lịch sự: “Nếu mọi người đã không sợ Như Ý làm mất hứng, đến lúc đó Như Ý sẽ dâng lên tiết mục của mình, để làm nền cho các vị nương nương!”