CHƯƠNG 305: NGƯỜI KIA LÀ NỮ NHI
“Lúc đầu ta cũng không nghĩ tới trong lòng Nhã Tư có người, hơn nữa người nhắc tới lại là tỷ phu mình!” Đại phu nhân tiếp tục không coi ai ra gì nói tiếp.
Nhã Tư là khuê danh của Nhị phu nhân, theo Đại phu nhân phân tích như vậy, Như Ý mới biết Nhị phu nhân năm đó hận là có nguyên do, chỉ là vì sao Nhị phu nhân gả cho Vệ quốc công, mà tỷ tỷ mình lại nói là bà ta hại chết, Như Ý lại có chút không thể hiểu được.
Đối với vẻ mặt bình thản không kinh ngạc của Như Ý như vậy, Đại phu nhân không để ý, nhưng đề tài lúc này dừng lại.
Như Ý cuối cùng cũng có chút không nhịn được, mỗi lần dường như Đại phu nhân nói tới chỗ này, đề tài đều không tiếp tục nữa, Như Ý muốn biết những thứ khác, nhưng cô không thể trực tiếp hỏi, chỉ có thể nói xa nói gần.
“Nhưng vì sao Nhị phu nhân và Đại phu nhân có khúc mắc sâu như vậy chứ?” Như Ý có vẻ rất mông lung, nhìn Đại phu nhân có chút khẩn thiết.
Đại phu nhân đối với vấn đề này giống như là đã đoán trước, tùy ý nhìn Như Ý: “Thật ra thì ta nói với ngươi nhiều như vậy, ngoài việc để cho ngươi biết chút ít, quan trọng hơn chính là ta có một chuyện đè nén lâu như vậy, nhưng vẫn bị mắc kẹt đến giờ, cần ngươi đi giải quyết.”
Như Ý vừa nghe câu này, có chút nghi ngờ ngẩng đầu. “Chuyện gì? Liên quan gì tới chuyện này?” Như Ý hoàn toàn là bộ dạng lờ mờ.
Đại phu nhân rốt cuộc bị giam hãm trong một hồi ức vô tận, chân tướng được đề tài này tiết lộ dường như thật sự chỉ là một chân tướng.
“Năm đó, ta lừa gạt Nhã Tư có nói sắp xếp cho bà ta và cái người được gọi là người trong lòng bà ta gặp mặt, lại khiến Nhã Tư nhất kiến chung tình với lão gia, sau đó chuyện gì xảy ra không cần phải nói cũng biết, về sau nữa cưỡng ép rất nhiều phương diện, Nhã Tư gả đi…”
Đại phu nhân từ từ nhớ lại quá khứ này, có điều Như Ý không nghĩ được thông qua câu chuyện này nhìn ra được giúp đỡ mà Đại phu nhân nói là chuyện gì.
“Cái này và bà kêu nô tỳ làm việc có liên quan gì?” Như Ý vẫn nghĩ không ra, cuối cùng vẫn quyết định hỏi rõ mới được.
Đại phu nhân cười nhạt, sau đó nói: “Những thứ khác ngươi tùy tiện nghe, coi như ta tùy tiện nói, không cần nghiêm túc như vậy, còn về chuyện này, xem như đơn giản cũng không dễ dàng, đó chính là để ta tra được cô gái trên lưng có hoa sen lớn chừng như ngươi là được!”
Như Ý cảm thấy tìm người khó khăn bao nhiêu? Chính cô đã đủ bận rộn, huống chi còn tìm một người như vậy chứ!”
Đại phu nhân nhìn biểu cảm Như Ý như vậy, dường như biết cô có ý thất hứa, mặt cũng hơi sửng sốt, có điều khôi phục lại rất nhanh, thậm chí sắc mặt còn có chút lạnh.
“Ngươi không muốn giúp ta?
Đại phu nhân khí thế mở miệng, thậm chí có chút ý uy hiếp ở trong này.
Như Ý không phải kẻ ngốc, cô không có lựa chọn, mặc dù nhìn Đại phu nhân bình thường không có dáng vẻ uy hiếp gì, nhưng Như Ý biết có lúc chỉ là vẻ ngoài, chỉ là sao Đại phu nhân đối với đứa trẻ này lại coi trọng như vậy chứ?
“Đúng rồi, quên nhắc nhở một câu, người kia là nữ nhi, bây giờ chắc cũng lớn xấp xỉ ngươi!” Vừa nói Đại phu nhân còn quan sát Như Ý một lượt, lại lấy sinh thành bát tự của đứa bé trong trí nhớ ban đầu để suy đoán, không giàu thì sang, quay qua cảm thấy Như Ý không phải.
Như Ý nhận nhiệm vụ của Đại phu nhân, nhưng đột nhiên cảm thấy người này còn mờ mịt, yêu cầu như thế xem như là hơi quá đáng, trừ phi có thế lực của mình mới được.
Chút chuyện này, bỗng chốc khiến Như Ý nghĩ đến bành trướng thế lực của mình ra bên ngoài, sau đó mở rộng tới Vệ phủ , nghĩ tới đây, mới vừa rồi Như Ý còn có chút bận tâm chuyện này thần thái lập tức trở nên phấn chấn lên.
Kỹ viện cái từ này đối với ai cũng không xa lạ gì, Như Ý chủ yếu nghĩ tới cũng là như vậy, có điều ý nghĩ của cô có thể có chút khác so với những người khác, biến thành một loại nghĩa hiền lành, là cô gái bán nghệ không bán thân, dĩ nhiên nếu như bản thân cô gái cũng không ngại, bản thân kỹ viện cũng sẽ không cự tuyệt.
Như Ý chính là muốn tiếp nhận từ tiêu chí hiền lành, nhìn đại quan quý tộc nơi này, rốt cuộc hiền lành thế nào, có điều còn có một điểm chính là nảy sinh quan hệ những người này, sau đó từ trong đó lấy được một ít tin tức, đạt được mạng lưới tình báo của mình, quan trọng hơn chính là còn có thể từ mở rộng tình báo sau đó từ từ mở rộng thế lực của mình.
Như Ý rất thông minh, sau khi tất cả những thứ này đều chuẩn bị xong, cô không nói thẳng cho Vệ quốc công, mà là nói những tin tức này cho Đại phu nhân, bởi vì cô theo bên cạnh Đại phu nhân, Như Ý hiểu Đại phu nhân luôn có chút ý tứ thăm dò Vệ quốc công như vậy, từ đó truyền tin tức này cho Vệ quốc công.
“Phu nhân à, nghe nói gần đây mới mở cái tiệm nữ nhân gì đó? Là đặc biệt thông qua tài đánh đàn nhảy múa tới biểu diễn, từ đó để cho quan quý nhân nịnh nót đưa tiền!” Như Ý xoa vai cho Đại phu nhân, làm bộ như tùy ý nói.
Nhưng Đại phu nhân cũng không để ở trong lòng, nói chuyện mặt đầy coi thường: “Không phải vẫn là kỹ viện đó sao, hình thức vẫn như vậy!”
Đối với nhận định như vậy của Đại phu nhân, Như Ý dừng tay lại, trong lòng có chút khó chịu, kiểu khó chịu này là thương xót đối với những cô gái kia, ngay sau đó nghĩ tới cần các cô ấy, Như Ý cảm thấy mình có thể chỉ bảo các cô ấy bản lĩnh của mình, sẽ có một ngày trừ phi các cô ấy cam tâm trạng nguyện, bằng không không có người nào có thể làm khó các cô ấy.
“Nghe nói các cô ấy là làm từ thiện!” Như Ý nói một câu như vậy, không nói tiếp, cô từ trước đến giờ không phải một người thích lắm chuyện có thể nhắc tới nhiều như vậy, cũng là cô cần, có điều lời nói cần có hiệu quả kỹ lưỡng, đối với cái từ từ thiện này, cô luôn rất tự giác nhảy ra, dường như cái từ này bản thân nó đã tồn tại trong đầu mình.
Đại phu nhân nhíu mày lại, rất nghi ngờ và tò mò phải hỏi: “Cái gì là từ thiện?”
Trên mặt Như Ý lộ ra nụ cười ôn hòa, cảm thấy chuyện phát triển theo kế hoạch của mình, sau đó rất tỉ mỉ giảng giải cho Đại phu nhân cái được gọi là kỹ viện, cái gọi là từ thiện, nói đến mức mặt Đại phu nhân ngạc nhiên.
Thời gian cơm trưa, Đại phu nhân rất đúng lúc nói ý nghĩ và hành động mình nghe được cho Vệ quốc công.
Như Ý nở nụ cười đứng ở bên cạnh, nhìn Vệ quốc công không che giấu chút biểu cảm nào của mình, tâm trạng của mình, cô biết kế này của mình lại gần thêm một bước.
“Như Ý à? Ngươi cảm thấy cái này thế nào?” Vệ quốc công cơm nước xong, ngẩng đầu nhìn Như Ý, rất trịnh trọng hỏi.
Như Ý gật đầu, suy tư chốc lát mở miệng nói: “Nô tỳ cảm thấy có thể cùng hợp tác, dù sao nghe thấy dường như có chút ý nghĩa!” Như Ý là nói thật, không đơn thuần là nghe có ý nghĩa, thứ bên trong cũng có điều hay ho, Như Ý chính là chờ cá cắn câu.
Vệ quốc công suy nghĩ một hồi, cảm thấy có thể, thật ra thì có thể nói ban đầu ông ta đã có ý nghĩ này, cho nên Như Ý nói tới, Vệ quốc công càng khẳng định ý nghĩ của mình, vì vậy Như Ý cuối cùng kéo thế lực bên ngoài trở lại Vệ phủ lần nữa, cô cũng đang chờ thế lực của mình từ từ lớn mạnh.
Như Ý lấy tên gọi là đại bản doanh từ thiện, đây là một từ trong đầu Như Ý cảm thấy bình thường, nhưng bởi vì ý nghĩa nghi ngờ này, vừa nhìn đã thu hút không ít người vây xem.
Như Ý huấn luyện được một người chuyên xử lý công việc, có điều người này không phải người khác, ngược lại là Hàn, thật ra thì Như Ý cũng không có lý do gì tín nhiệm hắn mới đúng, nhưng cũng không biết vì sao, đối với người câm và Hàn, cảm giác của cô chính là tin tưởng bọn họ.
Hơn nữa người câm năm lần bảy lượt cứu mình, muốn lấn lướt mình cũng không phải không có khả năng, cho nên cô thấy rất bình thản.
Tiếp theo, cô sẽ bắt đầu tìm một người như vậy, mặc dù không có đầu mối, nhưng cô vừa nuôi dưỡng thế lực của mình, lại coi như đáp ứng Đại phu nhân, cũng coi như là nhất cử lưỡng tiện.
Thoát thân từ chuyện này, hưởng thụ chút cô độc này, Như Ý mới cảm giác bản thân mệt mỏi, nhìn những ngôi sao bên ngoài sáng lấp lánh, tâm trạng thật tốt, năm nay những ngày tháng này cũng coi như không nhiều lắm, bởi vì vào thu luôn có chút bi thương, hơn nữa ban đêm cũng không lạnh như vậy.
Ngâm mình trong thùng tắm, suy nghĩ của Như Ý lại bay xa, tất cả những điều này càng ngày càng như ý muốn của mình, nhưng cô luôn là càng đến gần chân tướng, trái tim luôn mang theo một loại bài xích.
Bóng người chiếu trong thùng tắm, ánh mắt Như Ý lạnh lẽo, chỉ là trong nháy mắt, Như Ý cầm quần áo khoác lên trên người mình.
“Ai?” Như Ý bay người lên muốn so chiêu với người kia.
Nhưng người kia không nói lời nào, hơn nữa võ công cao cường, đây cũng không phải là điểm chính, điểm chính là hắn dường như chỉ là rình coi, như vậy Như Ý rất tức giận, cầm đại thứ gì đó bên tay mình ném tới.
Đối với tốc độ của Như Ý, vẻ mặt người kia cũng hơi sửng sốt, nhưng có điều cũng không đánh nhau với Như Ý, trực tiếp bay người lên tránh né.
Điều này ngược lại khiến Như Ý tức giận, nhìn võ công của người kia, có chút quen thuộc, nhưng trong trí nhớ lại không nắm được, Như Ý cảm thấy suy nghĩ này phí công, chỉ đành phải coi như không có.
“Ý tưởng này thật sự là của Như Ý?” Trong mắt người đàn ông đầy mới lạ, nghe thủ hạ báo cáo, trên mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn.
Đối với an bài của chủ tử, người báo cáo không dám có nửa điểm chần chờ, quả quyết trả lời: “Vâng! Tất cả đều là ý tưởng của cô ta!”
Người đàn ông nhấp ngụm trà, nụ cười mang ý vị thâm trường, còn có mới lạ, cái loại hiếu kì khi thấy con mồi, hắn thậm chí còn có ý nghĩ muốn bay về: “Như Ý, là ngươi sao? Ta lại không nghĩ tới bản lĩnh ngươi lớn như vậy đó!” Người đàn ông đung đưa cái ly trong tay mình, có chút hơi nóng.
Nghe thấy một người khác báo cáo, mặc dù không chắc chắn như vậy, nhưng nếu có, vậy thì có khả năng đã rất lớn rồi, nụ cười của người đàn ông đã từ mép lan đến toàn bộ gương mặt, điều này khiến cả cung điện cũng được chiếu sáng rực rỡ!
Đứng lên, người đàn ông lần nữa nhìn về phương xa, trong tay cầm một quả hạch, ánh mắt có chút đờ đẫn, tiếp đó, một thứ đồ kỳ lạ phi thân tới, rúc vào bên trong người đàn ông, thần sắc giống như hắn nhìn xa xa ngẩn người.
Người đàn ông thoát ra từ trong suy nghĩ của mình, sờ thứ như thú mà không phải thú bên cạnh, con thú kia thân mật cọ vào người, phát ra một tiếng “A ô”.
“Hàn, tiếp tục xử lý tốt cho cô ta chuyện làm ăn kia, ta rất vừa ý cô ta!” Tiếp tục lại là một hồi trầm mặc, người đàn ông mang con thú kia rời đi.
Hàn nhìn bóng lưng chủ tử rời đi, nhớ tới những lời sấm rền gió cuốn kia hoàn toàn hòa hợp với Như Ý yếu ớt, trong lòng có chút kính nể, hai người này thật sự là có chút giống nhau đó! Khó trách chủ tử để ý như vậy.
“Lão gia, Hoàng thượng gửi mật hàm tới rồi!”
Một người áo đen xuất hiện giống như cái phao, đột nhiên xuất hiện trước mặt Vệ quốc công, không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Vừa nghe là Hoàng thượng, trên mặt Vệ quốc công thoáng qua vẻ nặng nề, nghiêm túc nhận lấy mật hàm.
Có điều càng xem, sắc mặt Vệ quốc công kém, phía trên nhiều lần nhắc tới mối quan hệ tốt với vị Trác công tử kia.
Vệ quốc công thu mật hàm lại, cầm trên tay, bàn tay bóp thật chặt, trong nháy mắt tờ giấy hóa thành tro bụi.
Vệ quốc công nghĩ đến an bài của Hoàng thượng, không thể không cẩn thận sắp xếp công việc cụ thể.
“Dặn dò xuống, những người có sản nghiệp làm ăn tốt, có thể làm ăn tiếp với Trác đại phú thương, các ngươi dừng tay đi làm đi!” Vệ quốc công dặn dò với người bên cạnh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Bầu không khí ở Vệ phủ , bởi vì tâm trạng Vệ quốc công vẫn còn có bóng dáng bận rộn kia, trở nên khẩn trương.
Nhị phu nhân mơ hồ cảm giác được, có điều bà ta cho rằng đây là chuyện làm ăn lần trước, rốt cuộc có tác dụng, xem ra ngược lại càng ung dung cao hứng hơn so với bình thường.
“Dì Ngưu, bà đi liên lạc với chú Ngưu, bảo ông ta liên lạc với thương gia dưới nhà ta việc hợp tác với Vệ phủ , nhớ nhất định phải hợp tác với bọn họ, cho dù cuối cùng táng gia bại sản cũng không có gì đáng tiếc!” Nhị phu nhân nhìn dì Ngưu, cười lẳng lơ, lời nói ra lại độc ác lạ thường, ngay cả đôi mắt động lòng người kia, giờ phút này tất cả đều là ác ý.