Mục lục
Cưng Chiều Của Bạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 335: NGOAN NGOÃN TRỞ LẠI BÊN CẠNH TRẪM

Thác Bạc Liệt cũng cảm giác được động tác người áo đen rõ ràng chậm lại, lông mày vẩy một cái, trong mắt lộ ra một vòng ý cười, một chiêu câu hồn trảo đanh tới.

Trác Lỗi muốn trốn tránh nhưng rõ ràng cũng không kịp nữa, hắn chỉ có thể đánh cược một lần, nếu như bị bắt lại như vậy thì tất cả cố gắng đều đã uổng phí, mạng của mình cũng có thể không giữ được.

“Như Ý …” hắn vừa nói hai chữ này ra cũng rõ ràng cảm giác được tay Thác Bạc Liệt hơi dừng lại, mượn cơ hội này hắn tranh thủ thời gian lắc mình một cái né tránh được một chưởng âm tàn.

Bất quá, Thác Bạc Liệt đối với Như Ý mẫn cảm đã sâu tận xương tủy, vừa lúc đó ngược lại kích phát ý chí chiến đấu của hắn, nhất định phải đem cái người áo đen này bắt lấy.

Trác Lỗi thấy động tác của Thác Bạc Liệt càng thêm nhanh chứ không có chút nào nể mặt lòng thầm kêu hỏng bét. Nếu Như Ý đối với Thác Bạc Liệt có ảnh hưởng hết sức quan trọng như vậy hắn chỉ có lợi dụng tính mạng của Như Ý để đánh cược một lần, cũng có thể nhìn xem ở trong mắt hắn ta đến cùng Như Ý có địa vị gì.

“Như Ý thụ thương, cứu gấp!” Thác Bạc Liệt nghe nói như thế người cũng ngẩn ra, trong mắt vậy mà nổi lên hơi nước, đây là tình cảm như thế nào mới khiến một người quan tâm như vậy, Trác Lỗi không biết, cũng không hiểu rõ, hiện tại hắn chỉ muốn cứu Như Ý trở về, những cái khác về sau lại nói.

Thừa dịp Thác Bạc Liệt ngây người kia, Trác Lỗi ôm lấy đồ vật trong tay phi thân rời đi.

Những quan binh kia thấy người phi thân rời đi thì người thủ lĩnh kia liền hô to một tiếng “đuổi theo!”, tất cả mọi người đang định đuổi theo nào biết Thác Bạc Liệt lại khoát khoát tay: “Để hắn đi đi!”

Tất cả mọi người ngẩn người ở đó, không biết nên đuổi theo hay là không đuổi theo.

Thác Bạc Liệt nhìn thấy những người này thất thần sẵn tâm tình cũng đang không tốt lần này càng thên tức giận: “Chẳng lẽ lời của trẫm không rõ sao? Có phải nói lại cho các ngươi một lần hay không?” Sắc mặt kia đã đen đến mức lập tức liền muốn bốc khói.

Người ở trong cung này ai mà không biết tính tình của Hoàng thượng, ai nhìn thấy Hoàng Thượng mà còn dám nói lời ngỗ nghịch đoán chừng là không muốn sống nữa rồi.

Đám người vội vàng lui xuống đi làm việc của mình. Thác Bạc Liệt nhìn thấy Hoàng cung đã yên tĩnh trở lại liền chậm rãi đi về hướng tẩm cung của mình, trong đầu lại không ngừng hiện lên lời người áo đen vừa mới nói: “Như Ý cứu gấp” ý vị này nghĩa là Như Ý không chết thế nhưng cũng đồng thời nói rõ hiện tại nàng đang rất nguy hiểm, nghĩ đến đây hắn liền giật mình.

Không được, hắn không thể không có nàng, hắn đã chờ bao lâu rồi, hắn không đồng ý thì tại sao nàng có thể chết được, mà hơn nữa hắn còn muốn trừng phạt nàng tại sao đã trôi qua thời gian mấy năm mà nàng lại không quay về tìm mình.

Hoàng Thượng càng nghĩ trong lòng càng tức giận, thế nhưng tức giận cuối cùng cũng không bù được sự nhớ nhung và lo lắng, hắn nói thầm ở trong lòng: “Chỉ cần nàng sống tốt thì ta sẽ không tức giận, không trách tội nàng, nhưng nàng nhất định phải sống sót, mà còn phải ngoan ngoan trở lại bên cạnh trẫm!”

Một chiếc lá theo gió lảo đảo rơi xuống trên vai hắn, sau đó lại rơi xuống trên mặt đất, giống như là trái tim của hắn thời khắc này, nghĩ đến Như Ý, lo lắng cho Như Ý, mâu thuẫn lảo đảo.

Tất cả mọi người đều đã ở trong giấc ngủ say, Hàn tựa hồ cũng có chút ngủ gật, vì có thể thanh tỉnh để bảo vệ Như Ý, hắn ta nhìn dì Mộng đang đứng bên cạnh vẫn luôn chưa rời khỏi đây, nhìn xem sự sám hối, thất vọng đau khổ trên mặt bà ta, có lẽ cũng nên cho bà ta một cơ hội.

“Dì Mộng, ta ra ngoài một chút, ngươi nhất định phải đem người bảo vệ cho tốt, thời khắc chú ý xem Như Ý cô nương có động tĩnh gì hoặc là có tình huống dị thường gì không!” Hàn nhìn dì Mộng một chút sau đó đem nhiệm vụ giao cho bà ta, còn nói rõ nhiệm vụ này gian khổ đến cỡ nào.

Dì Mộng nhìn Hàn, đối với sự mong chờ của hắn ta không biết vì sao lại không nhịn được cúi đầu xuống: “Ta đã biết, yên tâm, ngươi đi làm việc của ngươi đi, ta đã biết sai, cũng biết nàng là con gái của tiểu thư, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào tổn thương đến nàng!” Lúc dì Mộng nói lời này lộ ra sự kiên định dị thường.

Hàn cũng cảm nhận được sự chân thành của bà ta, gật gật đầu sau đó cũng không hề do dự trực tiếp đi ra ngoài.

Dì Mộng nhìn căn phòng trống rỗng chỉ còn lại bà ta và Như Ý đang thoi thóp, nếu như không phải còn có chút hơi thở này đoán chừng bà ta cũng sẽ không coi là Như Ý hiện tại vẫn còn sống.

Dì Mộng chậm rãi ngồi vào bên giường Như Ý, nhìn gương mặt đã trắng bệch tới mức mơ hồ: “Ngươi nói vì sao ngươi sớm không xuất hiện trễ không xuất hiện mà hết lần này tới lần khác lại xuất hiện vào lúc này, ngươi là muốn để dì Mộng ta khó xử đúng không!” Lúc dì Mộng nói lời này trong mắt đều là thương cảm, trong thương cảm còn mang theo cả sự mê mang, nếu như bà ta chỉ có thể lựa chọn một người như vậy thật xin lỗi, bà ta chỉ có thể nói xin lỗi với Như Ý, bà ta muốn cứu tiểu thư, dù cho nói bà ta ích kỷ cũng được, bà ta không sợ chết, thế nhưng bà ta cũng không muốn cô ở trong nước sôi lửa bỏng.

Nghĩ tới đây, ánh mắt dì Mộng lóe lên, siết chặt nắm tay sau đó chậm rãi vươn tay hướng phía cái mũi còn có chút hơi thở của Như Ý.

Từ từ tới gần, bà ta lập tức liền có thể không cần mâu thuẫn như vậy, giãy dụa thống khổ như vậy nữa rồi,

“Vèo!” Một cục đá đánh vào bàn tay đã bịt kín trên mũi Như Ý.

Quay người, một người áo đen đã đứng ở trước mặt dì Mộng, ánh mắt kia tràn đầy hận ý, thậm chí còn có chút cái gì khác nữa.

Dì Mộng nhìn không hiểu, bất quá bà ta cũng không thể bỏ qua như vậy, chỉ còn một chút nữa là bà ta có thể cứu được tiểu thư ra rồi.

Người kia thấy dì Mộng còn muốn tập kích Như Ý, trong mắt mang theo hỏa diễm, phi thân một cái liền muốn đánh bay dì Mộng.

“Ai?” Lúc Hàn đi vào vừa hay nhìn thấy người áo đen kia muốn khai hỏa dì Mộng, hoặc là nói muốn công kích Như Ý, hắn ta nhanh chóng lao đến, người áo đen kia thấy Hàn ra mặt liền vội vàng phi thân rời đi, không hề dừng lại một chút nào.

“Ngươi sao rồi?” Hàn nhìn về phía dì Mộng có chút quan tâm hỏi.

Đối với sự quan tâm của Hàn ngược lại dì Mộng càng tăng lên cảm giác tội lỗi nhiều hơn, bà ta đối với Như Ý vốn là tình thế bất đắc dĩ, bản thân bà ta cũng rất thích Như Ý, mà Như Ý còn là tiểu tiểu thư nên bà ta càng cảm thấy mình bây giờ đang làm việc phạm tội.

Hàn thấy thần sắc của dì Mộng không phải rất tốt, cũng biết bà ta đang rất là lo lắng, dù sao thương thế kia cũng bởi vì bà ta gây ra, nghĩ tới đây Hàn rất là quan tâm nói: “Dì Mộng, nếu như mệt mỏi thì ngươi liền đi nghỉ ngơi đi, ở chỗ này đã có ta trông coi!”

Dì Mộng tâm chậm nửa nhịp, bối rối khoát tay: “Không, không cần, đúng rồi, vừa rồi không phải ngươi nói muốn đi ra ngoài làm việc sao?” Đối với việc Hàn đột nhiên trở về bà ta thật đúng là có chút kinh hãi, vừa rồi nếu không phải người kia xuất hiện thì chuyện mình sát hại Như Ý có phải sẽ bị phát hiện rồi hay không!

Hàn cười cười: “Vừa rồi đúng là có việc, nhưng ta nghĩ đến chủ tử đã dặn dò vô luận như thế nào cũng phải chờ tới khi ngài ấy trở về, không rời nửa bước, vừa rồi chính mình cũng thất trách nên kém chút lại để cho Như Ý bị hại, hiện tại không thể tùy tiện hành động như vậy nữa!”

“Nha!” Dì Mộng đối với giải thích của Hàn cũng không tìm thấy nửa điểm vấn đề, cũng không dám hỏi nhiều nữa, bằng không có thể sẽ khiến cho hắn ta hoài nghi, chỉ cần Như Ý không qua được đêm nay như vậy tất cả có lẽ cũng không cần bà ta động thủ cũng có thể tự giải quyết được.

“Uỵch!” Đang lúc bọn họ nghiêm túc trông coi Như Ý chờ đợi Như Ý thanh tỉnh hay là chờ hừng đông tiến đến, một tiếng vang thật lớn đánh gãy chú ý của hai người

Chỉ thấy Trác Lỗi rất khó khăn tiến vào nội thất, bộ pháp của hắn có chút lảo đảo, chỗ áo cánh tay trái đã sớm bị máu cho làm ướt đẫm.

“Chủ tử!” Hàn kinh hô một tiếng vọt tới, vô cùng lo lắng đỡ lấy Trác Lỗi.

Trác Lỗi thấy là Hàn cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía người nằm trên giường, đem đồ vật trong tay lấy ra: “Đem thứ này sắc lên rồi cho muội ấy uống… Mau!” Trác Lỗi cố gắng để cho mình nói ra rõ ràng chút thế nhưng bởi vì tác dụng của dược vật, hắn nói chuyện bắt đầu có chút mập mờ đứt quãng.

Hàn gật gật đầu, nhìn thấy Trác Lỗi bảo vệ thứ này như vậy liền vội vàng tiếp nhận sau đó tiện tay định đưa cho dì Mộng, nào biết Trác Lỗi không biết lấy sức lực từ nơi nào, một tay đoạt lại đồ vật kia.

“Ngươi cầm đi làm đi!” Ánh mắt kia giống như là không cho phép kháng cự, cái này khiến Hàn cũng có chút tiến thối lưỡng nan.

“Thế nhưng là thương thế của ngài…” Hàn lo lắng đến vết thương của Trác Lỗi, nhìn sắc mặt hắn càng ngày càng đen nên vô cùng lo lắng, thậm chí cảm thấy rất là khó xử.

“Nhanh đi!” Trác Lỗi mặc kệ Hàn, cắn răng nghiến lợi quát.

Dì Mộng vừa định cầm lấy vật kia kết quả lại bị Trác Lỗi đoạt lấy, bà ta cũng biết sự đề phòng của Trác Lỗi đối với mình quá lớn, hiện tại mình làm cái gì cũng sẽ bị hắn hoài nghi, thế nhưng thương thế của hắn? Dì Mộng có chút khó khăn quay đầu nhìn về phía Hàn thấy hắn ta càng là lo lắng, dì Mộng ngẫm lại cuối cùng quyết định: “Hàn ngươi mau đi đi, tiểu thiếu gia nơi này đã có ta chiếu cố!”

Hàn nghe dì Mộng nói như vậy cuối cùng cũng yên tâm, nhanh chóng cầm thuốc đem đi chế biến.

Trác Lỗi nhìn đồ vật đã được mang đi liền quay đầu nhìn về phía dì Mộng ánh mắt có chút hung dữ, bất quá bây giờ tính mạng mới là quan trọng, hắn chỉ có thể phân phó dì Mộng đi lấy thuốc.

“Ngươi đi tìm Giải Độc hoàn ở trong rương đem đến đây cho ta, còn có cả Bạch Lộ đan nữa!” Hắn nghĩ dì Mộng hẳn là sẽ không hạ dược đối với mình, mà hơn nữa cái rương cũng ngay ở gần hắn còn có thể có cơ hội nào hạ dược được chứ!

Dì Mộng thấy Trác Lỗi để cho mình đi lấy thuốc thì trong lòng mới cảm thấy tốt hơn chút, xem ra tiểu thiếu gia chỉ là đang giận trên đầu mình cho nên mới hung ác đối với mình như thế, chỉ cần bà ta biểu hiện tốt một chút thì sẽ không có chuyện gì nữa rồi! “Tiểu thiếu gia, đây là thuốc ngài muốn!” Dì Mộng lấy thuốc từ trong rương ra đưa cho Trác Lỗi, sau đó cầm cái chén trên bàn rót cho hắn một chén nước đang chuẩn bị đưa tới.

“Về sau đừng vọng tưởng đánh chủ ý lên người Như Ý nữa, cho dù Như Ý chết rồi thì chưa chắc đối phương sẽ đem nương thả ra đâu, người kia chỉ là muốn mượn đao giết người thôi, nếu Như Ý chết thì nương cũng không sống nổi!”

Tay dì Mộng bởi vì câu nói này của Trác Lỗi mà bị vẩy nước vào trên tay, Trác Lỗi đã nói rõ ràng như vậy thì hiển nhiên hắn là biết tất cả mọi chuyện, vậy mình… Dì Mộng không biết đến cùng mình phải làm thế nào, không có đem tiểu thư cứu ra được lại còn đả thương tiểu tiểu thư.

Trác Lỗi giống như là nhìn ra tâm tư của dì Mộng tâm cũng mềm xuống một chút, dù sao hắn biết dì Mộng đối với nương mình là trung tâm: “Yên tâm, nương sẽ không có chuyện gì đâu, bên này ta cũng đã tra ra manh mối rồi, chẳng mấy chốc sẽ không có chuyện gì!”

Khi hắn nói đến chỗ không có việc gì thì ánh mắt của hắn cũng không tự chủ được chuyển hướng nhìn vào Như Ý, sẽ không có chuyện gì! Hắn ở trong lòng tăng thêm một câu.

Thác Bạc Liệt nhìn tấu chương bên cạnh không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy bực bội, bây giờ hắn không biết hiện tại Như Ý thế nào, muốn hành động thế nhưng lại không tĩnh tâm đưa ra kế hoạch được.

“Hoa Ninh, Hoa Ninh…” Hắn lên tiếng gọi nhưng tại sao lại không có ai đáp lại.

Một người khác lóe lên trước mặt Hoàng thượng: “Hoàng Thượng, Hoa Ninh đã mất tích rất nhiều ngày rồi!”

Hoàng Thượng nghe xong lời này lông mày lập tức nhíu lại, cái gì gọi là mất tích rất nhiều ngày, khó trách sự kiện kia đột nhiên lại như vậy, tính cả nữ tử kia cũng đã biến mất, chuyện này rốt cuộc là như thế nào.

“Ngươi đi điều tra thêm cho trẫm, lần cuối cùng Hoa Ninh làm việc là lúc nào, đi thăm dò xem người giao dịch với dì Mộng đến cùng là như thế nào, vì sao cùng với dự liệu của trẫm lại có chút khác biệt.

“Rõ!” Tới vô ảnh đi vô tung, người vừa rồi còn đứng đó giờ đã sớm không có bóng người, chỉ để lại một mình Thác Bạc Liệt ở nơi đó âm thầm nhíu mày.

Thác Bạc Liệt lần nữa cầm tấu chương lên, nhiều lần nhìn thấy tấu chương liên quan tới Trác gia khiến hắn nhịn không được mà nghĩ sâu xa, có lẽ mẫu hậu muốn nhắc nhở là, Trác gia này xem ra vẫn là trảm thảo trừ căn mới tốt, bằng không chỉ sợ đến lúc đó không bị Vệ Quốc Công đổi chủ thì cũng bị thế lực của Trác gia một tay che trời, bất quá bây giờ Trác gia đều là mấy võ tướng thô bỉ, muốn đấu dũng có lẽ còn có độ khó chứ hiện tại đấu chí đối với hắn còn là chuyện đơn giản.

Nghĩ tới đây, đầu não Thác Bạc Liệt nhất chuyển, sau đó lộ ra một nụ cười cao thâm khó hiểu, ở bên trên tấu chương kia vẽ một vòng tròn, trong ánh mắt tất cả đều là tính toán, lần này một hòn đá ném hai chim thì có thể chứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK