CHƯƠNG 156: CHỈ CÓ THỂ BỎ CUỘC
Mặc dù Đường Bắc Khôi cũng là cao thủ cấp tám…
Nhưng với võ công của cô, chỉ cần có thể đánh lén lúc người ta không đề phòng, nắm bắt được một chút cơ hội nhỏ nhoi, cho dù đối phương chỉ chần chừ một giây thôi, muốn đánh lén Đường Bắc Khôi thành công chắc chắn chẳng có vấn đề gì.
Chỉ có điều Đường Bắc Khôi gian xảo thật!
Ông ta đã đề phòng từ lâu rồi, không hề ứng chiến đòn tấn công lén của Như Ý.
Mà lại trốn tránh ra sau như rùa rút đầu vậy!
Lôi Đình Phích Lịch đứng sau ông ta lại chạy lên nghênh chiến.
Võ công của Lôi Đình và Phích Lịch rất cao, hai người họ tâm ý tương thông, sức chiến đấu đột nhiên mạnh mẽ hơn, Như Ý muốn đối phó với bọn họ cũng phải tốn thời gian, cứ là thế Đường Bắc Khôi đã có đủ thời gian giết hại tứ đại mạc khách ấy rồi!
“Hừ! Muốn đánh lén? Lão phu muốn cho ngươi biết hậu quả của đánh lén!”
Đường Bắc Khôi vừa nói dứt lời, cảm thấy thẹn quá thành giận rồi giơ kiếm chém đứt cánh tay trái của Hồng Chúc!
Một cánh tay người cứ thế mà rơi xuống đất…
Máu tươi phun ra như ống nước đột nhiên bị nổ tung…
Hồng Chúc ngất đi ngay!
Nhưng không rên rỉ một tiếng nào.
Như Ý cảm thấy áy náy nhưng cô không làm gì được!
Như Ý bị thương, ba người thuộc tứ đại mạc khách đã không còn nội lực nữa, hai người trong số đó nửa sống nửa chết, mà chung quanh không chỉ có ba kẻ địch cường hãn mà còn vài trăm tên cung thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Dựa vào sức của một mình không thể cứu bọn họ bình an trở ra!
Như Ý quyết định thí tốt giữ xe!
Tứ đại mạc khách, cô chỉ có thể chọn người để cứu mà thôi.
Ba người Hoa Lâu Dung, Kiếm Hàn Y, Hồng Chúc bị xích chung một sợi…Hơn nữa Hoa Lâu Dung và Hồng Chúc chỉ còn lại nửa cái mạng!
Cứu Thu Vân thôi!
Ít nhất không thể để tứ đại mạc khách toàn quân bị diệt.
Mặc dù không hề mong muốn như thế nhưng Như Ý không còn cách nào khác nữa, chỉ có thể đưa quyết định bi tráng và khó khăn như thế!
Cô thầm quyết định trong lòng, chỉ cần nắm bắt được cơ hội, nhân lúc kẻ địch không chú ý mà đưa Thu Vân nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi này.
Người mà cô có thể cứu chỉ có mình Thu Vân mà thôi!
Những người khác, chỉ có thể từ bỏ mà thôi!
Đây là quyết định bất đắc dĩ!
Thu Vân nhìn thấy Hồng Chúc bị đứt một cánh tay mới òa lên khóc lớn rồi nhào đến ôm chặt Hồng Chúc đang hôn mê vào lòng, cô ta thét lên: “Hồng Chúc! Hồng Chúc! Muội tỉnh lại đi!”
“Tỉnh lại nhanh đi! Muội không thể chết đi thế này được, chúng ta vẫn chưa tìm được chủ nhân mà! Còn chưa tìm được chủ nhân sao có thể chết được!”
Hồng Chúc yếu ớt tỉnh lại, nhìn Thu Vân nước mắt đầm đìa rồi nói: “Tỷ đừng khóc nữa. Trước giờ tỷ là người bình tĩnh thông minh nhất trong bốn người chúng ta, sau này phải thay ba người chúng ta tìm chủ nhân! Sau khi tìm được chủ nhân, tỷ phải nói với chủ nhân rằng ba người bọn ta thật vô dụng, không thể hầu hạ chủ nhân.”
Nét mặt Kiếm Hàn Y thoáng có vẻ đau thương: “Thu Vân! Tỷ mau đi đi! Đừng ngốc nữa! Tỷ không thắng nổi bọn họ đâu! Lão tặc này tìm trăm phương ngàn kế muốn giết chết bốn người chúng ta, ba người bọn ta chẳng còn hy vọng thoát thân khỏi chốn này nữa, nhưng tỷ nhất định phải trốn thoát! Cũng phải báo thù thay bọn ta, sau này phải một lòng một dạ đi tìm chủ nhân! Tỷ phải nhớ rằng sứ mệnh duy nhất của tứ đại Mạckhách chúng ta là tìm kiếm chủ nhân!”
Thu Vân nói: “Nhưng mà…Nhưng mà chúng ta đã tìm kiếm nhiều năm như vậy như vẫn không tìm được chủ nhân! Hiện giờ phải đi đâu tìm chủ nhân đây!”
Kiếm Hàn Y nhìn thấy Hoa Lâu Dung dần dần khôi phục ý thức rồi nở nụ cười thê lương lạnh lẽo: “Hoa Lâu Dung, cả đời này, người làm Kiếm Hàn Y ta ghét nhất là ngươi!”
Có lẽ Hoa Lâu Dung hồi quang phản chiếu, trạng thái tinh thần lại tốt hơn một chút, hắn ta miễn cưỡng nặn ra nụ cười phóng khoáng: “Ồ ồ! Đây là duyên phận!”
“Không ngờ trước khi chết còn có thể chết cùng chỗ với ngươi! Kiếp này không còn gì để nuối tiếc nữa!”
“Kiếp này không còn gì để tiếc nuối nữa? Thật vậy hay sao?”
“Phải đấy! Không còn gì tiếc nuối? Nói thì dễ dàng đấy! Chúng ta…Chúng ta vẫn còn chưa tìm được chủ nhân!” Ánh mắt lạnh lùng của Kiếm Hàn Y bắt đầu trở nên mơ màng.
Hoa Lâu Dung bỗng dưng nghiêm nghị mà bi thương: “Cho dù chúng ta chỉ được nhìn chủ nhân trong giây lát thì có chết đi cũng cam lòng! Nhưng mà, nhưng mà…Không ngờ chúng ta tìm nhiều năm như vậy mà chưa gặp chủ nhân đã chết đi rồi!”
Hồng Chúc cũng nói: “Hai huynh ơi! Hồng Chúc cảm ơn hai huynh đã chăm sóc muội bấy nhiêu lâu nay, mấy năm nay chúng ta chung sống với nhau như huynh đệ tỷ muội trong nhà, thật ra sống vui vẻ lắm, chỉ là đến lúc chết vẫn chưa tìm được chủ nhân, quả thật đó là tiếc nuối đời này của chúng ta!”
Đường Bắc Khôi tức giận nói: “Các ngươi ở đó ôn lại chuyện xưa à? Người đâu! Giết hết bọn họ cho ta!”
Bỗng dưng Như Ý giận dữ nói: “Chậm đã!”
Đường Bắc Khôi nói: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi có nói ngon nói ngọt thế nào lão phu cũng sẽ không tin tưởng đâu! Đợi đến khi ngươi chết rồi, tất nhiên lão phu sẽ có cách điều tra rõ ràng thân phận của ngươi! Đến lúc đó, rương sắt cũng sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của lão phu đâu, không có bất kỳ thứ gì trong thiên hạ này có thể thoát được lòng bàn tay của lão phu!”
Như Ý nói: “Ngươi sắp chết rồi, có thể nói vài câu không?”
Đường Bắc Khôi đáp: “Ngươi có di ngôn gì muốn nói?”
Như Ý không để ý đến ông ta nữa mà bước lên vài bước, nhìn thấy Thu Vân và mấy người Hoa Lâu Dung bi thương đau đớn ôm nhau, trong lòng cô chợt thấy cảm động.
Bốn người họ, vừa đáng buồn lại vừa đáng thương!
Bốn người họ còn trẻ trung như vậy, cả đời này lại vì lý do đặc biệt nào đó mà phải đi tìm và hầu hạ chủ nhân chưa từng gặp mặt!
Nhưng chưa từng được sống riêng của mình!
Như Ý thở dài nói: “Có phải dưới lòng bàn chân của chủ nhân mà mọi người tìm kiếm có vết bớt bốn ngôi sao bức cung không?”
Hoa Lâu Vân nhìn cô rồi nói: “Chẳng lẽ công tử biết chủ nhân của chúng ta ở đâu ư? Nếu như công tử có thể báo cho chúng ta biết, chúng ta chết cũng có thể nhắm mắt rồi!”
Như Ý gật đầu: “Ta biết cô ấy là ai!”
Nét mặt Hoa Lâu Dung ánh lên vẻ mừng rỡ, nhưng mừng rỡ rồi bi thương lại ập đến: “Tiếc là chúng ta tìm được chủ nhân nhưng lại không có cách nào gặp được người!”
Như Ý nói: “Không! Ngươi sẽ gặp được cô ấy! Ít nhất trước lúc ngươi chết nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện này!”
Hoa Lâu Dung lắc đầu buồn bã nói: “Công tử đừng an ủi bọn ta! Đêm nay mấy người bọn ta chẳng thể nào thoát khỏi bàn tay của quỷ dữ được, vĩnh viễn cũng không thể gặp mặt chủ nhân được nữa!”
Vẻ mặt của hắn đượm vẻ nuối tiếc.
“Không! Ta nói có thể là có thể! Bốn người các ngươi nhất định có thể tìm được người ấy trước khi chết!” Cô vừa dứt lời đã cởi giày của mình ra…
Tứ đại mạc khách đều tò mò nhìn cô.
Đến Đường Bắc Khôi cũng tò mò nhìn cô chằm chằm.
Như Ý đứng một chân rồi giơ chân còn lại lên để tất cả mọi người nhìn thấy lòng bàn chân của cô…
“A! Bốn ngôi sao…”
“Bốn ngôi sao bức cung?”
“Chủ nhân!”
“Y lại là chủ nhân của chúng ta!”
“Trời ạ!”
“Cuối cùng chúng ta đã tìm được chủ nhân rồi!”
Vẻ mặt của tứ đại Mạc khách đều kinh ngạc vô cùng!
Hàn Kiếm Y vẫn thắc mắc: “Không đúng! Người này là giả, rõ ràng chủ nhân của chúng ta là con gái cơ mà! Tuyệt đối không thể là đàn ông được!”
Như Ý cười nhạt rồi xõa tóc xuống…
Mái tóc đẹp đẽ đen nhánh tuôn xuống như thác nước…
Tứ đại Mạc khách ngơ ngác nhìn nhau.
Đến Đường Bắc Khôi cũng kinh ngạc không thốt nổi nên lời!
Người phản ứng kỳ quặc nhất là Thu Vân, ánh mắt của cô đong đầy nỗi đau đớn và buồn bã, nước mắt chảy đầm đìa: “Cô…Cô… Hóa ra cô là phụ nữ sao?”
Như Ý gật đầu.
Thu Vân nói: “Vậy cô trêu ta…”
Như Ý cảm thấy hơi áy náy: “Nếu như ta không phải phụ nữ là sao lại trêu ghẹo cô cơ chứ?”
“Cô…”
“Cô…Lại là…”
Thu Vân bi thương nói không nên lời!
Cô không biết có thể dùng từ ngữ gì để diễn tả tâm trạng hiện giờ của mình!
Nhưng ba người khác lại vui vẻ kích động không gì bì được!
Đặc biệt là Hoa Lâu Dung, vẻ mặt hắn ta đỏ ửng, mừng rỡ đến thở không ra hơi: “Tốt quá rồi! Tốt quá rồi! Hóa ra cô là chủ nhân mà chúng ta tìm kiếm bấy lâu nay! Khéo quá đi mất! Chỉ là, chủ nhân, tại sao cô mãi vẫn không nhận chúng ta?”
Như Ý lắc đầu nói: “Ta không biết ta là chủ nhân các người muốn tìm, thật ra cho đến tận bây giờ ta vẫn không biết tại sao các người phải tìm một người có bốn ngôi sao bức cung dưới lòng bàn chân! Nhưng mà nếu đó là nguyện vọng của mọi người trước lúc chết thì ta sẽ giúp mọi người thực hiện nó!”
Hoa Lâu Dung nói: “Chủ nhân! Chủ nhân! Cô mau đi đi! Lão tặc này không phải người tốt gì đâu, đừng tin tưởng bất kỳ lời nào ông ta nói, cô mau rời khỏi nơi này! Bốn người chúng ta không thể bảo vệ cô nổi!”
“Ha ha!”
“Chủ tớ đoàn tụ quả thật cảm động lòng người!”
“Không ngờ trước lúc các ngươi chết lại có thể gặp được kì ngộ như thế này!”
“Hóa ra hắn là chủ nhân của các ngươi?”
“Tốt lắm! Tốt lắm! Rất thú vị!”
Đường Bắc Khôi vỗ tay bước đến, ông ta bước sang bên ấy, hai người Lôi Đình Phích Lịch theo sát ông ta, không hề cho Như Ý bất cứ cơ hội nào để đánh lén!
Kiếm Hàn Y giận dữ: “Lão tặc! Ngươi muốn chém muốn giết thì tùy ngươi! Nhưng ngươi không được đụng đến chủ nhân của chúng ta, tứ đại mạc khách chúng ta có làm quỷ cũng không tha cho ngươi đâu!”
Hồng Chúc đã yếu đến không nói nổi thành lời, nhưng vẫn nhìn Đường Bắc Khôi trân trân với ánh mắt giận dữ sắc bén.
Đường Bắc Khôi cười ha hả: “Đêm nay nay chủ tớ các người đi xuống hoàng tuyền mà nói cho hết tình cảm đậm sâu của các ngươi!”
Như Ý thầm nghĩ: “Bốn người này không nên chết!”
“Bọn họ trung thành với mình như thế!”
“Sao mình nỡ nhìn bọn họ mất mạng đây?”
“Nếu không cố gắng tìm cách thì sau này mình sẽ hối hận cả đời rồi!”
“Trường đặc công chưa từng dạy thối lui lúc lâm trận!”
Ánh mắt Như Ý chợt trở nên lạnh lùng…
Đó là sự bi tráng thấy chết không sờn!
“Kiếm Hàn Y!”
Kiếm Hàn Y dứt khoát trả lời: “Chủ nhân có gì phân phó?”
“Ngươi và Thu Vân phụ trách bảo vệ Hoa Lâu Dung và Hồng Chúc! Giao lão tặc này và tất cả cung thủ ở đây lại hết cho ta!” Đột nhiên Như Ý đánh ra hai chưởng như u linh, đập vỡ xích sắt trên xương tỳ bà của Kiếm Hàn Y, rồi cô lập tức bay vút lên không, biến thành một bóng đen cực lớn đâm sầm về phía Đường Bắc Khôi!
Đường Bắc Khôi biết đối phương muốn liều chết một phen mới gào lên: “Cung thủ! Mau bắn cung! Giết hết bọn chúng cho ta!”
Rõ ràng Như Ý muốn liều chết đấu tranh!
Cho dù có chết cũng phải cứu sống bốn người bọn họ!
Trong số bốn người bọn họ, Thu Vân giữ lại được phần lớn công lực, mà ít nhất Kiếm Hàn Y vẫn còn sức đi lại…Chỉ cần hai người họn họ có thể bảo vệ Hoa Lâu Vân và Hồng Chúc, tất nhiên còn có bản thân bọn họ.
Tranh thủ chút thời gian cho Như Ý…
Cho dù chỉ một chút mà thôi…
Như Ý phải giải quyết hàng trăm cung thủ này trước mới có thể hoàn toàn kiềm chân Đường Bắc Khôi và Lôi Đình Phích Lịch.
Không bị những mũi tên độc ấy uy hiếp, muốn cứu bốn người bọn họ dễ dàng hơn nhiều!
Nhưng vấn đề bây giờ là…
Năm trăm mũi tên độc!
Đều đã lên cung tên rồi! chỉ cần đụng vào là bắn ra ngay!
Chỉ cần manh động một chút thôi, Đường Bắc Khôi vừa ra lệnh là năm trăm mũi tên độc sẽ bắn bọn họ thành con nhím trong nháy mắt.