Tú Vy thẫn thờ suy nghĩ với những đấu tranh tư tưởng trong đầu, ánh mắt nhìn về phía trước nhưng sâu thẳm là một cái nhìn xa xăm, tay ôm khư khư lòng ngực của mình. Trường Niên lục tung cả căn tủ mới thấy được hộp cứu thương. Hắn từ từ lôi chiếc hộp ra thổi những hạt bụi nhỏ li ti lấy tay vệt ngang mặt hộp quay lại nhìn Tú Vy. Cô vẫn ngồi thẫn thờ một mình, hắn thở phào đi tới.
- Vết thương khiến cô bị bệnh tim luôn hay sao mà cứ ôm lồng ngực của mình vậy.
Hắn nói làm cô giật mình buông tay mình ra, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mi hai tay nắm vào nhau mặt cuối xuống trả lời.
- Tôi không sao.
- Chật...tôi cứ tưởng cô sẽ phản ứng một cách thái quá chứ, không ngờ cô cũng biết im lặng.
Hắn chép miệng ngồi quỳ một chân xuống dưới sàn gỡ nắp hộp cứu thương ra, lấy băng gạt một chiếc kéo, găng tay y tế, một chai thuốc nhỏ đặt lên giường bên cạnh chỗ cô đang ngồi. Hắn cất chiếc hộp trống rỗng lên chiếc bàn nhỏ sau lưng, đeo chiếc găng tay trắng , lấy chiếc kéo kẹp một cục bông thấm thuốc vào một tay cầm còn một tay đặt lên đùi của cô mí mắt giật giật ra hiệu cho Tú Vy làm gì đấy nhưng cô không hiểu thắc mắc.
- Ý anh là sao, mắt anh bị nhặm à.
- NHẶM CÁI ĐẦU CÔ! Thoa thuốc vào sẽ rất đau nắm chặt lấy tay tôi để bớt đau.
Hắn mệt mỏi với sự kém thông minh của cô nên đành phải nói vạch toẹt ra.
- Tôi không không sợ đau, không cần phải nắm.
Cô đỏ mặt phớt lờ sự quan tâm của hắn nhưng bây giờ cô mới thấy cánh tay bị thương hơi đau nhưng vì cái "tôi" của mình không cần sự giúp đỡ của hắn.
- Tôi sẽ để tay mình ở đây? Chừng nào không chịu nổi thì cứ nắm hay bấu xé nó cũng được, tay miễn phí không cần phải ngại.
Hắn mỉm cười để tay ở đấy, hắn biết tỏng những gì cô nghĩ trong đầu nên chừa đường lui cho cô. Tú Vy đưa cánh tay đang bị thương của mình đặt lên đùi. Hắn nhẹ nhàng chậm thuốc vào vết thương, cô nhăn nhó mặt mũi tái xanh vì đau nhưng vẫn cố không chịu nắm lấy tay của hắn, nhắm mắt lại nghiến răng không rên la một tiếng nào. Hắn thoa xung quanh bên ngoài nhìn cô cười nhếch.
- Vẫn còn ngoan cố à! Được để tôi xem cô chịu đựng tới đâu.
Hắn chạm miếng bông tẩm thuốc vào vết thương sâu bên trong một ngày mới mạnh hơn. Cô điếng người gật nãy mình gồng người bấu víu lấy tay hắn những tiếng la bắt đầu phát ra từ khóe môi nhưng rất nhỏ. Hắn vẫn say mê làm công việc mà mình cảm thấy thích thú mặc cho cô bấu xé tay của mình. Hắn coi đó như một chiến lợi phẩm khi thuần phục được một phù thủy ngoan cố. Một lát sau công việc cũng hoàn thành xong, máu không còn chảy nữa, hắn rắc lên vết thương một thứ bột gì đấy làm cho cô không còn một chút gì gọi là đau. Buông lỏng người thả tay Trường Niên ra, hắn dùng một miếng bông đắp lên vừa khít vết thương, cuộn tròn băng gạt xung quanh vết thương hai vòng cổ tay rồi dùng kéo cắt ra cột lỏng thành chiếc nơ. Hắn đặt nhẹ lên đùi của Tú Vy, lau những giọt mồ hôi trên trán của mình bỏ tất cả các thứ vào lại trong hộp.
- Xong rồi đấy, thấy đỡ hơn nhiều chưa? Đây là loại thuốc gia truyền của họ Lý chúng tôi, khoảng một tuần nữa vết thương sẽ lành và không để lại sẹo.
Hắn đứng lên nhìn vào miếng băng trắng trên tay của cô một lát nhắc nhở rồi cất đồ cứu thương vào lại chỗ cũ.
- Cảm ơn nhiều.
Cô nắm cánh tay bị thương xoay qua xoay lại xem thử có gì bất thường không, nhìn hắn mỉm cười chân thành cảm ơn.
- Không có gì, nếu không có cô không chừng người bị thương lại là oắt con nghịch ngợm Mẫn Mẫn.
Hắn vừa nói vừa cất chiếc hộp vào trong ngăn tủ nhỏ sâu bên trong.
- Cậu nhóc đó tên Mẫn Mẫn sao? Tên đẹp mà người cũng dễ thương nữa.
- Còn tên Trường Niên thì sao?
Hắn nhân cơ hội cô đang chìm trong vui vẻ hỏi lại.
- Rất đẹp người cũng đẹp nữa.
Cô cười rạng rỡ gật gù trả lời, gương mặt sượng xuống đỏ hoe suy nghĩ những điều mình vừa nói xấu hổ gãi đầu giải thích lại.
- Tôi...tôi bị liệu...anh đừng hiểu lầm.
- Lần sau nên suy nghĩ trước khi nói, dễ cho người khác sự hiểu lầm lắm.
Hắn cười nhạt đóng cánh tủ lại đi tới uống một ngụm nước, nhìn về phía cánh cửa giả vờ nói lớn chân thì bước nhẹ nhàng tới.
- Em yêu à, em thấy vui chưa, lần sau anh sẽ làm cho em vui hơn nhoa.
- Này, anh nói cái gì vậy?
- Suỵt.
Tú Vy thất thần quay mặt lại nhìn hắn khó chịu, hắn đặt tay lên môi ra hiệu cô giữ im lặng chỉ tay về cánh cửa. Cô nhìn theo thấy cánh cửa động đậy gật đầu.
Ở ngoài cửa mấy đứa trẻ chen lấn nhau áp tai vào bên trong nghe lén có khi cười khúc khích xì xào.
- Yên Ái, cậu có nghe được gì không?
- Lúc nãy có tiến la rất mãnh liệt, bây giờ hết nghe rồi.
Một cô bé ở trước nói nhỏ tiếp tục nghe tiếp.
[ CẠCH...A...A ]