- Đừng khóc nữa, anh sẽ đau lòng đấy, hứa với anh đừng bao giờ suy nghĩ những chuyện lặt vặt nữa nhé.
- Chắc em cũng đói rồi, anh sẽ làm thức ăn cho em.
Cô nhìn hắn khẽ gật đầu thút thít, hắn đứng dậy nắm hai tay cầm của chiếc xe đẩy đi vào nhà bếp để cô ngồi vào chỗ có thể quan sát được tất cả mọi thứ, còn mình lấy chiếc tạp dề mang vào, xoăn cổ tay áo lên tận khủy tay bắt đầu công việc của mình hắn nhìn vào tủ lạnh nghĩ ngợi một lát quay sang nhìn cô mỉm cười hỏi.
- Hôm nay em muốn ăn gì.
- Chỉ cần món anh nấu em cũng đều muốn ăn ( cô mỉm cười đáp lại).
- Được rồi, anh sẽ làm súp để em bồi bổ, đợi anh một lát sẽ có ngay.
- Dạ.
Hỏi ý kiến của Tú Vy xong hắn mới bắt đầu làm, ánh mắt của hắn nhìn vào những nguyên liệu trên bàn cũng tràn ngập tình yêu. Cô mãi mê nhìn mái tóc đen bóng bẩy, thấm ướt bởi những giọt mồ hôi nhưng không làm hắn thấy mệt mỏi mà còn làm hắn thêm hứng thú làm một chút rồi nhìn cô khẽ cười rồi tiếp tục làm hình như hắn sợ rời mắt lâu hơn cô sẽ bỏ trốn khỏi đây không bao giờ gặp lại được.
Nhìn hắn quan tâm đến mình như vậy khiến cô vừa vui vừa đau lòng, đôi mắt mơ màng thăm thẳm buồn cuối đầu một lát sau ngẩn lên. Hai tay cô lăn bánh xe chạy từ từ tới chỗ hắn rồi dừng lại ngần ngại cất lời.
- Anh có thể dạy em nấu ăn được không?
Trường Niên sững sờ khi nghe Tú Vy nói muốn cùng mình nấu ăn, gương mặt trở nên rạng rỡ dừng tay lại quay sang nhìn cô đính chính lại.
- Em thật sự muốn nấu ăn cùng anh sao?
- Đương nhiên rồi, vẻ mặt anh như vậy là sao? Có phải anh chê em không biết nấu ăn phải không?( buồn bã có chút giận hờn).
- Ấy...ấy, anh không có ý đấy( lắc đầu phản biện) anh vui còn không hết đấy chứ, được rồi anh sẽ giúp em trở thành một người vợ đảm đang.
Trường Niên chống hai tay lên chiếc xe lăn cuối người áp sát vào Tú Vy nháy mắt tươi cười, đẩy cô lại chính giữa bếp, sau khi nhận lời làm người chỉ dẫn cho Tú Vy, tay chân hắn luống cuống đụng vào cái gì là rớt cái đấy, cô nghe rất rõ tiếng đập mạnh phát ra trong lòng ngực từ hắn đỏ mặt khẽ người nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Trường Niên nhỏ giọng.
- Bình tĩnh lại đi, anh cứ run như vậy không khéo cháy nhà luôn bây giờ.
Từ khi Tú Vy nắm lấy tay của mình hắn không còn cảm thấy bối rối nữa thay vào đó là sự tĩnh lặng ấm áp, hắn đặt tay còn lại lên tay của cô thỏ thẻ.
- Có em an ủi anh hết hồi hộp rồi, chúng ta bắt đầu thôi anh sẽ đứng sau lưng chỉ dẫn em cứ làm theo là được, không ngon anh không lấy tiền đâu..
Trường Niên mỉm cười đứng sau lưng Tú Vy, chỉ cho cô những thứ cần phải bỏ vào, thỉnh thoảng còn nắm lấy tay nhau cùng đảo đều thức ăn trong chảo, vừa nấu hắn vừa kể truyền thuyết về mấy món anh mà mình tự nghĩ ra. Cách kể của hắn vừa sinh động vừa hài hước làm cô cười không ngớt những muộn phiền bỗng chốc tan biến, không khí hạnh phúc lan tỏa khắp nhà cùng với tiếng cười nói rôm rả vang khắp nhà.