Căn phòng le lói ánh sáng từ những ngọn nến không khí khá căng thẳng. Cô và hắn không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này.
Cả hai chưa từng nghĩ người đêm đó lại là người mình yêu sau nhiều lần gặp gỡ. Cô ngồi thẩn thờ cảm thấy xấu hổ không nói một lời.
Cô nhìn hắn, hắn nhìn cô Hà Phong nhìn hai người sao mà cảm thấy tức quá.
Muốn nói gì thì nói cho xong đi, những tưởng anh sẽ được thả nhưng không ngờ vẫn bị trói ngồi nhìn.
"Rồi im lặng để bao giờ"Anh lên tiếng.
Cả hai vẫn không nói gì, có lẽ hắn nên nói trước.
"Thì ra người đó chính là em, anh thật ngốc đến cả con của mình mà cũng không nhận ra được"
"Ai mà biết, ông trời thật biết trêu đùa người khác"
"Nếu mọi chuyện đã lỡ dở thì anh sẽ chịu thiệt cưới em làm vợ"
"Anh mới nói gì?" Trừng mắt.
"Anh đùa đấy, nếu ông trời đã muốn trêu ngươi thì chúng ta chơi một trò chơi đi"
"Trò gì?"
"Chơi trò vợ chồng"
Hắn rời khỏi ghế bòng cô lên bỏ chạy như vừa nhặt được vàng. Hình như hắn đã quên một điều gì đó rất quan trọng.
"Hai người thật là, ngủ với nhau một đêm không nhớ mặt nhau"
Anh khẽ cười quay sang mấy tên thuộc hạ còn lại cao giọng"Lão đại các người tìm được vợ rồi đấy thả tôi ra đi"
"Xin lỗi, lão đại chưa nói thả người, anh chịu khó ở đây đi. Chúng tôi báo công an rồi khi nào họ đến anh sẽ được giải thoát"
"Cái quái gì thế này, Tú Vy sao em không giết anh luôn đi...huhu.."
Đám thuộc hạ bỏ đi để anh lại một mình gào thét trong vô vọng. Cánh cửa khép lại những ánh sáng hi vọng hoàn toàn bị dập tắt.
"Tôi hận"
Mọi thứ đến quá bất ngờ làm cô chưa thể tin được. Nhưng hắn thì ngược lại ánh mắt không có chút gì là vui chỉ chú tâm lái xe.
Tú Vy ngần ngại hỏi: "Anh không thấy vui khi biết Gia Minh và Ninh An là con ruột của mình sao"
"Két"Chiếc xe dừng lại bên lề đường hắn suy tư nhìn cô.
"Anh không phải là người thích vui lần hai"
"Là sao?" Lời hắn nói làm cô khó hiểu.
Khóe môi cong nhẹ xoa đầu cô nhẹ nhàng giải thích.
"Em không biết ngay từ đầu bọn chúng gọi anh là papa anh đã xem chúng là con ruột. Anh đã thấy rất vui và hạnh phúc, chúng có là con ruột của anh hay không điều đó không còn quan trọng"
Bây giờ cô hiểu chỉ là cô nghĩ nhiều hắn chưa từng quan tâm hai đứa trẻ là con ai hắn chỉ biết một điều rằng chúng là con của mình.
Có lẽ tình cha con đã gắn kết họ lại với nhau suy cho cùng cô chẳng hiểu hắn một tý nào.
Cũng may ông trời đã cho hai người tìm thấy và yêu nhau nếu để lỡ nhau một lần nữa thì sẽ ra sao.
"Nhưng điều đó đối với em rất quan trọng, anh có biết về vấn đề này em suy nghĩ rất nhiều. Nếu chuyện sự thật này chưa phơi bày em đến với anh chắc người chịu thiệt là anh. Em định từ bỏ...ưm"
Cô sững sờ đôi mắt sững sờ, bờ má ửng hồng cảm nhận làm môi mềm khỏe khoắn áp mạnh vào môi mình.
Hắn cưỡng hôn trước khi cô nói những chuyện không hay mút nhẹ.
Câu đầu tiên mọi cô gái sẽ làm là ngại ngùng và nói ngập ngừng: "Anh...anh làm gì vậy" Nhưng cô thì ngược lại đẩy hắn ra chuyển sang giận dỗi.
"Muốn thì lên giường, em không muốn làm mấy chuyện này trên ô tô. Y như con điếm lén lút làm tình nhân vậy?"
"Hửm..." Nhìn cô bằng ánh mắt rảnh mãnh.
Cô đẩy mặt hắn sang bên kia nghiêm giọng:"Không phải em nói như vậy là anh triển luôn đâu nha"
Hắn cười như một đứa trẻ đẩy nhẹ vai cô:"Trong mắt em anh xấu như vậy sao?"
"Không xấu, mà là cực xấu, anh xấu xấu lắm"Ngón tay cô nhấn nhấn mạnh vào vui hắn.
"Xấu mà được ai kia yêu? Chắc ai kia cũng xấu không kém"
"Nói chung hai ta đều xấu hí"
Tú Vy dúi người cạnh hắn choàng tay vào nhau nhìn về con đường tươi sáng mà hai người vất vả xây dựng nên.
Đường về nhà càng ngày càng ngắn và tới đích. Hắn xuống trước mở cửa nắm tay kéo cô ra khỏi xe.
Đứng trước cửa tay nắm chặt nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc cùng bước chân theo từng nhịp đều nhau vào sau trong sảnh lớn.
"Quỳ xuống"
"..."
Xin lỗi mọi người khi nói truyện kết thúc trong 200 chương nhưng vì một số lí do nên có lẽ hơn thế nữa nhưng cặp Niên-Vy sẽ có một kết thúc đẹp. Cùng au theo dõi nhé. Xin lỗi các tình yêu nhiều nha.