Mục lục
Vợ ơi! Đừng Trốn Nữa - Lý Tú Vy (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Au..au"

Nó đang chìm đắm trong cơn mê bị lực tay tay tác động vào tai nhăn nhó ngước lên nhìn ấp úng.

- Cậu..Cậu Thiên Vũ..

- Ai dạy con mấy trò tán tỉnh tầm thường này vậy...thật mất mặt...

Thiên Vũ bỏ tay ra chống hông ôm trán thở dài. Tuệ Lâm cứ Tiểu Anh anh sẽ cho Tiểu Khang một trận vì chọc ghẹo con gái nhưng không ngờ anh cảm thấy thất vọng với cách tán tỉnh tầm thường, phụng phịu bỏ đi. Thiên Vũ thấy Tuệ Lâm rời đi vội vã chặn đường nở một nụ cười thân thiện ngồi xuống.

- Con là Tuệ Lâm phải không? Tên rất đẹp người cũng đẹp nữa chắc mẹ con cũng rất xinh.


Trong đầu Tuệ Lâm nghĩ rằng anh đang tìm cách tán tỉnh mẹ của mình nheo mắt nhìn anh bĩu môi.

- Cách làm quen này cũng xưa rồi không lừa được con đâu, mà mami con ra sao thì liên quan gì tới chú chứ.

Tuệ Lâm tặng cho Thiên Vũ một cái chu môi ngoảnh mặt nhìn người phụ nữ trước cổng mỉm cười hạnh phúc chạy ra. Thiên Vũ nhìn người phụ nữ trước cổng vẻ mặt thất vọng anh cứ tưởng rằng Tuệ Lâm là con của mình như trong phim nhưng hình như không phải người phụ nữ đó không phải là người con gái anh yêu. Anh buồn bã đứng lên nhìn bộ mặt thụng một đống bật cười búng trán nó một cái. Nó liếc nhìn giận dỗi bỏ đi, Tiểu An ở trong lớp lăn tăn chạy ra ôm lấy chân Thiên Vũ lắc lư nũng nịu.

- Cậu..con mệt quá...cậu cõng con đi nha nha.

- Đứa thì lớn một cách thái quá đứa thì trẻ con sinh đôi sao mà trái ngược quá.

Thiên Vũ nhìn tính cách hai đứa nó thở dài ngồi xuống chìa lưng trước mặt Tiểu An.

- Được rồi...leo lên đi..

-Ha ha...cậu tuyệt vời nhất...



Tiểu An hí hửng leo lên ôm chặt lấy cổ Thiên Vũ, anh tươi cười đứng lên đi ra xe nhìn Tuệ Lâm và người phụ nữ nắm tay nhau cười nói vui vẻ cảm thấy chạnh lòng nếu người anh yêu còn sống thì cũng lớn như vậy rồi. Tiểu Khang đã chiếm chỗ cho riêng mình để có một tâm trạng thoải mái để chơi game. Tuệ Lâm mỉm cười hạnh phúc nắm tay người phụ nữ trạc U30 vừa đi vừa hỏi.

- Dì Hoa..mami đâu tại sao không đón con mà phải nhờ đến dì.

Người phụ nữ dừng lại xoa đầu nó mỉm cười trả lời.

- Mami của con đi làm về hơi trễ nên nhờ dì đến đón qua nhà dì chơi.

- Dạ...đã lâu rồi con chưa gặp anh Khánh Huy con cũng nhớ anh ấy lắm.

Nhắc đến tên Khánh Huy hai má đỏ ửng hạnh phúc. Người phụ nữ là Thái Hoa hàng xóm gần nhà của nó, ngày nào mami đi có việc bận thường đến đó chơi với Khánh Huy con của Thái Hoa.

Về đến nhà Thiên Vũ như được giải tỏa hết mệt mỏi nằm ườn xuống chiếc ghế sofa mềm mại dễ chịu. Tiểu Khang và Tiểu An xách balo bước vào sau cũng ngã người vào ghế gác chân lên bàn thở dài, hai tay quạt quạt vào khuôn mặt dầm đìa mồ hôi thở dài..

- Haizz...thời tiết gì kì cục kẹo...trưa nắng muốn chảy mỡ tối lạnh muốn thun da..kiểu này chắc mình biến thành động vật biến nhiệt quá...

- Trời nóng đã có trà sữa đây...

Trường Niên từ ngoài cửa bước vào với hai ly trà sữa mát lạnh trên tay nhìn chúng nở nụ cười rạng rỡ. Khi nghe được giọng nói của Trường Niên, Tiểu Khang bật dậy vội vã chạy tới lấy ly trà sữa trên tay rồi mới ôm chân hắn nũng nịu.

- Papa là tốt nhất..

( Thiên Vũ: Tao nhìn tao tức á)

Tiểu An cũng muốn chạy tới như vì vài lí do phải tỏ ra bất cần trước sự cám dỗ của ly trà sữa mát lạnh trong khí hậu nóng bức. Trường Niên nhìn nó mỉm cười ngồi xuống đưa ly trà sữa còn lại cho Tiểu Khang nháy mắt ra hiệu đưa cho Tiểu An nhưng lời nói hoàn toàn ngược lại.

- À.hèm...ta cứ tưởng Tiểu An sẽ thích trà sữa nhưng ta thấy con bé không thích uống mà bỏ thì phí quá..



( Thiên Vũ: Còn tôi người vô hình sao? Tôi cũng muốn uống mà. tức vàng người).

- Dạ không phí đâu một mình con cân hai cũng được mà..pa vào trong ngồi đi..

Nó vừa nói lớn nhìn Tiểu An liếc sang nhìn hắn cả hai cười khúc khích, tỏ ra lạnh lùng đi lại Thiên Vũ thấy mình là người vô hình nên tự động rời đi thì thầm vào tai Trường Niên" Hai đứa trẻ giao cho cậu nhớ chinh phục được con nhóc khó tính đó nhé...tôi đi thăm Tú Vy đây" Nói xong Thiên Vũ nháy mắt bước qua mặt đi ra ngoài. Tiểu Khang kéo hắn ngồi chính giữa nhanh nhảu lấy nước cho hắn uống. Hắn ngồi một cục không biết phải nói gì không khí lặng thinh một cách đáng sợ.

"....."

30 phút sau vẫn không thấy hắn có động tĩnh gì Tiểu Khang lay người hắn nói nhỏ" Đến mama pa còn chinh phục được chẳng lẽ con nhóc này phải chịu thua sao?"

Hắn nhíu mày cảm thấy khó chịu e ngại mở lời" Làm sao có thể nói chuyện được khi Tào Tháo sắp rượt đến nơi rồi chứ"

" Ôi trời, chẳng lẽ pa không biết tìm lý do để giải quyết sao? Thật mất mặt"Vỗ trán thở dài.

" Được rồi ta đi giải quyết đây" nói nhỏ quay sang nhìn Tiểu An thẹn thùng" Xin lỗi con có thể cho ta biết nhà vệ sinh ở đâu không? haha"

- Đi thẳng quẹo trái( lạnh lùng)

Nghe câu trả lời hắn vui mừng vội vã chạy đi được vài bước Tiểu An gọi lại.


- Đó là đường vào nhà bếp, quẹo trái mới vào...phòng ngủ...đi thẳng là...nhà kho....quẹo trái đi thẳng mới đích thị là nhà vệ sinh.


Tiểu An đang cố tình trêu ngươi hắn chỉ hết đường này đến đường khác làm hắn chạy qua chạy lại muốn ná thở mới tìm được nhà vệ sinh. Sau khi hắn rời đi bọn chúng nhìn nhau bật cười thích thú vỗ tay.


- Em làm tốt lắm...kế hoạch hành xác thành công.


Bọn chúng đã lên kế hoạch bỏ thuốc sổ loại nhẹ vào nước cho Trường Niên uống để thử thách một tí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK