Anh cũng ngỡ ngàng hiện rõ qua đôi mắt mở to, cứng đờ không hề chuyển động.
Không gian dường như yên lặng không có sự tồn tại của người nào khác.
Cơn gió nhẹ khẽ lướt qua, ánh mắt rưng rưng nhìn nhau nhưng không thể chạm được.
Phong Hàn cảm nhận được nhịp tim đang đập nhanh, nổi bất an chiếm lĩnh. Anh khẽ cười dần chạy tới ôm chầm lấy cô.
“Gặp được em rồi”
Tuệ Liên đã định từ bỏ nhưng cái ôm của anh đã xóa nhòa suy nghĩ ấy. Bây giờ cô chỉ muốn ôm anh thật lâu, thật lâu không rời.
Môi mỉm cười mà lòng lại đau ôm chặt lấy anh.
“Em nhớ anh”
Phong Hàn ôm cô được một lúc dần buông tay, nước mắt khẽ rơi thành giọt nhỏ.
Tay nắm lấy tay cô xoa nhẹ, cười rồi lại khóc.
“Anh không thể sống khi không có em, cùng anh đi gặp người phụ nữ đó được không?”
Ánh mắt anh đầy khẩn thiết nắm chặt nhìn cô. Cô lặng lẽ tránh sang, không thể nào chịu đựng được trước ánh mắt đó.
“Em không thể, em cũng từng làm mẹ, xin anh đừng chia cách hai người họ được không?”
“Làm mẹ, không lẽ em...”
Anh đứng ngớ người, thẫn thờ nhìn cô không chớp. Trước vẻ mặt ngạc nhiên đến phát sốc của anh, cô biết anh khó có thể chấp nhận được.
Cô gỡ tay anh ra, xấu hổ cúi đầu ngập ngừng nói.
“Em xin lỗi vì đã giấu anh, em đã từng có con, và người đàn ông ấy muốn tìm gặp em”
Quả thật anh không thể tin cô đã có con, sao cô lại giấu anh chuyện động trời này chứ.
Mọi sự tin tưởng anh dành cho cô dường như sụp đổ. Không phải anh chê trách cô không chồng mà có con.
Anh chỉ hơi thất vọng khi cô vẫn chưa tin tưởng vào tình yêu của mình dành cho cô.
Trong mắt cô anh là người đàn ông tệ đến như vậy sao? Anh cũng có con mà, sao cô lại phải giấu.
Liệu cô có yêu anh thật lòng khi chẳng hề tin tưởng. Môi nở nụ cười nhàn nhạt dần buông.
Tay đưa lên vuốt tóc người con gái đang cảm thấy hổ thẹn, nói nhỏ.
“Anh không đáng để em tin tưởng sao? Vậy thì chúc em hạnh phúc, anh vào trước nha”
Nụ cười của anh sao bi ai thế này, đến nỗi cô chẳng dám nhìn. Tay nắm chặt thân váy nước mặt lặng lẽ rơi.
Anh quay lưng bước dần vào trong, cô ngẩn đầu dõi theo bóng lưng hao gầy ấy, bật khóc.
“Em tin tưởng anh, nhưng em ghê tởm bản thân”
Đây không phải là lúc để khóc, cô phải cho anh thấy cô mạnh mẽ thế nào.
Cô vội vã gạc đi dòng lệ yếu hèn, hít một hơi thật sâu, nối bước theo sau.
Nội thất bên trong phải nói cực kỳ tinh xảo nhưng không quá cầu kỳ, lộng lẫy.
Tiếng nước rì rào trong đài phun nước thu nhỏ đặt ở giữa. Cô nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy anh đâu.
Tại sao hôm qua không gặp cô lại không thấy nhớ, bây giờ vừa mới gặp lại nuối tiếc thế này.
Cô ngẩn người suy nghĩ, nhân viên thấy thế bước đến cúi đầu chào.
“Cô có hẹn ở phòng 6 ạ”
“Phòng 6, sao cô biết” Cô ngạc nhiên hỏi lại.
“Trần phu nhân có đưa hình cô cho tôi, đại thiếu gia cũng đã đến và chờ cô trong phòng”.
“Cảm ơn, tôi sẽ đến đấy”
Nhân viên rời khỏi, cô tiếp tục bước thêm một đoạn đường khá dài mới đến nơi.
Cô khá hồi hộp không biết người sắp sửa được gặp như thế nào? Đứng đó thêm một lúc, cô quyết định dũng cảm đối mặt mở cửa bước vào.
“Cạch”
Cánh cửa từ từ mở ra, Tuệ Liên lấp ló bước vào trong.
“Cô đến trễ tám phút rồi đó”
Vừa vào đã có tiếng phàn nàn từ người bên trong.
Người đó khác xa với những gì mà cô tưởng tượng.
Cô cứ tưởng là một người đàn ông lịch lãm nhưng không.
Người cô gặp tính cách cứ y như trẻ con, mặt cũng không trưởng thành cho mấy.
Nhưng ghét phụ nữ thì có phần giống không thèm nhìn cô cái nào.
Chân gác lên cả bàn, miệng ngậm que kẹo màu đen gần hết.
Cô khá sốc, tay chân bỗng chốc run cầm cập đến nói cũng không nói được.
“Xin chào, tôi là Tuệ Liên”
Cô vừa giới thiệu một câu thì cậu ta khó chịu ra mặt, lườm mắt nhìn gằn giọng kiên quyết.
“Tôi cũng không muốn nói nhiều, mẹ tôi muốn tôi cưới cô. Ngồi xuống rồi kí nhanh vào tờ giấy kết hôn này”
“Hả???”
....
Căn phòng bên cạnh không khí vô cùng ảm đạm, ánh đèn vàng soi sáng cả không gian hiu hắt đến đáng sợ.
Người con gái ngồi đối diện cảm thấy bức rức trước thái độ lạnh nhạt này, lên tiếng trước.
“Sao anh không đưa con trai đến gặp tôi, tôi không ngờ sáu năm trước anh ướt át thế. Còn bây giờ lạnh không khác gì tản băng”
Ướt át, nghe qua cách nói chuyện anh biết rằng cô gái này không đứng đắn.
Anh nghĩ vậy cũng đúng thôi vì tiền bỏ luôn đứa con trai mới sinh.
Trước thái độ kênh kiệu ấy, anh nhoẻn môi cười, tựa lưng vào ghế.
“Cô đừng tưởng tôi đến đây là muốn kết hôn với cô. Tôi chỉ muốn nói một điều, muốn bao nhiêu tiền cứ nói. Sáu năm trước cô vì tiền bỏ con. Bây giờ về đây chắc lại vì tiền”
“Rầm....anh thật quá đáng”.