Trường Niên xuất hiện với hào quang tỏa sáng quanh người. Trên người chỉ có mỗi chiếc quần âu, không che đi đường lằn cơ thể.
Tạo sức hút cực mạnh tay con vuốt tóc ra sau nở nụ cười cháy bỏng như Mặt Trời.
“Xa vợ, nhớ lắm đấy”
Khi cất lời nói không khí lãng mạn dần chuyển sang lãng xẹt. Tú Vy thở dài đầy chán nản.
“Nhớ kệ anh, đem xuống mau con đi nữa, trễ rồi”
Dù đã cố gắng rất nhiều nhưng hắn vẫn không thể nào làm cô vui vẻ dịu dàng như lúc trước.
Nhìn cô bỏ đi mà lòng hụt hẫng nắm lấy vali kéo xuống. Đồ đạc được sắp xếp ngay ngắn vào cốp xe.
Ninh An, Gia Minh nhanh nhảu vào trước.Tú Vy còn ở ngoài dặn dò chồng một số việc.
“Lần này đi một công nhưng rất nhiều việc, có lẽ em không gọi cho anh thường xuyên được. Anh mà cặp kè với cô nào để giải quyết nhu cầu sinh lí. Chết với em”
“Ngoài em ra còn ai có thể quyến rũ anh được chứ? Về khoảng này em cứ yên tâm”
Hắn tặng cô một nụ hôn ở cổ đánh dấu chủ quyền, đã lâu rồi không được hôn nên có chút nghiện chỉ muốn hôn thật lâu.
Thời gian không cho phép, mới hôn được một chút vẫn chưa có dấu đánh cắn.
“A...đau, anh thương vợ mình kiểu vậy á hả”
Phụ nữ mang thai thường hay nhạy cảm, cô cau mày xoa xoa chỗ vừa bị cắn. Bình thường như thế này đã bị ăn tát rồi nhưng hôm nay được trời thương chỉ bị chửi.
Hôm nay nhìn cô dễ thương làm sao, không ôm thì không được. Hắn túm lấy tay cô kéo vào người định ôm nhưng có gì đó cấn cấn ở dưới.
“Anh quên mất em đang mang thai”
Chiếc bụng cao làm hắn không thể ôm chặt gượng cười buông ra. Không ôm đành xoa bụng thủ thỉ vậy.
“Không có ba không được quậy mẹ đấy nha”
Cuộc chào hỏi của cả hai lâu ơi là lâu, Hà Phong Và Thanh Nhi đã đến bãi đất trống chờ muốn mòn mỏi.
Hà Phong không được vận động mạnh nên ngồi xe lăn. Trời mùa hè oi bức nhưng y vẫn thấy lạnh.
Mỗi cơn gió thoáng qua y giật mình thu người lại. Thanh Nhi thấy vậy lùi ra sau ôm y để sưởi ấm.
“Như thế này, đỡ hơn chưa”
Y đỏ mặt khẽ gật đầu: “Ấm hơn rồi, cảm ơn em”
Chờ thêm một lúc mẹ con Tú Vy cũng đã đến, đôi chân mang giày chạm xuống đất bước ra khỏi xe.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt Tú Vy không ngại tươi cười bước đến. Cuối cùng cô cũng có cớ trêu chọc lại y.
“Sướng quá ta, được người đẹp sưởi ấm luôn kìa”
Y rất vui cho đến khi gặp Tú Vy mặt xịu lại.
“Nhiều chuyện không tốt cho thai nhi đâu”
“Cô Tú Vy đến giờ cất cánh rồi”
Phi cơ lên tiếng tất cả mới chịu lên nếu không hối thúc chắc tới chiều vẫn chưa nói xong.
Trên máy bay ai nấy đều mệt mỏi ngủ thiếp đi trên đoạn đường dài. Bầu trời trong xanh, tiếng vù vù của cánh máy bay làm giấc ngủ sâu hơn.
Đến nơi bầu không khí trông khác hẳn, không hiểu sao trên đảo lại dày đặt sương mù trong khi đang mùa hè.
Sương mù làm tầm nhìn trên máy bay dần hẹp không thể đáp xuống. Bay lơ lửng trên bầu trời cũng không phải là cách.
“Cho thả dây, chúng tôi sẽ đi xuống bằng cách đó”
Dù biết không khả quan nhưng Tú Vy không còn cách nào ngoài việc xuống bằng thang dây.
“Như thế nguy hiểm lắm” Phi cơ can ngăn.
“Nhưng cứ bay lơ lửng thì làm sao?”
Đúng là không còn cách nào khác đành liều một phen. Tú Vy là người xung phong đưa hai đứa trẻ xuống trước.
Sau đó lại lên hộ tống Thanh Nhi, cuối cùng là Hà Phong. Cô không biết tại sao lúc đó mình lại liều đến thế.
Xuống đất mới thấy sợ không còn đứng vững được nữa Hà Phong buộc phải nhường xe lăn cho cô ngồi nghĩ ngơi.
“Yếu mà cứ ra gió”Gia Minh thực sự rất lo lắng nhưng vẫn tỏ ra không quan tâm.
“Ngọn gió nào đưa mọi người đến tìm tôi nào”
Bước ra từ làn sương, hình tượng Đại Từ khác xa so với lúc trước. Mái tóc dài trắng muốt đã được cắn ngắn. Tỉa hai mái vuốt keo tạo nếp, phong cách ăn mặc hiện đại, quần âu áo sơ mi trắng.
Tú Vy khá sốc chỉ sau vài tháng người đàn ông si tình đã trở nên lịch lãm.
“Anh là Đại Từ, hay tôi đi lầm chỗ rồi”
Trước sự ngạc nhiên của cô, anh lôi sợi dây chuyền trong cổ áo ra.
“Sợi dây chuyền em tặng, anh vẫn còn đeo đây nè”
Cô thoáng chốc đỏ mặt, tay xoa xoa hóp cổ ngập ngừng nói khe khẽ.
“Sao anh ấy thay đổi dữ thần vậy? Tim mình đập nhanh quá”
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh đấy”
“Anh đẹp trai quá”
“Hả???”
“À ý em là, em.nhờ anh chữa bệnh giúp anh trai của em”
Tú Vy rời khỏi xe lăn, kéo Hà Phong ngồi xuống. Đại Từ nhíu mày lướt nhìn y từ trên xuống dưới.
“Xin lỗi, chắc phải chờ thêm ít thời gian rồi. Anh vừa mới gãy tay”
Đại Từ đưa cánh tay phải được bó bột lên, Tú Vy xông xông bước tới.
“Gãy tay, anh đường đường là đại danh y không thể nào gãy tay được, anh lừa em phải không”
“Lừa cái đầu em, danh y chứ có phải siêu nhân đâu mà không gãy tay"
“Nhưng sao lại gãy tay ngay lúc này, tình hình bệnh của anh ấy sẽ tiến triển xấu đấy"
Không biết lúc này cô lo lắng cho ai nữa cánh ray gãy của Đại Từ hay bệnh tình của Hà Phong.
“Trong nhà anh có thuốc ngăn sự phát triển của tế bào ung thư. Đợi anh khỏe anh sẽ chữa sau”
Thanh Nhi chợt vui mừng, tràn ngập hạnh phúc, lên tiếng: “Vậy là anh có thể chữa bệnh cho anh ấy”
“Cứ coi là vậy đi? Ở đây nhiều sương không tốt cho trẻ em và người bệnh đâu”
Trước lời khuyên của Đại Từ, Thanh Nhi nhanh chóng đưa Hà Phong đi theo lối Đại Từ chỉ dẫn. Ninh An, Gia Minh cũng đi theo sau, Tú Vy bước một bước rồi quay lại.
“Họ đi hết rồi, ngưng diễn được rồi đấy”
“Diễn gì chứ”
“Anh không bị gãy tay tại sao lại nói dối”
Anh ngưng bộ mặt giả ngu ngơ ấy, môi nhếch cao tháo bột trên tay ra.
“Em tinh mắt thật”
“Vậy anh nói chữa bệnh được cũng là nói dối”
Tú Vy dần chuyển sang tức giận, anh phải hạ mình.
“Tất nhiên là không? Anh chữa được nhưng cậu ta qua được hay không mới là mấu chốt”
“Là sao?”
“Em cũng biết cách chữa bệnh của anh rất khắc nghiệt và tàn nhẫn. Không có thuốc gây mê, với sức khỏe hiện tại mà anh quan sát được. Tỉ lệ sống sót chỉ vỏn vẹn 1%”