Hà phu nhân cho người dọn dẹp, còn mình ra phòng cách nghỉ ngơi cho tiêu cơm.
Bàn tay mân mê viên thuốc, đôi mắt đung đưa hình như còn nỗi muộn phiền.
Tiếng thở dài phát ra từ sống mũi thanh cao, chân mày nhíu lại rồi tiếp tục thở dài.
“Làm vậy có quá đáng lắm không?”
Tuy đã quyết định nhưng bà vẫn trăn trở vài điều, sau này khi đứa trẻ chào đời mọi chuyện sẽ đi đâu về đâu.
Bắt một người mẹ phải xa con có tàn nhẫn lắm không? Đâu ai muốn bỏ mặt con khi vừa mới chào đời, nhưng hoàn cảnh bây giờ biết làm sao được.
Cô vẫn còn cả tương lai ở phía trước nếu anh chịu nhận con trai không nhận người sinh ra nó.
Chuyện này đồn ra ngoài chẳng phải mất cả danh dự, tuổi xuân của một người con gái.
Sau cả tiếng ngồi suy ngẫm, cuối cùng bà vẫn chọn cách ban đầu, đứa bé sinh ra mọi chuyện sẽ được giấu giếm mãi mãi.
Sẽ không ai biết cô đã từng sinh con, rồi một ngày cô sẽ tìm được hạnh phúc riêng.
“Dì Lâm, pha cho thiếu gia một ly sữa, tôi sẽ đem lên”
“Dạ”
Ly sữa chỉ trong một thời gian ngắn đã được quản gia cẩn trọng đặt xuống bàn, kín cẩn.
“Sữa của thiếu gia đây ạ”
Thấy quản gia vẫn còn đứng đó, bà liếc nhìn ra lệnh.
“Dì lo làm việc còn lại rồi nghỉ ngơi sớm đi”
Quản gia giật mình, lấy lại bình tĩnh cúi đầu: “Vâng ạ, phu nhân cũng mau ngủ sớm đi”
Quản gia lui đi là lúc bà bắt đầu hành động, quan sát xung quanh vội bỏ thuốc vào lắc nhẹ.
“Đành làm vậy thôi biết sao bây giờ”
Bà đứng lên cầm theo ly sữa, ánh mắt nhìn lên cầu thang trước phòng anh, rồi nhìn xuống
“Mong mọi chuyện trong tầm kiểm soát”
Mỗi khi làm việc anh đều nhốt mình trong căn phòng tối. Sơ qua chỉ có một ô cửa sổ nhỏ mang chút không khí lạnh.
Một chòm sáng từ chiếc đèn bàn chỉ làm sáng chiếc bàn làm việc.
Anh mằn mò, tìm kiếm thông tin từ máy tính rồi ghi từng nét tỉ mĩ vào trong giấy.
Đang theo dòng cảm xúc bỗng dưng dừng lại, buông bút tựa lưng vào ghế. Nét mặt mệt mỏi vô cùng, nhìn vào màn hình máy tính chòm người đóng lại.
Khuỷu tay chống lên bàn, hai tay lồng vào nhau làm điểm dựa cho cằm.
[ Cốc...cốc...cốc]
Anh nghe thấy tiếng cửa thoáng giật mình chắc đang suy nghĩ về chuyện gì đó.
“Mẹ à, cửa không khóa”
Biết chắc rằng người đó là mẹ mình nên vẫn ngồi trên ghế vờ làm việc.
“Cạch” Được sự đồng ý của anh bà mới bước vào, đặt ly sữa lên một góc bàn, mỉm cười vuốt ve tóc anh.
“Uống sữa rồi nghỉ ngơi sớm đi con trai, thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu”
“Con còn chút việc nữa, giải quyết xong sẽ ngủ”
Anh mới vừa cầm bút lên bà đã lấy lại đặt ly sữa lên tay anh.
“Không được cãi, uống rồi đi ngủ”
Ánh mắt của bà nhìn anh thật uy nghiêm không thể cãi được đành nghe theo. Nhìn anh uống hết ly sữa lòng bà lại lâng lâng.
Sau đêm nay và chín tháng nữa bà sẽ nhìn thấy mặt cháu nội của mình, nghĩ thôi cũng đã thấy vui.
“Mẹ sao vậy”
Nhận thấy điều gì khác lạ từ mẹ mình anh có hơi thắc mắc nhưng bà chỉ cười rồi đáp lại.
“Ngủ là vừa rồi đấy”
Bà vừa nói dứt câu, đầu anh đã thấy choáng xoa một lúc rồi gục xuống bàn. Một mình bà dìu anh lên giường, đặt ngay ngắn.
“Hay mình giúp Tuệ Liên một bước”
Nụ cười bà dần chuyển sang đen tối, cởi bỏ hết quần áo của anh. Còn chiếc quần trong bà định cởi nhưng không, để lại một chút có cái còn làm.
Tuệ Liên nghe cuộc gọi thông báo từ bà nên đã có mặt tại cửa.
“Nó ngủ rồi, con mau vào đi”
Trần phu nhân hí hửng vội chạy ra, nắm tay cô kéo vào. Tuệ Liên có hơi bất ngờ khi bà thay đổi chóng mặt.
Lúc chiều đầy uy nghiêm còn bây giờ tràn đầy sức sống. Dẫn cô đến trước của bà mới dặn dò.
“Trong phòng tối hai đứa sẽ không nhận ra đâu, sau đêm nay ta sẽ mua cho con một căn biệt thự để dưỡng thai”
Coi bộ bà khá chắc chắn sau lần này cô sẽ mang thai. Cô cũng không tin bản thân sẽ có con trong lần đầu cho lắm.
Cánh cửa mở ra, căn phòng tối om thật nhưng vẫn thấy người nằm trên giường. Bàn tay cô run run, nắm chặt dây túi xách bước nhẹ.
Tuệ Liên không biết mình phải làm gì trước tiên, đành cởi đồ mình trước. Tuy mới lần đầu tiên nhưng đã bị mùi hương cơ thể ai kia dần thao túng.
Từng bước một được thực hiện, bước khó nhất chắc có lẽ đưa cái đó vào.
Huyệt đạo cô hẹp trong khi cái đó lại khá to, người sở hữu lại bất tỉnh.
Một mình cô nhấp nhô lên xuống tốn khá nhiều sức. Giọt mồ hôi dần hình thành rơi xuống.
Dưới đau trên mệt lại kèm theo tiếng rên mà cô thấy kinh tởm. Cô ước gì đây chỉ là giấc mơ, giọt nước mắt tủi nhục dần tuôn rơi.
Để chắc chắn rằng chỉ làm một lần nên cô cố gắng vuốt ve cho nó bắn vào sâu bên trong.
Nhận thấy vừa đủ, cô đứng dậy, nằm sang bên cạnh nghỉ mệt. Đầu nghiêng sang nhìn, cô rất muốn nhìn người đàn ông đấy là ai, mặt mũi như thế nào, nhưng vì đã thỏa thuận nên đành thôi.
Chỉ nhìn góc nghiêng cũng biết anh đẹp đến mức nào cộng với mùi hương mạnh mẽ trên người càng làm người ta thêm cuốn.
Cô đưa tay, vuốt ve cơ bụng của anh mỉm cười nhưng đầy đau đớn.
“Mong rằng anh sẽ là người cha tốt”