Suy nghĩ trong nổi bất an hắn có nên nói cho cô biết về sự xuất hiện của cô gái mà mẹ mình bắt phải cưới. Mọi chuyện sẽ ra sao nếu mẹ hắn đòi chết nếu hắn không nghe lời. Thật khó để giải quyết? Không thấy Trường Niên nói gì tay cũng ngừng vuốt ve tóc của mình.
Tú Vy có cảm giác hắn đang có chuyện gì suy nghĩ trong khổ tâm ngẩn mặt lên: "Có chuyện gì sao? Trông anh mệt mỏi quá.
Hắn mãi mê lo nghĩ nghe Tú Vy nói hắn giật mình thoát khỏi những suy nghĩ khó khăn mỉm cười đáp lại: "Không có gì, anh nghĩ nếu chúng ta có một đứa con chung thì sao nhỉ'
Gương mặt cô thoáng buồn trước câu trả lời của hắn. Có phải hắn cũng e ngại khi phải cưới một người vợ không đứng đắn, không muốn chấp nhận hai đứa trẻ.
Nhìn sắc mặt này hắn biết cô đang nghĩ gì vén những sợi tóc còn vương trên bờ má đỏ hồng của người đối diện khẽ cười nhẹ giọng: "Ý anh không phải như em nghĩ đâu, anh muốn chúng ta có một đứa con chung để không còn ai có thể chia cách hai ta được"
" Có ai ngăn cách chúng ta sao?" Cô ngây người hỏi lại.
Hắn thở phào buồn bã: "Anh không muốn giấu em làm gì? Trong lúc không có em ở bên cạnh mẹ anh đã trở về bắt anh cưới một người phụ nữ khác để có con nối dõi"
Trước vẻ mặt buồn bã của hắn cô phì cười nắm lấy bàn tay đang mân mê tà áo e thẹn như một người con gái: "Tưởng chuyện gì chỉ là một tiểu tam thôi mà, em xử lý được"
Câu trả lời của Tú Vy làm hắn cảm thấy sốc, trước khi nói chuyện này hắn chắc cô sẽ giận và rất buồn nhưng đây thì ngược lại không khỏi sững sờ ấp úng: "Em không ghen sao? Đáng lẽ em phải đau khổ khi có người cướp anh đi mất chứ"
"Ghen? Ghen làm được gì chứ, chỉ cần anh một lòng với em không có người con gái nào cướp anh đi được. Nếu anh bị người đó mê hoặc thì anh không xứng đáng để Tú Vy này yêu và phải rơi nước mắt"
Thì ra cô rất có lòng tin với hắn, cô nói đúng nếu hắn bị người con gái khác làm siêu lòng thì hắn không thực sự yêu cô cần gì phải đau lòng chứ. Nhìn cô hắn cảm thấy yêu hơn, cô rất khác biệt với tất cả cô gái khác, yêu hận rõ ràng không lấp lửng.
Sao nước mắt cứ muốn trào ra, mặt hắn mếu lại như đứa trẻ sắp khóc và chọc cười không khóc được. Hắn nắm lấy tay Tú Vy áp vào má mình lắc qua lắc lại: "Em đúng là người vợ tuyệt vời nhất, anh sẽ không bao giờ bị người phụ nữ nào làm lay động đâu"
" Anh dám sao, em cho anh và củ chuối của anh tan biến" Tú Vy nhìn xuống hạ bộ của hắn với ánh mặt sắt lạnh rùng rợn, Trường Niên vội vàng khép chân lại cười gượng.
"Vì một tương lai tươi sáng anh sẽ không bao giờ buông tay em đâu, tội nghiệp cho những người đến sau lắm" Trường Niên kéo Tú Vy dựa vào người mình tiếp tục vuốt tóc cô.
"Coi như anh biết điều, mà lúc em ngã cầu thang anh cũng bạo thật bòng em giữa trời mưa lỡ sét đánh trúng cả hai quy tiên luôn rồi sao hả?"
Hắn ngây ngô trả lời có chút giận hờn vu vơ xịu mặt: "Vì ai mà anh cứ như thằng sắp mất vợ đến nỗi ngu người, bây giờ chuyển sang trách móc "
Tú Vy không chịu bị hắn chiếm ưu thế chuyển sang đề tài khác nghênh mặt:" Vì anh chứ ai? Đến người anh em như Dạ Vương cũng không nhận ra, anh ngu sẵn rồi"
Hắn cau mày trầm giọng: "Em nói ai ngu"
Tú Vy vẫn giữ thái độ kênh kiệu chu môi trước mặt hắn: "Anh ngu chứ ai nữa"
" A...xem ra mấy ngày nay anh chưa dạy em, em bắt đầu láo rồi đấy"
"Em láo đấy rồi anh làm gì em" Nghênh mặt.
Hắn nở nụ cười xấu xa dùng chân kẹp chặt người Tú Vy lại còn tay không ngừng chọc léc vào hai bên hông: "Em láo anh sẽ mần thịt em, cho em nhột chết nè"
Tú Vy nằm trên tản đá quằn quại vừa cười vừa la hét đến nỗi nước mắt ứa ra: "Haha! anh chơi...ha..anh chơi ăn gian thả em ra em sắp chịu không nổi rồi haha.."
Cơ thể to khỏe của hắn áp sát đè nặng lên người Tú Vy che mất đi cơ thể đẩy đà đầy sức quyến rũ của người nắm dưới. Bàn tay không chọc léc nữa từ từ đưa lên vuốt nhẹ bờ má đỏ ửng của cô gái đã cướp lấy trái tim của mình.
Ánh mắt đầy ma mị cuối xuống phà hơi thở ấm nồng vào màng nhĩ của Tú Vy giọng nói nhỏ: "Tiểu yêu tinh em lại khiến cho anh tới mùa động dục rồi"
Cảm giác nong nóng bung tỏa khắp tai lan ra cả người, hai má đỏ ửng, ánh mắt có chút hưng phấn, ngượng nghịu: "Anh muốn làm gì?"
Hắn thì thầm: "Đáng lẽ vấn đề này em phải là người hiểu nhất chứ, chuối của anh chín rồi, cần người ăn, em giúp anh nhé"
Cô xấu hổ: "Anh...đúng là lăng loàn"
Trước sự xấu hổ đầy cuốn hút này hắn không nhịn được, đầu lưỡi hắn như con ong chạm vào làn da mặt đầy nhạy cảm dần dần càng quét lên bờ môi đỏ hồng giống như một bông hoa thơm nhất, đẹp nhất và đầy mật ngọt.
Dạo chơi một lát đưa sang phía bên kia tai thì thầm: "Nghe nói em rất thích chuối của anh, bây giờ nó chín rồi đấy, em muốn thưởng thức không"
"Em không thích" Tú Vy mặt đỏ bừng bừng cựa quậy muốn rời khỏi cơ thể chết tiệt này nhưng không được cứ nằm yên một chỗ.
"Lời nói và hành động đang phản lại cơ thể của em đấy" Hắn kẹp chặt Tú Vy hơn.
"Úm..ưm"