- Chúc hai người sớm sinh quý tử.
- Cảm ơn người anh em nhiều.
Hoắc Cẩm gãi đầu đứng dậy ngồi bên cạnh Mộc Nhĩ choàng vai cô hạnh phúc. Điện thoại Trường Niên bỗng reo lên khiến hắn giật mình xin phép ra ngoài nghe. Từ khi bắt máy gương mặt rạng rỡ bỗng chùn xuống nghiêm túc.
- Được rồi, tôi sẽ đến giải quyết.
Tiếng bíp trong điện thoại phát ra kết thúc cuộc hội thoại. Đôi chân mày trên ánh mắt tối sầm xiu quẹo vẻ mặt có chút khó ở. Xoay người bước vào đến tới cửa nhìn thấy Tú Vy đang cười nói vui vẻ hắn lắc đầu gạt vẻ mặt khổ sở ra một bên thay vào đó là lớp mặt vui vẻ rạng rỡ bước vào trong ngồi xuống bên cạnh Tú Vy. Nhìn từng hành động của Trường Niên có gì đấy không ổn Tú Vy định hỏi nhưng ngần ngại không dám lên tiếng.
Hắn nói chuyện thêm một lúc rồi tìm cách đi ra ngoài, cuối cùng hắn cũng chịu lên tiếng để mình có thể đ" Hoắc Cẩm công ty có mấy bộ hồ sơ cần chữ kí của tôi, hai người chăm sóc Tú Vy giúp tôi nhé"
- Cậu có phải Trường Niên không vậy hôm nay biết kính cẩn như vậy?
Hoắc Cẩm cũng thấy hắn có những biểu hiện bất thường nhưng bị hắn qua mặt một cách dễ dàng chào trao cho Tú Vy một nụ hôn trên trán rồi vội vàng đi ra ngoài. Tú Vy tiếp tục với câu chuyện còn đang dang dở.
Mới bước lên xe Trường Niên đã chạy với tốc độ không phanh vun vút trên con đường cao tốc bên trong đáy mắt là một sự lo lắng bất an. Đoạn đường cao tốc đã kết thúc hắn xoay vô lăng một cách dứt khoát chiếc xe nghiêng qua bên phải bánh xe ma sát mạnh vào đường kêu xẹt..xẹt..cua sang con đường đất mòn từ từ dừng lại giữa một tòa nhà rộng lớn nguy nga tráng lệ với phong cách cổ điển.
Trường Niên vừa bước xuống đã có hai tên mặc vest đen đứng thẳng người trước mặt nghiêm giọng.
- Tôi cần phải kiểm tra người của anh một chút.
Hắn tặng cho họ một cái nhếch môi đầy khinh bỉ dang hai tay ra để họ tự do kiểm tra người không thấy có gì bây giờ chúng mới tỏ thái độ kín cẩn đưa tay về cánh cửa đang rộng mở.
- Mời ngài vào trong.
Dù chúng không mời thì hắn cũng vào nên khi kiểm tra xong bước đi ngay. Trong suốt đường đi ngôi nhà vắng lặng không có một người nào, theo cảm tính hắn biết mình cần phải làm gì đứng trước một căn phòng bí ẩn tỏa ra một luồn sát khí cực mạnh, trong lòng kiên định không một chút sợ hãi nhưng chân lông của hắn sởn lên lạnh người, hiên ngang mở cửa bước vào một viên đạn từ xa bay tới cũng may hắn cũng là một cao thủ né viên đạn một cách gọn gàng xược qua màn tai đâm thẳng vào bức tường tạo thành một lỗ thủng thật sâu nếu gặp người bình thường chắc bây giờ đã trở thành thiên thân bay lơ lửng trên không trung, ánh mắt hắn liếc nhìn tàn tích của viên đạn nhếch môi.
- Màn chào hỏi vui đấy...
- Bộp..bộp...né hay lắm...bạn hiền...