" Người ta nói nhất quả tam 3 lần, còn đã làm hai lần rồi một lần nữa cưới luôn chắc được"
Ánh mắt giương cao, mở quạt bước nhẹ không quên khóa cửa phòng lại.
Không khí trong phòng rất khó chịu cái lạnh của khí trời và cái nóng rân rân trong người khiến cả hai thở dốc mồ hôi nhễ nhại.
Chiếc khăn duy nhất trên người hắn rơi xuống cơ thể hiện lên mơ ảo trăng trắng trong mắt cô.
Cô không ngờ ngay cả người mẹ lúc nào cũng lạnh lùng lại bày ra trò hành hạ thân xác bé nhỏ của con gái mình.
Hình như hắn đang cố giữ kẽ không chạm vào người cô nữa. Nhưng thuốc này quá mạnh hắn không còn kiểm soát được bàn tay bấu mạnh vào ga giường, môi bị hắn cắn đến bật máu. Dòng máu mặn nồng dần dần đi vào cổ họng khát khô của mình.
Hắn đang cố làm đau bản thân để thoát khỏi cơn cuồng dại.
Mặc khác hắn không muốn làm cô đau tổn hại thể xác.
Hắn giữ kẻ được nhưng cô thì không, cô đã mất dần ý thức bị cơn mê tình chiếm lĩnh lật người hắn lại.
Cô sẽ là người chủ động trên người hắn không còn gì để cởi để thỏa mãn tự xé chiếc váy trắng trơn vứt lên bàn.
Cả chiếc áo trong cô cũng cởi sạch, bây giờ chỉ còn lại hai cơ thể trần trụi cùng chung cảm giác râm ran.
Cô nằm xuống cơ thể mạnh mẽ tạo cho cô cảm giác thoải mái.
Lòng ngực phập phồng hơi thở nồng nàn phà vào không khí. Bàn tay trắng nõn chạm vào cổ của người nam nhân cho cô cảm giác an toàn.
Ngón tay ấn mạnh miết nhẹ từ trên xuống tới lưng quần dừng lại vì bị bàn tay của hắn nắm chặt.
Hắn đưa tay cô lên hôn nhẹ, xốc cô lên phía trên hơn môi chạm nhẹ vào nhau.
Tiếp đến mím chặt rồi dùng lưỡi chà sát làm làn môi khô trở nên ướt át.
Hắn nắm lấy vai cô đẩy nhẹ thở rất khó nhọc thốt lên từng tiếng: "Tú Vy, anh xin lỗi, anh sắp làm em đau rồi"
Bây giờ hắn giữ thế thượng phong về sức mạnh nghiêng mình đè cô xuống giường.
Hai đôi chân xen kẽ vào nhau cuối mặt vào hóp cổ còn vương vấn mùi hương hoa nhai mút mạnh.
Tú Vy có chút bức rức uốn người tiếng rên khe khẽ.
" Ưm..phù...Trường Niên em thấy khó chịu quá"
Tiếng rên làm cho không khí càng thêm kích thích đầu lưỡi từ từ lướt lên ngậm lấy làn môi đỏ ngọt ngào liếm cắn rồi mút.
Vật mềm vô tình chạm vào làn da mìn mịn ***** **** đi tìm một vùng trời bình yên.
Hắn vừa hôn tay đưa xuống cởi bỏ quần nhỏ làm cản trở cái đó của anh và cô gặp nhau.
Cậu bé nhỏ đâm mạnh vào hang động eo hẹp đỏ hồng. Cậu bé nhỏ đâm vào sâu cả người Tú Vy khẽ run lên tay bấu mạnh vào giường, nhăn nhó rồi thở phào.
" Ưm...đau rồi...dừng lại được không?"
Hắn cũng muốn dừng lắm nhưng không dừng được đôi khi cơ thể cũng không nghe lời.
Cô càng nói nó càng muốn nuốt trọn, cơ thể đẩy đà chuyển động lên xuống một ngày một nhanh hơn.
Biết cô bây giờ rất đau và khó chịu nhưng một khi đã vào thì không thể dừng lại trừ khi thuốc hết tác dụng.
Hắn phải tìm cách xoa dịu cơn đau, hắn xoa nhẹ vườn xuân hai quả tròn trĩnh xoa xoa bóp bóp nhụy hoa đỏ hồng.
Nhụy hoa cứng lại rung rinh trước mắt cuối mặt ngậm lấy la liếm xung quanh. Bên còn lại được tay hắn xoa bóp rất nhẹ nhàng.
Phần hoạt động bên dưới không còn cứng đờ mà mềm mại đều đều.
Thuốc tác dụng rất mạnh nhưng cũng phai nhanh.
Khi thuốc hết tác dụng thì cả hai đã mềm nhũn nhưng vào thì phải ra.
Chút sức lực cuối cùng chỉ để rút cậu bé nhỏ tinh nghịch này ra thôi.
Người hắn nghiêng lại thở phào: "Phù...nói thật đây là lần đầu tiên anh bị chuốc thuốc đấy, cảm giác khổ sở thật"
Ngũ quan cô thả lỏng hình như đang cười ôm lấy hắn chòm đầu lên trên thì thầm vào tai hắn.
" Anh thích mà đúng không"
Hắn suy tư một lát bặm môi: "Gần vậy"
" Sao lại gần đáng lẽ phải hơn chứ"
" Hơn như thế nào?"
"Thích hơn nhiều đấy"
" Uk...thì thích siêu nhiều luôn" (ôm)
" Hihi"
Nói không còn sức lực chứ hết thuốc là cả người lại tràn đầy sức sống khi được nhìn thấy nhau. Tình yêu đúng là vĩ đại làm cuộc sống sinh động hơn.
End Cuối cùng họ cũng tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình chẳng cần phải tỏ tình chốn đông người hay là dùng những lời hoa mĩ hứa hẹn để rồi thất hứa. Chỉ cần họ hiểu nhau luôn bên cạnh nhau là đã kết thúc chuyện tình một cách viên mãn. Nơi nào họ được hạnh phúc bên nhau sẽ là nơi kết thúc câu chuyện.