Lần đầu tiên đến nhà “bạn gái” và cũng là vợ yêu trong tương lai, Huyết Ảnh Long đã được ba mẹ vợ cho phép anh chung phòng cùng con gái của họ.
Điều đó khiến lòng dạ anh phấn khích biết bao.
*Cạch.
“Huyết Ảnh Long, em hỏi anh. Từ lúc về nhà tới giờ anh có uống thuốc đúng giờ như bác sĩ dặn không?”
Trong trí tưởng tượng của anh là sau khi cửa phòng khép lại. Cả hai sẽ nhanh chóng quấn quýt lấy nhau, cuồng nhiệt bắt đầu âu yếm bằng một nụ hôn ướt át, không kém phần nóng bỏng.
Nhưng nào có ngờ, cửa phòng vừa khép kín, anh còn chưa kịp tham quan căn phòng thì đã nghe thấy câu hỏi tra vấn nghiêm nghị của người con gái ấy.
Nhìn vào khuôn mặt sắc lạnh của cô, Huyết Ảnh Long chỉ còn biết cười gượng gạo một cái, sau đó thành khẩn khai báo:
“Ờ thì anh… Em cũng biết anh có cái tật hay quên rồi, nên từ lúc xuất viện tới giờ, anh không có uống viên thuốc nào hết. Nhưng mà anh khỏe nhiều rồi, giờ không còn tức ngực, sắc mặt cũng hồng hào hơn rồi nè, chỉ có lâu thật là lâu mới ho một hai tiếng thôi. Bảo bối đừng bận lòng quá ha! Đừng giận, đừng giận.”
Vuốt lông “sư tử” xong, người đàn ông ấy còn nhe răng cười lấy lòng. Và Châu Tử Du cũng cười, nhưng là nụ cười giả trân.
Cô xoay lưng đi về phía giường ngủ, đồng thời tiếp lời:
“Không muốn em lo cũng được. Chuyện này là sức khỏe của anh, em muốn quản cũng quản không nổi. Thôi thì em quản chuyện khác.”
Nghe xong, Huyết Ảnh Long liền nhíu mày, khó hiểu nhìn cô gái đang thản nhiên ngồi trên giường.
“Em quản chuyện gì cơ?”
“Thì chuyện kết hôn. Em tính xong cả rồi, khi nào anh hoàn toàn khỏi bệnh, sức khỏe thật sự ổn định đi rồi mới tính tới chuyện thành hôn, về chung một nhà.”
“Thì bây giờ anh khỏi rồi đây! Vả lại anh bảo Cố Dĩnh Ti sắp xếp tất cả các vấn đề liên quan tới tiệc cưới rồi. Lịch chụp ảnh cưới anh cũng đặt rồi, giờ chỉ còn chờ em cùng anh mang hộ khẩu lên Cục dân chính đăng ký kết hôn nữa là xong thủ tục đầu tiên.
Khi người đàn ông vừa nói hết câu, đó là lúc anh đã đi tới ngồi cạnh Châu Tử Du, điềm nhiên vòng tay ra phía sau, ôm eo cô nàng.
Trong khi đó, Châu Tử Du lại đang nhìn anh với ánh mắt không thể nào ngạc nhiên hơn nữa, cô hỏi:
“Anh cầu hôn, còn chưa biết em có đồng ý hay không mà đã cho người chuẩn bị tiệc cưới rồi? Đâu phải cưới chạy bầu đâu mà anh gấp vậy?”
“Em không biết người đời có câu ca dao “Cưới vợ phải cưới liền tay, chớ để lâu ngày thiên hạ dèm pha” à? Huống chi vợ anh xinh đẹp, tài giỏi như vậy, anh mà còn chần chừ nhỡ đâu thằng khác rinh mất thì sao? Tóm lại giờ em đã đồng ý làm vợ anh rồi, chờ hôn lễ được chuẩn bị xong là chúng ta khoác áo phu thê, bước vào lễ đường, tay trao nhẫn cưới, trọn đời bên nhau, mãi không chia lìa.”
Huyết Ảnh Long tràn đầy nhiệt huyết khi vẽ ra cảnh tượng vào ngày sánh đôi cùng Châu Tử Du trong tương lai. Nhìn nét mặt phấn khích của anh, Châu Tử Du cũng chẳng nở làm anh mất hứng, nhưng mà chuyện cô đã quyết thì cũng khó lòng thay đổi.
Cho nên, ngay sau đó cô lại điềm đạm cất lời:
“Em cũng tóm lại là như này, chờ anh được bác sĩ khẳng định sức khỏe hoàn toàn bình thường đi rồi mình cưới. Còn vấn đề phải làm sao cho sức khỏe mau bình phục thì anh cũng tự biết mà ha? Chẳng hạn như chuyện phải cai rượu với thuốc lá gì gì đó…”
Nói tới nói lui, Huyết Ảnh Long vẫn không thể thuyết phục được Châu Tử Du, nên sắc mặt anh lại nhăn nhó, không chịu chấp nhận.
Mặc khác anh lại có thắc mắc riêng, nên liền hỏi:
“Sao em cứ bắt buộc anh phải khỏi bệnh thì em mới chịu cưới?”
“Thì đúng rồi, anh khỏe mạnh em mới lấy anh làm chồng để còn chung sống trăm năm được. Chứ lỡ đâu giờ không quan tâm tới đi, rồi cưới được vài tháng sau cái tự nhiên chuyện xui xẻo ập tới, đưa đẩy em thành góa phụ thì sao? Anh đừng nói em không yêu anh, và tuy có hơi phũ phàng một chút nhưng em âu cũng là em suy nghĩ chu toàn thôi.”
“Châu Tử Du, em…”
“Em làm sao? Em chỉ nói thật thôi mà, anh giận em cũng chịu.”
Huyết Ảnh Long tức tới mức muốn á khẩu, nhưng vẫn bị Châu Tử Du cướp lời, khiến anh phải câm nín luôn thì cô nàng mới chịu.
Sau vài giây, người đàn ông chỉ có thể nhìn cô mà cười “trìu mến” một cái, rồi nói:
“Phải, vợ anh suy nghĩ thấu đáo, cũng là vì lo nghĩ cho tương lai của mình sau này. Anh không trách, anh cũng nghe lời em. Nhưng, anh phải phạt!”
“Vợ ơi, em quá quắc lắm rồi…”
Nói xong, Huyết Ảnh Long lập tức bế bổng Châu Tử Du lên, khiến cô nàng giật mình kinh ngạc.
“Huyết Ảnh Long, anh làm gì vậy? Mau bỏ em xuống?”
“Anh làm gì đâu. Anh chỉ đưa em đi tắm, sau đó chứng minh cho em thấy sức khỏe của anh hiện may tốt như thế nào.”
Sau nụ cười tà mị là những câu nói khiến Châu Tử Du nhất thời xanh mặt. Đợi đến khi cô kịp hiểu ra thì bản thân cô đã bị người đàn ông ấy đưa vào phòng tắm.
Châu Tử Du chỉ kịp thốt lên lời cảnh báo, trước khi bị xé rách quần áo như bao lần trước kia:
“Này, anh đừng làm bậy nha! Đây là nhà của em đấy.”
“Anh làm đúng chỗ như đâu có bậy, lỡ làm bậy em lại cáu thì sao? Mà nhà em thì cũng là nhà anh, ba mẹ em cũng là ba mẹ anh. Đêm nay, em cũng là của anh!”
Cứ tưởng phong thái ngông cuồng của một con sói háo sắc này đã bị cô thuần hóa làm cho tan biến sạch sẽ, nhưng nào ngờ tới lúc đụng chuyện cô mới biết, “con rồng” này vẫn đam mê sắc dục như ngày nào.
Giờ cô có muốn chống cự cũng không biết bằng cách nào, vì cơ thể căn bản đã bị đưa vào bồn tắm vuông bằng phẳng. Nơi này, sẽ là nơi đầu tiên của màn dạo đầu ư?
Nghĩ tới thôi mà Châu Tử Du đã nhanh chóng lắc đầu. Càng không dám nghĩ đến cảm giác lúc cái thứ dị vật to lớn kia chọc vào cô bé của mình, trong khi đã 8 năm qua, nó chưa từng bị ai tác động hay xâm lấn vào.
Có khi nào, nó vẫn sẽ đau như lần đầu tiên không?
Càng nghĩ, Châu Tử Du càng sợ. Lúc cô định thần lại thì người đàn ông ấy đã thoát y xong, anh còn bật vòi sen để từng giọt nước li ti từ bên trên dội xuống, khiến cô nàng không khỏi giật mình.
Tình thế lúc này, cô chỉ còn cách từ cáo già biến thành nai tơ, hòng dụ dỗ ai kia, Châu Tử Du ngọt ngào cất lời đề nghị:
“Anh, chúng ta có thể thương lượng lại không? Dù sao em cũng đang say rượu nên hơi đau đầu một chút…”