“Du Du…”
Sau tiếng gọi tên thâm tình là một cái ôm bất ngờ được người đàn ông mang tới, gửi trọn cho người con gái đã chia xa.
Trong khi Châu Tử Du vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chưa kịp định thần và thích ứng thì lại cảm thấy cơ thể mảnh khảnh của mình đang được người đàn ông ấy ôm chặt vào lòng, và giọng nói trầm ấm của anh lại vang lên bên tai cô ấy, ba từ:
“Anh xin lỗi!”
Người muốn ly hôn, người tự đẩy cô ra xa là anh, người cự tuyệt muốn chấm dứt tất cả, và người nặng lời xua đuổi vẫn là anh. Nhưng hôm nay, người cất lời nói lên hai từ “xin lỗi” cũng là anh.
Có phải là quá nực cười rồi không?
Rốt cuộc người đàn ông này xem cô là gì, mà lúc nào cũng tùy hứng làm theo điều mình muốn?
Châu Tử Du nhẹ nhàng đẩy người đàn ông ấy ra xa, cô nhìn anh với đôi mắt vô cảm, lạnh nhạt cất lời:
“Xin lỗi vì chuyện gì? À… Chắc là xin lỗi thay cô vợ mới cưới của mình nhỉ?”
Một người đàn ông kiêu ngạo, ngông cuồng, tàn độc với tất cả mọi người. Vậy mà giờ, lại lặng lẽ cúi đầu trước một người phụ nữ.
Nhưng ngay sau đó, anh không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, mà lại chủ động nắm tay cô gái ấy. Đôi mắt phượng uy nghiêm, sắc lạnh, giờ lại đong đầy nhung nhớ, xen lẫn một chút dằn vặt, khổ tâm.
“Xin lỗi, vì đã phụ em!”
Những tưởng những hành động lẫn lời nói của Huyết Ảnh Long sẽ khiến Châu Tử Du dao động. Nhưng không, ngay sau đó cô ấy đã lạnh nhạt gạt tay người đàn ông ấy ra khỏi tay của mình.
Cô nhìn anh, vẫn với ánh mắt không một chút dao động, thậm chí đâu đó còn hiện lên một chút trào phúng ở nụ cười trên đôi môi mỏng.
“Hóa ra tới bây giờ tôi mới biết rằng, từ ngày gặp nhau đến nay, tôi hoàn toàn chưa hiểu một chút nào về con người của anh cả. Quả nhiên, sau lớp mặt nạ kia là muôn vàn bản chất khác nhau. Từ một người ôn hòa, ấm áp, cưng sủng người tình, cho tới kẻ xảo trá, vô tâm, vô tình, thứ nào anh cũng có đủ. Anh khiến tôi cảm thấy kinh tỏm quá đi mất.”
Lời nói nhẫn tâm được thốt ra khỏi miệng Châu Tử Du, là như từng mũi kim sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim đầy vết tích của người đàn ông.
Khi cô thẳng thừng bước đi ngang qua anh như hai người dưng xa lạ, có lẽ đó là lúc cô hoàn toàn thất vọng về anh.
Mối quan hệ này, liệu có còn cách nào cứu vãn?
Ngay từ đầu, người nói lời kết thúc là anh. Nay cũng chính anh là người muốn chấp nối lại tình xưa nghĩa cũ…
Vì còn yêu, làm sao từ bỏ?
– ——————————————————
《8 năm sau》
Thời gian vẫn thôi đưa, trôi chảy không ngừng nghỉ, quay đi quay lại đã 8 năm, kể từ ngày Châu Tử Du rời khỏi quê hương, sang Pháp tiếp tục chương trình học, sau đó là bước đầu khởi nghiệp.
Nay cô quay trở về khi đã có kinh tế ổn định, và bước đột phá đầu tiên chính là thành lập công ty của riêng mình tại quê nhà.
Hôm nay, Châu Tử Du thật xinh đẹp, rạng rỡ trong ngày khai trương công ty Thiên Du của mình.
“Du Du à, con vừa xuống máy bay tối qua, sáng nay lại bận rộn tới công ty như thế này thì lấy đâu thời gian để nghỉ ngơi chứ?”
Thanh Tuyết Liên vừa mang sữa và điểm tâm vào tới, đã cất lời lo lắng cho cô con gái út của mình.
Trong khi đó, Châu Tử Du vừa chỉnh tề lại quần áo trên người xong, thì cô liền bước tới, âu yếm ôm lấy người mẹ đáng kính của mình, nũng nịu nói:
“Năm nay Du Du đã 26 tuổi rồi, nên sẽ tự biết chăm sóc bản thân mà. Mẹ yêu không cần lo lắng quá như thế đâu ạ!”
“26 tuổi rồi thì sao. Hai chị em nhà cô nói chuyện cứ y hệt nhau. Tiểu Vũ cũng vậy, từ ngày thay ba con tiếp quản Châu thị tới nay thì tính tình cũng cứng nhắc hơn, riết rồi mẹ không biết hai đứa sau này làm sao có được chồng nữa.”
“Chuyện chồng con, mẹ nên toàn tâm toàn lực lo nghĩ cho chị hai thì hơn. Du Du thì không lấy chồng sinh con gì đâu, nên mẹ không cần phải bận tâm hay hối thúc.”
Châu Tử Du nhất quyết cự tuyệt, khi nghe mẹ mình nhắc tới chuyện thành hôn đại sự. Và sau đó cô đã đi tới chỗ phần điểm tâm sáng, cầm lấy ly sữa, nhanh chóng uống cạn.
Chưa qua mấy giây, cô đã đặt chiếc ly rỗng tếch lên bàn, rồi quay sang mẹ mình, vui vẻ nói:
“Sữa của mẹ, con uống xong rồi nha! Giờ con phải tới công ty cho kịp. Tối về sẽ tâm sự với mẹ sau ha! Tạm biệt mami!”
*Chụt.
Vừa hôn Thanh Tuyết Liên xong, Châu Tử Du đã cầm theo túi xách, rồi vội vàng rời đi, chưa kịp để bà ấy nói thêm lời nào.
Thật ra, kể từ sau khi Châu Tử Du chấm dứt tất cả các mối quan hệ với nhà họ Huyết, bà luôn sợ cô sẽ bị ám ảnh, khiến tinh thần sa sút, ảnh hưởng đến cuộc sống.
Nhưng nay nhìn thấy Châu Tử Du thoải mái, vui vẻ như vậy, lòng dạ người làm mẹ như bà cũng an yên phần nào.
Dẫu sao cũng đã trải qua 8 năm, một khoảng thời gian có lẽ đủ để xóa nhòa tất cả những gì đã từng
xảy ra trong quá khứ.
– —————
Cùng lúc này, một người đàn ông mang theo luồng khí lạnh lùng và quyền lực, đang lặng lẽ đứng trước nấm mồ khang trang của một người phụ nữ.
Trên bia mộ, khắc lên tên Hà Cẩm Nhược.
Hôm nay là ngày giỗ thứ 7 của bà ấy. Có nghĩa là người mẹ mà Huyết Ảnh Long yêu thương, kính trọng nhất đã mãi mãi rời xa cõi đời này được tròn 7 năm.
8 năm trước vì bị ràng buộc, dẫn đến hèn nhát, chính anh đã tự kết thúc cuộc hôn nhân hạnh phúc của mình, bằng những lời lẽ khó nghe. Sau đó, để được đoàn tụ với người mẹ xa cách 25 năm, một lần nữa anh phải tuân theo mệnh lệnh của Huyết Vương Bá, người ông thâm độc, đầy quyền lực của mình, kết hôn với đứa cháu nuôi của ông ta.
Khi anh được đoàn tụ với mẹ, đó là lúc nỗi đau chia xa người mình yêu được bù đắp. Nhưng bình yên chưa bao lâu thì mẹ anh lại đột ngột qua đời vì căn bệnh đã mắc phải lâu năm trong người.
Ngày mất đi người thân yêu duy nhất, Huyết Ảnh Long như mất đi lý trí. Anh biến bản thân mình thành một con sói cô độc. Trong cơn điên tiết, anh khiến những kẻ đeo xiềng xích vào chân anh phải khiếp đảm bằng một cơn thịnh nộ.
Không chỉ Đàm Mộng Uyên kinh hãi đến mức bỏ của chạy lấy người mà Huyết Vương Bá cũng phải khiếp sợ đến lâm bệnh nặng không thể qua khỏi.
Ngày người đàn ông ấy mất đi tất cả những người yêu thương mình, đó cũng là ngày anh được trả lại tự do. Không còn bị ràng buộc bởi người ông thâm độc và người ba nhu nhược.
Nay anh có thể bước ra khỏi bóng tối của tội ác, làm một người ngay thẳng, lương thiện như mẹ và một người nào đó luôn mong.
Chỉ tiếc là đến ngày này, anh lại không còn họ bên cạnh.
Ngẩng mặt nhìn lên bầu trời thoáng đãng trước mắt. Anh chợt nhớ về một người mà đến nay anh vẫn còn yêu sâu nặng.
Chẳng biết rằng ở nơi nào đó, họ có còn nhớ anh không?