“Hoàn toàn có thể. Ta biết tính cháu thế nào, nên làm gì dám lừa dối.”
Huyết Vương Bá điềm nhiên nói xong, sau đó liền quay sang ra lệnh cho thân tín đứng sau lưng:
“Mang laptop ra đây, mở camera cận cảnh lên cho tiểu Thiếu gia xem.”
“Vâng!”
Thân tín của ông rời đi. Để lại bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng giữa ba người đàn ông mang ba sắc thái khác nhau.
Hiển nhiên người thâm độc nhất vẫn là Huyết Vương Bá với gương mặt bình thản, nhưng lại vô cùng nguy hiểm.
Ông năm nay đã ngoài 70 tuổi, nhưng sức khỏe lại không hề bất ổn. Không lú lẫn cũng chẳng mất đi dáng vẻ của một bật quân vương, cầm đầu gia tộc.
Trong biệt thự của ông luôn có tay súng bắn tỉa ẩn náu, vệ sĩ hàng hàng lớp lớp canh gác. Chỉ cần có kẻ nào dám manh động thì đạn sẽ trực tiếp ghim thẳng vào đầu.
Ông ta không ngại trừng trị bất cứ ai, kể cả người cùng dòng máu. Những kẻ làm trái ý ông, không chịu sự trói buộc, hoặc là bị tống cổ ra khỏi Huyết gia, buộc thay tên đổi họ, cả đời không được nhận tổ quy tông, hoặc là mất mạng nếu dám chống đối.
Và cũng vì lẽ đó mà ba anh là Huyết Quân mới trụ đến ngày hôm nay. Âu vũng là vì tiền, quyền, và địa vị.
Dĩ nhiên người kế tiếp phải bước lên vết xe đỗ của ông ấy, là anh, Huyết Ảnh Long.
Thân tín của Huyết Vương Bá lúc bấy giờ đã mang lap-top tới và mở sẵn cảnh quay trực tiếp trong camera tại căn phòng mà Hà Cẩm Nhược đang ở.
Người phụ nữ trong đó chính là mẹ của anh.
Tính đến thời điểm này, bà ấy đã hơn 50 tuổi, gương mặt trông già dặn hơn nhiều so với lứa tuổi ấy. Bà đang ngồi bên bệ cửa sổ, đôi mắt đượm buồn, nhung nhớ nhìn về chiếc áo sơ sinh trong tay.
Có lẽ bà đang vô cùng thương nhớ người con trai đã xa cách 25 năm của mình.
Tuy nay bà đã khác xưa, nhưng trong ký ức còn tồn tại, anh vẫn nhận ra người ấy chính là mẹ mình. Nhìn vào hình ảnh ấy, trái tim Huyết Ảnh Long như buốt thắt. Sống mũi chợt cay xè, lệ thủy bất chợt đong đầy hốc mắt lạnh lùng.
Nhưng không vì vậy mà anh rơi bất cứ giọt lệ nào. Đôi con ngươi sắc lạnh ấy nhanh chóng chuyển sang Huyết Vương Bá, đây là người đã giam cầm mẹ anh 25 năm qua, chỉ để thực hiện công cuộc cải tạo anh thành một con người tàn độc vô tình, tiếp đến kế thừa tổ chức hắc bang của gia tộc.
Con người này thật thâm độc, kinh khủng tới mức anh chỉ muốn nổ một phát súng để xả bớt cơn giận này.
“Giờ thì cháu tin ta rồi chứ?”
Huyết Vương Bá cười ngạo nghễ, ánh mắt của kẻ cầm quyền đang khiến lửa giận trong anh càng thêm mãnh liệt. Nhưng vì đại cuộc, Huyết Ảnh Long đành cắn răng nhẫn nhịn.
“Yêu cầu của ông là gì?”
“Haha…Cháu của ta thì phải như vậy mới đúng chứ.”
Sau trận cười giòn giã, đắc chí, Huyết Vương Bá mới tiếp lời:
“Vẫn là câu nói đó. Chỉ cần cháu tiếp tục lãnh đạo tổ chức, thì cả hai người phụ nữ của cháu, tự khắc sẽ bình an vô sự. Ta cũng biết, phía Ma Cau đang có rục rịch muốn lấn chiếm lãnh thổ và những mối làm ăn của chúng ta, hắn sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Hiểu được điều đó, nên ta sẽ cử thêm một cận vệ đi theo làm trợ thủ cho cháu. Từ giờ cứ an phận thủ thường làm một Lão Đại tàn khốc, và sớm sinh đích tử để còn rèn luyện, nối tiếp đời sau là được.”
Hố lửa này, căn bản Huyết Ảnh Long không thể nhảy khỏi. Khi trong tay những kẻ quỷ đội lốt người này đang nắm giữ hai điểm yếu của anh.
Cuối cũng, thứ anh có thể thực hiện là cúi đầu, chấp nhận mệnh lệnh an bài.
“Tôi đồng ý. Nhưng trước tiên tôi muốn tận mắt gặp mặt mẹ mình.”
“Vậy thì trong vòng một tháng, cháu phải mang về ba chuyến hàng lớn, vận chuyển thành công cho tổ chức đã.”
Cái cảm giác như cá nằm trên thớt này, đối với Huyết Ảnh Long là vô cùng khó chịu. Anh đã giận đến mức trán nổi đầy gân xanh, nhưng vẫn phải đè nén thịnh nộ.
“Được.”
Dứt khoát nói xong, lần này người đàn ông ấy đã có thể thẳng thắn rời đi.
Bấy giờ, Huyết Quân cũng vội vàng chạy theo đứa con trai duy nhất của mình.
“Tiểu Long…”
Huyết Ảnh Long chợt dừng bước. Nhưng anh không quay lại mà chỉ lẳng lặng đứng chờ nghe những gì người đàn ông kia sắp nói.
“Ba xin lỗi!”
Nghe thấy hai từ “xin lỗi” cao cao tại thượng của ba mình, mà Huyết Ảnh Long chỉ có thể để lộ ra một nụ cười khinh bỉ. Sau đó chậm rãi xoay người lại đối mặt với ông ta, nhẹ nhàng nhưng lạnh nhạt hỏi một câu:
“Một người nhu nhược như ông mà xứng làm chồng của mẹ, và làm ba của tôi sao?”
– —————
Người đàn ông mang theo tâm trạng tồi tệ trở về nhà lúc đêm đã khuya và uống khá nhiều rượu.
Lúc này, nhìn thấy Huyết Ảnh Long loạng choạng bước vào nhà. Cả Châu Tử Du và Đàm Mộng Uyên đều lập tức đứng dậy, lo lắng đi về phía anh, nhưng Châu Tử Du lại chậm hơn cô gái kia một bước.
“Anh Long, sao lại uống say tới mức này cơ chứ?”
Bấy giờ, ánh mắt lạnh lùng, mông lung vì say của người đàn ông đã rơi xuống cánh tay đang bị Đàm Mộng Uyên nắm níu, âu yếm nâng đỡ. Rồi anh lại ngẩng mặt lên nhìn sang Châu Tử Du đang đứng cách đó không xa.
Anh chẳng nói gì cả, chỉ cười với cô một cái. Sau đó gạt tay Đàm Mộng Uyên ra, thậm chí còn vô tâm đẩy cô ấy ra xa.
“Ơ, anh Long…”
Châu Tử Du không cần vội, cũng sẽ có được người đàn ông ấy, vì anh đang bước về phía cô.
Chỉ có khi nhìn cô, đôi mắt phượng sắc lạnh của anh mới trở nên dịu dàng, thâm tình khác biệt.
Huyết Ảnh Long đặt hai tay lên hai bên bờ vai của người phụ nữ mình yêu. Ánh mắt khi say và gương mặt điển trai này, ngay bây giờ lại hấp dẫn một cách kì lạ, khiến Châu Tử Du có muốn quở trách cũng không đành.
Đã vậy anh còn đang mỉm cười với cô, sau đó là một làn hơi thở nồng nặc mùi rượu tỏa ra khi người đàn ông ấy cất lời:
“Vợ à, anh say rồi! Vợ đưa anh lên phòng được không?”
“Được, em dìu anh!”
Hiếm khi Châu Tử Du ngọt ngào, tình cờ lại đúng lúc trái tim mạnh mẽ của anh đang hứng chịu thương tổn, cô đã giúp anh xoa dịu một chút đau đớn, khó chịu trong lòng, mà chính cô cũng không hề hay biết.
Người mạnh mẽ, tưởng chừng là người luôn được mọi việc như ý. Nhưng thật chất, người càng mạnh mẽ, chứng tỏ trong quá khứ họ đã từng trải qua rất nhiều cay đắng, khổ nghiệt.