*Cốc cốc cốc…
Mới hơn 5 giờ sáng, Châu Tử Du đã bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa bên ngoài, trong khi đêm qua cô bị người chồng “đáng yêu” của mình hành đến tận 4 giờ sáng mới được buông tha.
Mặc dù cơ thể rất mệt mỏi, trong người không có chút năng lượng nào, nhưng cô vẫn cố gắng lê tấm thân nặng nề ra mở cửa.
*Cạch.
Tạ Liêm đứng bên ngoài, vừa nhìn thấy Châu Tử Du, ông đã cung kính cúi đầu chào, rồi nói:
“Đã tới giờ làm bữa sáng cho Thiếu gia, mời Thiếu phu nhân xuống bếp.”
Nghe thông báo từ Tạ Liêm mà Châu Tử Du tỉnh ngủ, cô tuyệt nhiên ngây ngô nhìn ông ấy, rồi hỏi lại:
“Ở đây không có người làm sao?”
“Chỉ có người làm theo giờ. Riêng chuyện ăn uống của Thiếu gia thì từ hôm nay do Thiếu phu nhân lo liệu. Lẽ nào đạo làm vợ, người vẫn chưa rõ hay sao?”
Đạo làm vợ ư? Xưa nay cô chỉ nghe đạo làm con, chứ chưa từng nghe ai nhắc qua làm vợ cũng phải trọn đạo bao giờ.
Nhưng nhập gia phải tùy tục. Nay cô đã là vợ của người ta thì đâu thể nào túy ý, tự do tự tại như thời còn con gái.
Nghĩ vậy, Châu Tử Du chỉ có thể gật đầu:
“Tôi sẽ xuống ngay.”
“Vâng! Nhưng trước khi Thiếu phu nhân ra khỏi phòng hãy uống viên thuốc này trước đã.”
Tạ Liêm đưa ra một bao thuốc nhỏ, bên trong chỉ có một viên duy nhất, khiến Châu Tử Du nhíu mày, thấy vậy ông ta liền nói:
“Thiếu phu nhân cứ an tâm, đây chỉ là thuốc bổ bình thường mà thôi.”
Châu Tử Du đắn đo suy nghĩ một lúc rồi cũng nhận lấy viên thuốc, lúc này Tạ Liêm lại nói:
“Phiền Thiếu phu nhân lấy nước, uống thuốc ngay bây giờ.”
Dù rất dè dặt với thứ thuốc kia, nhưng thấy Tạ Liêm cứ đứng đó không chịu rời đi nên buộc lòng Châu Tử Du phải lấy nước ra và uống viên thuốc ấy ngay trước mặt ông ta.
“Còn chuyện gì nữa không?”
Bấy giờ, Tạ Liêm mới chịu hài lòng:
“Không, mời Thiếu phu nhân nhanh chóng xuống bếp.”
“Tôi biết rồi.”
Lúc này, người đàn ông đó mới chịu rời đi.
Châu Tử Du vẫn đứng đó suy nghĩ rất nhiều về viên thuốc vừa uống. Sau một lúc, cô quyết định nhanh chóng vào toilet làm vệ sinh cá nhân.
Chỉ 15 phút sau, cô đã có mặt tại phòng bếp. Sau khi quan sát tổng thể gian phòng, tìm thấy những vật dụng cần thiết thì cô mới mở tủ lạnh, tìm thực phẩm để chế biến bữa sáng.
Cũng may lúc còn ở nhà với ba mẹ, cô vẫn hay vào bếp phụ mẹ nấu ăn nên bây giờ mới không cảm thấy quá khó khăn với vấn đề trước mắt.
Giờ cô mới biết, quả nhiên theo mẹ học nấu ăn là quyết định đúng đắn.
Loay hoay trong bếp hơn một giờ đồng hồ thì Châu Tử Du đã nấu xong bữa sáng, là một phần mì hầm rau củ kèm thịt.
Khi mọi thứ đã được bày biện tươm tất trên bàn, lúc này người đàn ông cao cao tại thượng kia cũng xuất hiện.
Anh ta lộ diện với dáng vẻ phong độ, lạnh lùng trong bộ trang phục toàn sắc đen, điểm nhấn lớn nhất chính là chiếc mặt nạ đã che đi một nửa khuôn mặt tuấn tú.
Khi gặp Huyết Ảnh Long, Châu Tử Du không hề tỏ ra sợ hãi, mà cô đã lơ đẹp anh ta như cái cách anh đã phũ với cô vào tối qua. Nhưng sự thờ ơ của cô đương nhiên lại không vừa lòng ai kia.
Anh kéo ghế, ngồi vào bàn ăn, rồi lạnh giọng cất lời:
“Ba mẹ cô không dạy cách chào hỏi người khác sao?”
Bị bắt lỗi, Châu Tử Du cũng không nói gì, mà chỉ hơi cúi đầu chào anh ta một cái, rồi quay lưng đi ra ngoài.
“Cà phê đâu?”
Nhưng đi còn chưa được ba bước đã nghe người đàn ông ấy hỏi với thái độ cáu kỉnh, buộc lòng cô phải quay lại, lặng lẽ pha thêm một tách cà phê.
Thời gian lại trôi qua thêm ba phút và Châu Tử Du vẫn tuyệt nhiên giữ im lặng, khiến tâm tình Huyết Ảnh Long ngày càng bất mãn.
Từ trước tới nay chỉ có anh lơ người ta, chứ làm gì có ai dám làm mặt lạnh rồi thờ ơ với anh. Huống chi cô gái này còn là vợ mới cưới hôm qua của anh? Tuy không yêu thương, cũng không thích, nhưng đã là người của anh, thì buộc phải phục tùng trong vui vẻ.
Thái độ này của Châu Tử Du, dĩ nhiên khiến anh ta không hề hài lòng.
Quay qua quay lại một chút, Châu Tử Du đã pha xong cà phê mang tới đặt trước mặt Huyết Ảnh Long, rồi cô lại quay đi.
“Đứng lại.”
Giọng nói quyền lực của Huyết Ảnh Long khiến Châu Tử Du buộc phải dừng bước, qua mấy giây cô lại nghe anh ta ra lệnh:
“Trong lúc tôi ăn, ai cho cô rời đi?”
Ý tứ của câu nói đó nghĩa là cô phải đứng hầu trong lúc anh ta đang ăn. Mặc dù đã là thời hiện đại nhưng vẫn còn một nam nhân lạc loài trong thời đại phong kiến, kiểu chồng chúa vợ tôi.
Dù rất bất mãn, nhưng Châu Tử Du chỉ có thể bất lực quay trở lại đứng hầu bên cạnh anh ta. Dẫu cho hiện giờ cô đang rất mệt, và phần bụng dưới cứ đau âm ỉ từ khi ngủ dậy đến giờ.
Thấy cô ngoan ngoãn, Huyết Ảnh Long cũng không nói gì thêm và bắt đầu dùng bữa sáng.
Cứ tưởng con người khó hầu hạ như anh ta sẽ khó lòng làm vừa khẩu vị, nhưng khi ăn món mì của Châu Tử Du nấu, thì anh lại ăn ngon lành mà không chê nửa lời.
Trong lúc Huyết Ảnh Long ăn sáng, thì cơn đau bụng của Châu Tử Du ngày càng dữ dội. Trán cô bắt đầu rịn hồ môi, tay chân thì cứ bủn rủn, nhưng cô vẫn cố gồng. Vì nghĩ rằng lát nữa Huyết Ảnh Long đi làm rồi, cô sẽ được nghỉ ngơi.
Anh ta ăn mất nửa tiếng, sau đó mới chịu rời đi.
Châu Tử Du nhanh chóng dọn rửa sạch sẽ, sau đó ra khỏi phòng bếp, nhưng vừa ra tới cửa, cô lại chạm mặt Tạ Liêm, ông ta cúi đầu chào cô, rồi nói:
“Nếu bữa sáng đã xong, mời Thiếu phu nhân lên phòng Thiếu gia gom quần áo đi giặt. Người nhớ phân ra từng loại vải để chọn cách giặt máy và giặt tay cho phù hợp.”
“Chẳng phải ông nói ngoài việc ăn uống ra thì những việc khác sẽ có người làm thay hay sao?”
“Đúng là có, nhưng Thiếu gia vừa căn dặn, từ giờ về sau giao việc này lại cho Thiếu phu nhân, vì ngài ấy không muốn người khác động vào đồ của mình.”
Nghe xong cái lí do mà Châu Tử Du méo mặt. Không muốn người khác động vào đồ của mình sao không tự mang đi giặt mà lại hành xác cô cơ chứ?
Cô cứ tưởng ở cái thời lại 4.0 này, thì việc làm dâu, làm vợ đã nhàn hơn rất nhiều, huống chi Huyết gia lại là một gia đình tài phiệt, nhưng không ngờ bên trong lại mang lối sống lạc hậu thế này.
Kể cả việc xảy ra tối qua, người đàn ông đó cũng xem như chưa có chuyện gì, vừa thỏa mãn xong đã quay lưng bỏ đi.
Giờ thì cô đã biết, cuộc sống sắp tới của mình sẽ thế nào khi ngày ngày sống cùng một người đàn ông gia trưởng, lạnh lùng, và tàn bạo.
Bấy giờ, thấy cô mãi im lặng, Tạ Liêm lại lên tiếng:
“Không biết Thiếu phu nhân nghĩ sao về việc tôi vừa nói?”
“Tôi nghe rồi. Nhưng bây giờ tôi đang mệt nên cần nghỉ ngơi một chút, khi nào khỏe tôi sẽ làm sau.”
Nói xong, Châu Tử Du đã đi thẳng vào thang máy, rồi lên phòng.
Tuy cô gả vào Huyết gia một phần vì hôn ước, phần vì ba mẹ cô mắc nợ Tập đoàn Huyết Long, cô càng không biết vì sao Huyết Ảnh Long thà cưới người không yêu chứ không muốn hủy hôn, nhưng suy cho cùng Châu Tử Du cô cũng không phải hạng người dễ bắt nạt.
Khi cô đã chấp nhận hoán đổi, thay Châu Lam Vũ gả vào Huyết gia thì đã tự nhủ với lòng mình rằng, thà chết cũng không chịu nhục nhã, van xin người khác. Huống chi, sau khi thực hiện hôn ước, số nợ ba mẹ cô mắc phải cũng đã được xóa sạch.
Rồi cô sẽ sớm chấm dứt cuộc hôn nhân không tình yêu này. Kể cả khi đã bị người đàn ông đó chiếm đoạt.