Có vẻ như Châu Tử Du cảm thấy có một chút áy náy trong lòng về chuyện bỏ đói ai kia, nên tối hôm nay cô đã chuẩn bị khá nhiều món ngon, mặc dù sức khỏe vẫn chưa ổn định lắm.
Chưa kể tới lúc Huyết Ảnh Long nhìn thấy bàn thức ăn này sẽ có cảm nhận ra sao, thì riêng Tạ Liêm sau khi nhìn cả một quá trình nấu ăn của Châu Tử Du, ông đã thầm vui trong lòng. Vì nghĩ rằng, cuối cùng tối nay ông đã không còn hưởng luồng hàn khí từ người đàn ông kia nữa.
Đúng lúc này, Châu Tử Du vừa dọn thức ăn ra bàn thì Huyết Ảnh Long đã về tới. Thấy anh về, Tạ Liêm liền chạy ra thông báo:
“Thiếu gia, bữa tối đã được Thiếu phu nhân nấu xong.”
Có vẻ như Huyết Ảnh Long không hề để ý tới những gì Tạ Liêm vừa nói, vì anh ta đã vào thang máy đi thẳng lên phòng, để lại Tạ Liêm ngơ ngác nhìn theo.
Bấy giờ, sau khi quan sát xong tình hình. Châu Tử Du cũng bước ra, dành cho Tạ Liêm một câu hỏi:
“Ông thấy rồi đó, là anh ta không muốn ăn chứ không phải tôi vô trách nhiệm.”
Tạ Liêm nhíu mày, cứ như đang nghĩ ngợi điều gì đó, căn bản chẳng hề quan tâm tới những gì Châu Tử Du vừa nói, và lúc này ông ấy đã quay qua nhìn cô, nghiêm túc nói:
“Tôi thấy sắc mặt của Thiếu gia hình như không được tốt, Thiếu phu nhân mau lên xem ngài ấy có bị sao không.”
“Lúc nào anh ta cũng đeo mặt nạ, thì sao ông nhìn rõ mặt mà biết ổn hay không ổn?”
Trong khi Tạ Liêm lo lắng, thì Châu Tử Du tuyệt nhiên bình thản hỏi lại, khiến ông ấy không thể nào không tức vì thái độ vô tâm của cô.
Lần đầu tiên ông tỏ thái độ cáu gắt với Châu Tử Du.
“Tôi nói cho cô biết, nếu Thiếu gia có chuyện gì thì cái mạng của cô cũng đừng hòng được yên. Đừng thấy Thiếu gia nhân nhượng rồi cô làm tới.”
Tự nhiên bị mắng, Châu Tử Du vô cùng ấm ức. Nhưng thấy Tạ Liêm là người lớn tuổi, cô cũng không muốn đôi co làm gì nên liền bỏ lên phòng.
Cuối cùng bữa tối thịnh soạn lại nguội lạnh, chẳng có ai động đũa.
Châu Tử Du hậm hực bỏ về phòng. Cô ngồi trên giường với tâm tình chẳng mấy tốt lành. Cho đến một lúc sau, tới khi đã bình tâm rồi thì mới nghĩ kĩ lại những gì Tạ Liêm vừa nói.
Cô cũng sợ người đàn ông ấy thật sự gặp phải chuyện gì vì lúc sáng Tạ Liêm cũng có nói anh ta có bệnh cũ trong người.
Ngẫm nghĩ một chút, Châu Tử Du quyết định tìm sang phòng ngủ của Huyết Ảnh Long.
Thấy cửa phòng không đóng kín, nên Châu Tử Du tự ý lén lút đi vào mà không cần phải gõ cửa. Cô chính là đang bắt chước cái thói vô phép vô tắc của ai kia mà thôi.
Châu Tử Du từng bước tiến vào trong, một căn phòng vô cùng rộng rãi, nhưng lại chỉ có hai màu trắng, đen chủ đạo.
Trong khi cô đang chăm chú nhìn xung quanh, thì lúc này Huyết Ảnh Long vừa từ phòng tắm trở ra với tình trạng không mảnh vải che thân, khiến Châu Tử Du chết trân ngay tại chỗ, Huyết Ảnh Long cũng bị giật mình.
Nhưng ngay sau đó, anh là người lên tiếng đầu tiên:
“Nhìn đủ chưa?”
Nghe thấy câu hỏi, Châu Tử Du mới chịu hoàn hồn trở lại. Vội vàng quay lưng, che mắt, ngập ngừng nói không liền mạch:
“Sao…sao anh không mặc gì hết vậy?”
“Tôi bỏ quên khăn nên phải thả rông ra ngoài lấy khăn chứ sao. Mà ai cho cô tự ý vào đây?”
Vừa hỏi, Huyết Ảnh Long vừa lấy khăn quấn quanh hạ thân lại, sau đó anh mới ngồi xuống giường, tự rót cho mình một ly rượu được đặt trên bàn bên cạnh.
“Tôi…tôi sợ anh chết nên tới xem thử. Nếu anh không có chuyện gì thì tôi về phòng.”
Lúc này, hai gò má của cô gái đã đỏ như hai quả cà chua in lên mặt, lắp ba, lắp bắp trả lời xong thì liền quay lưng định rời đi, nhưng còn chưa kịp bước đã bị một thế lực mạnh mẽ từ người đàn ông tóm lấy cánh tay, kéo ngược trở về phía sau.
Kết quả chẳng mấy giây cô nàng đã ngồi yên vị trên đùi người đàn ông tiêu sái kia.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, gương mặt nam thanh nữ tú vô tình song song nhau, kẻ nhìn tà mị, người sững sờ trước tình huống nhạy cảm hiện tại.
Đôi mắt long lanh của người phụ nữ lần đầu tiên được nhìn rõ dung nhan của nam nhân bí ẩn, luôn mang mặt nạ này.
Tuy cô không ưa gì anh, nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng Huyết Ảnh Long mang một nét đẹp cực kỳ cuốn hút, sự lạnh lùng trong mắt anh giờ đây, sao lại ôn hòa một cách kì lạ, phải chăng là do cô nhìn nhầm hay đã hoa mắt?
Nhưng cô đâu biết rằng, trong khi bản thân đang say đắm trước nhan sắc của anh ta, thì trái tim của họ đã bất giác lệch nhịp vì vẻ đẹp kiều diễm của cô.
Mãi một lúc sau, khi Châu Tử Du kịp định thần lại và muốn thoát khỏi Huyết Ảnh Long, thì cô đã bị anh ta ôm chặt trong lòng, thấy vậy cô liền cáu kỉnh lên tiếng:
“Buông tôi ra.”
“Đây đâu phải là nơi để em thích tới thì tới, mà chán thì rời đi.”
Phải chăng người đàn ông kiêu ngạo, ngông cuồng, mang trái tim lạnh lùng này đã rung động trước Châu Tử Du, nên bây giờ cách xưng hô mới thay đổi?
Lẽ nào cả hai đều đã trúng tiếng sét ái tình, sau bao ngày đấu đá như chó với mèo?
“Vậy anh định làm gì tôi? Lại muốn đè ra “thịt” hay sao?”
Giọng nói đanh đá của Châu Tử Du chợt phá vỡ bầu không khí tà mị, ngọt ngào vốn có. Tuy vậy, nhưng vẫn không hề khiến người đàn ông ấy tụt hứng, mà anh ta còn đang mỉm cười quỷ dị, khi đã được hỏi vào đúng điểm.
Huyết Ảnh Long, tiến tới gần mặt cô gái, rồi mới to nhỏ cất lời:
“Em nghĩ sao khi thỏ con lọt vào miệng cọp?”
“Huyết Ảnh Long, anh dám?”
Châu Tử Du, đanh mặt cảnh cáo đối phương. Nhưng ngay từ đầu đều do cô luôn xem thường người đàn ông này, nên mới năm lần bảy lượt tự đưa tay qua lửa.
Đến khi nhận ra, đó là lúc cô đã bị anh ta quật ngã xuống giường, cơ thể ngọc ngà nằm đối diện với tấm thân cường tráng của anh.
“Em nghĩ xem, tôi dám không?”
Nhìn vào đối mắt đong đầy sắc dục của người đàn ông ấy, Châu Tử Du mới thật sự cảm thấy rén. Cô biết ngọn lửa biến thái này một khi đã cháy thì chỉ có cô thiệt thân, nên lúc này trong đầu liền nhảy số tìm kế ứng phó.
“Ây da…đau quá…”
Sau mấy giây suy nghĩ, cô nàng đột nhiên nhăn mặt, miệng còn kêu đau, đương nhiên đã khiến ai kia dao động, thậm chí anh còn nhíu mày với vẻ mặt có chút lo âu.
“Tôi còn chưa làm gì sao lại đau?”
“Chắc là bệnh cũ tái phát, anh quên tôi vừa từ bệnh viện trở về cách đây ba ngày trước à?”
Đang trớn hứng tình, bỗng nhiên bị Châu Tử Du làm cho mất lửa, khiến Huyết Ảnh Quân bất mãn ra mặt, sau đó đứng dậy, lạnh lùng nói:
“Về phòng.”