Đêm hôm đó, không chỉ Huyết Ảnh Long mà kể cả Châu Tử Du cũng không tài nào ngủ được.
Họ đang nằm trên giường như nhau, nhưng là ở hai căn phòng hoàn toàn khác. Họ cùng mang những nỗi ưu tư khó tả thành lời.
Trong khi Châu Tử Du đang nghĩ đến sự thay đổi gần đây của Huyết Ảnh Long, có cả cách xưng hô, mọi chuyện anh làm với cô tuy rất ngông cuồng, nhưng đôi lúc anh vẫn quan tâm tới cô, sự lạnh lùng và tàn bạo của anh luôn dừng lại đúng những lúc cô sắp không trụ nổi.
Chính Tạ Liêm cũng nói rằng đối với cô, Huyết Ảnh Long đã rất nhân nhượng. Cô cũng nhận ra, anh thật sự không lãnh khốc và tàn ác như trong lời đồn. Huyết Ảnh Long không hề xấu xí hay đáng sợ mà anh còn là người đàn ông rất đẹp trai. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt của anh, cô đều bị thu hút một cách kì lạ.
Bên này, Huyết Ảnh Long cũng đang nghĩ về Châu Tử Du. Chính cô đã khiến cuộc sống của anh thay đổi, cho anh học lại cách cười sau bao năm tháng vùi mình vào dòng đời khắc nghiệt.
Ba tuổi mẹ anh đã qua đời, để lại mình anh sống cùng ba và ông nội. Họ đều là những ông trùm khét tiếng, đều là người máu lạnh, cuộc sống của họ chỉ có quyền lực và đồng tiền, họ dạy anh trong cuộc sống này phải tàn nhẫn và không được nhún nhường trước bất cứ ai, thì mới là ông hoàng hạnh phúc.
Nhưng có lẽ họ đã quên dạy anh cách yêu thương người khác, nên 25 năm qua, anh chưa từng tiếp xúc quá đặc biệt với một người phụ nữ nào. Đối với ai anh cũng lạnh lùng, tàn khốc.
Cho tới khi anh biết được mình sẽ có một cuộc hôn nhân gán ép, thì mọi thứ càng khiến anh chán ghét hơn. Nhưng vì ông nội đã già, thay vì thẳng thắn chống đối, anh lại chọn cách đi một vòng để tự ông chán ghét cô cháu dâu đã chọn, tự ông đề cập tới chuyện ly hôn.
Thế nhưng, chỉ mới hơn mười ngày sống chung, anh lại quên mất mục tiêu của chính mình.
Cô gái ấy mang nét đẹp đơn thuần, một đôi mắt thanh tao và tâm hồn ngay thẳng. Sự nghịch ngợm, hồn nhiên của cô như ánh nắng làm tan chảy tảng băng trong lòng anh.
Ở bên cô, cứ như anh không còn là một Huyết Ảnh Long tàn khốc giống bao năm vừa qua.
Cùng một khung thời gian, và cả hai đều đang trằn trọc, nhưng lúc này người rời khỏi giường ngủ trước là Huyết Ảnh Long.
Anh thấy mình khó ngủ nên đã rót rượu, rồi ra ban công ngắm nhìn cảnh đêm, cùng nhâm nhi chút hương vị cay nồng từ loại rượu thượng hạng.
*Reng reng reng…
Lúc này, điện thoại của anh chợt có người gọi tới, phá vỡ bầu không gian yên tĩnh.
Huyết Ảnh Long trở vào phòng lấy điện thoại, nhận thấy là Cố Dĩnh Ti gọi tới nên anh liền nghe máy:
“Tôi nghe đây.”
[Long, chuyến hàng bên Ma Cau xảy ra vấn đề rồi. Bây giờ chúng ta cần sang đó một chuyến.]
“Cụ thể là gì?”
[Trong nội bộ của chúng ta có nội gián, bọn nó âm thầm bỏ thuốc mê vào rượu cho anh em uống, đợi thời cơ lén chuyển hàng đi hết rồi. Tôi nghi ngờ là lão Hổ đứng sau, vì mấy ngày nay không tìm thấy hắn trong thành phố.]
“Cậu sắp xếp đi, hai tiếng nữa tôi sẽ tới.”
Huyết Ảnh Long tắt máy, với nét mặt lạnh lùng và đôi mắt tàn khốc.
Anh nhanh chóng lấy áo sơ mi mặc vào người, đeo mặt nạ lên, rồi cầm theo chiếc áo khoác da, sau đó rời đi.
Thật ra anh không hề vội lên đường, mà lúc này đã ghé sang phòng của Châu Tử Du.
Vẫn như thói quen hằng ngày, Huyết Ảnh Long tự ý đi vào mà không cần gõ cửa.
Nếu là mọi khi, giờ này Châu Tử Du đã ngủ. Nhưng vì đêm nay khó vào giấc nên Huyết Ảnh Long vừa đi vào, cô đã nhận ra, sau đó liền ngồi dậy nhìn anh, khẽ hỏi:
“Anh qua đây làm gì?”
“Sao chưa ngủ? Gần 2 giờ sáng rồi.”
Huyết Ảnh Long không trả lời câu hỏi của cô, mà lại chuyển sang những nghi vấn của riêng mình. Và lúc này anh cũng đã ngồi xuống giường ngủ, đối diện với người con gái ấy, chờ đợi câu trả lời.
“Anh làm tôi giật mình. Mà anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đó.”
Người đàn ông khẽ cười, rồi mới thong thả nói:
“Qua tạm biệt em trước khi lên đường.”
“Anh đi đâu?”
Châu Tử Du đã chau mày khi nghe thấy câu nói của Huyết Ảnh Long.
Có lẽ đây là những giây phút đầu tiên hai người họ không đấu đá lẫn nhau, mà đang âm thầm thể hiện sự quan tâm của mình dành cho đối phương, nhưng lại không hề hay biết.
“Bên Ma Cau có chút chuyện đột xuất, nên tôi phải sang đó ngay bây giờ.”
“Vậy khi nào anh về?”
“Ngắn thì ba ngày, trễ nhất là một tuần. Hoặc có thể là không bao giờ trở về.”
Huyết Ảnh Long vừa nói, vừa cười, trong khi Châu Tử Du đã nhíu chặt mày.
Không hiểu sao cô cứ muốn hỏi kĩ càng mọi thứ liên quan tới vấn đề hiện tại của anh, nên lại hỏi:
“Có phải là những chuyện trong thế giới ngầm không? Và sẽ có nguy hiểm?”
Một màn thể hiện sự lo lắng của Châu Tử Du, khiến thâm tâm anh càng dao động. Vì có lẽ đã rất lâu rồi không ai quan tâm anh, nên bây giờ cảm xúc mới khó tả thế này.
Sau vài giây im lặng, người đàn ông ấy khẽ cười, rồi lại dùng cái chất giọng kiêu ngạo mọi ngày để đáp trả:
“Đang sợ tôi chết không rõ nguyên nhân rồi em sẽ bị liên lụy à?”
Mọi sự ôn nhu và một chút lo lắng của Châu Tử Du đều bị câu nói vừa rồi của Huyết Ảnh Long làm tan biến mất.
Cô nàng cũng thay đổi sắc mặt, hờ hững đáp:
“Phải, tôi sợ anh chết rồi ba anh sẽ bắt tôi tuẫn táng theo anh luôn ấy. Nên phải hỏi cho rõ mới được.”
Sự nghịch ngợm của cô luôn khiến Huyết Ảnh Long cảm thấy buồn cười.
Lúc này, anh đã xoa đầu cô một cái rồi đứng dậy, đi qua phía tủ để vũ khí, sau đó mới nói:
“Em yên tâm, tôi còn phải hành em dài dài nên không có chuyện chết sớm vậy đâu.”
Nói xong, Huyết Ảnh Long đã dùng vân tay mở cửa tủ. Anh lấy ra khẩu súng P99 và khẩu P226, là hai khẩu súng lục có tính sát thương mạnh, sau đó mang tới đưa cho Châu Tử Du khẩu P99, rồi nói:
“Giữ lấy phòng thân.”
Châu Tử Du nhìn khẩu súng, rồi lại nhìn lên Huyết Ảnh Long, cô thành thật trả lời:
“Tôi không biết dùng thứ này.”
“Cứ cầm lấy đi, trong thời gian này Tạ Liêm sẽ dạy em cách cầm súng. Khi nào tôi về sẽ dạy thêm cho em nhiều thứ khác.”
Cô nhìn khẩu súng trong tay người đàn ông ấy, sau một lúc chần chừ thì cũng chịu đưa tay nhận lấy.
Bấy giờ, trên môi Huyết Ảnh Long mới hiện lên nụ cười hài lòng.
“Ngoan ngoãn chờ tôi về. Em mà quậy thì đừng trách tôi không nương tay.”
Nói xong, Huyết Ảnh Long mới quay lưng rời đi.
“Khoan đã.”
Khi thấy Huyết Ảnh Long đã dừng bước và quay lại, thì Châu Tử Du mới khẽ cất lên lời nhắn nhủ:
“Cẩn thận.”