• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần 9 giờ tối, Châu Tử Du vẫn quyết định rời khỏi nhà. Cùng sự ủng hộ và những lời khuyên của Châu Lam Vũ, cộng thêm con tim thôi thúc, người con gái ấy cũng quyết định đến Huyết gia ngay trong đêm.

Phần khác vì cô thừa biết rằng, nếu lý trí đã thúc giục phải đi, dù cô có kiên quyết chần chừ thêm, thì đêm nay cũng chẳng tài nào chợp mắt được.

Nay, Châu Tử Du đã đứng trước cổng tại căn biệt thự từng rất quen thuộc với mình. Sau 8 năm, nó vẫn chưa hề thay đổi gì cả. Từ bên ngoài nhìn vào, lúc nào cũng toát lên vẻ ảm đạm, tẻ nhạt đến mức nhàm chán.

Bàn tay nhỏ, sau khi chần chừ giữa không trung một chút cũng dứt khoát đưa lên ấn chuông.

*King coong…

Lúc này, Cố Dĩnh Ti và Tạ Liêm đang trong phòng khách. Qua camera giám sát bên ngoài, cả hai người đàn ông đều khá bất ngờ khi thấy người đến tìm lại là Châu Tử Du, nhưng vì nay cô ấy đã khác hơn trước nên Tạ Liêm vẫn có chút nghi ngờ trong lòng.

“Người đó trông có nét giống Thiếu phu nhân quá!”

Cố Dĩnh Ti nhất thời không biết Tạ Liêm muốn nói tới Thiếu phu nhân nào, nên anh liền hỏi:

“Ý ông là Thiếu phu nhân nào? Lớn hay nhỏ?”

“Dĩ nhiên là Thiếu phu nhân đầu tiên rồi. Tuy sau này Thiếu gia cưới Đàm Mộng Uyên, nhưng cậu ấy không cho phép tôi gọi cô ấy là Thiếu phu nhân, danh xưng đó chỉ được phép gọi một mình Châu Tử Du thôi.”

“À…Cậu ta để ý từng li từng tí nhỉ! Mà thôi, bác ra mở cửa cho cô ấy vào đi, xem cô ta tới đây với mục đích gì.”

“Vâng!”

Sau đó Tạ Liêm nhanh chóng rời đi, còn Cố Dĩnh Ti ở lại với nét mặt hả hê lắm, anh còn liếc mắt nhìn lên lầu với biểu cảm đắc chí, cứ như bản thân vừa làm ra việc gì đó rất thành công.

Không lâu sau, Châu Tử Du được Tạ Liêm mời vào nhà. Tình cờ gặp được Cố Dĩnh Ti nên cô ấy có một chút bất ngờ. Nhưng sau đó lại tỏ ra điềm nhiên, chính cô cũng là người mở lời trước.

“Anh cũng ở đây sao?”

“Người anh em của tôi không khỏe, dĩ nhiên tôi phải ở đây chăm sóc cho cậu ấy chứ. Ngược lại là Châu tiểu thư, không biết ngọn gió nào đã đưa cô tới đây vào giờ này vậy?”

Dù đã bước sang độ tuổi 36, nhưng tâm tính của Cố Dĩnh Ti vẫn cứ ung dung, tự tại như thiếu niên mới lớn. Anh muốn nói gì là nói, muốn mỉa mai ai là nói thẳng, chả sợ mất lòng.

Trong khi đó, Châu Tử Du vẫn chưa được mời ngồi, nhưng cô rất tự nhiên như ở nhà của mình vậy. Cô hơi cười nhẹ, sau đó ngồi xuống sofa đối diện với người đàn ông kia, rồi mới nói:

“Không cần biết là gió nào đưa tới, nhưng một khi bổn tiểu thư đã có mặt tại đây, chứng tỏ là có lòng tốt, chứ không phải đến để châm biếm người khác.”

Màn đáp trả của Châu Tử Du khiến Cố Dĩnh Ti méo mặt. Quả nhiên trường phái võ mồm của cô gái này cực kì thâm hậu như lời Huyết Ảnh Long đã nói trước đó, khiến anh chỉ có thể gật đầu chịu thua.

“Vậy nói xem, lòng tốt của cô là gì đây?”

Qua vài giây sau, Châu Tử Du mới nghiêm túc cất lời:

“Tôi muốn biết suốt 8 năm qua, Huyết Ảnh Long đã trải qua những gì? Cuộc sống của anh ấy thế nào? Anh là bạn thân của Ảnh Long, chắc cũng biết không ít chuyện lên quan tới anh ấy…”

Nghe cô nói xong, người đàn ông liền nhếch môi cười khẩy một cái, rồi vênh vang đáp:

“Tại sao tôi phải nói cho cô biết? Cô có quan tâm tới cậu ấy sao?”

“Nói hay không là quyền của anh, đối với tôi không hề quan trọng. Nhưng nếu đối với Huyết Ảnh Long, thì sự im lặng ngông cuồng của anh lúc này, đang khiến anh ấy vụt mất cơ hội có được hạnh phúc. Thế thôi, tôi về trước!”

“Ơ, khoan đã.”

Châu Tử Du vừa cầm túi xách đứng dậy thì đã nghe thấy Cố Dĩnh Ti khẩn trương lên tiếng ngăn cản. Ngay sau đó trên môi cô liền vẽ nên nụ cười đắc ý.

Cô không muốn kéo dài thời gian nên đã ngồi xuống.

Lúc này, Cố Dĩnh Ti cũng chịu nghiêm nghị mà nói:

“Cô muốn biết những gì?”

“Tất cả những chuyện liên quan tới anh ấy. Đầu tiên là gia cảnh, sau đó là cuộc sống trong 8 năm qua.”

“Gia cảnh, nếu tôi cho rằng bản thân mình bất hạnh vì sinh ra trong một gia đình nghèo túng, không có tương lai, thì kẻ từ nhỏ đã giẫm chân lên vạch đích như Huyết Ảnh Long mới thật sự đáng thương.”

“Ông nội của Long là Huyết Vương Bá, vì muốn hướng cậu ấy nối tiếp con đường làm ăn phi pháp, dẫn đầu hắc bang nên từ nhỏ đã uốn nắn cậu ấy trở thành một con người tàn bạo, mang trái tim lạnh giá như băng. Ba thì nhu nhược, lúc nào cũng nằm dưới mệnh lệnh của Huyết Vương Bá. Chỉ có mẹ của Long là yêu thương cậu ấy nhất. Chính vì bà quá yêu thương con, không muốn Ảnh Long đi theo con đường sai trái của ông nội và ba, nên nhất quyết ngăn cản chuyện họ bắt ép Ảnh Long trở thành người máu lạnh. Tệ hơn là sau đó, để không bị cản trở, Huyết Vương Bá đã giam giữ mẹ của Long rồi nói dối và ngụy tạo tang lễ, bảo rằng mẹ cậu đã đột ngột qua đời vì tai nạn giao thông. Đến 25 năm sau, lúc đó Long đã cưới cô rồi. Nhưng đó cũng là lúc bi kịch trong cuộc đời cậu ấy mới thật sự bắt đầu.”

“Khi Huyết Ảnh Long biết bản thân mình đã yêu cô, cậu ấy muốn rút khỏi hắc bang, làm một người bình thường, sống cuộc sống bình thường như bao người ngay thẳng khác. Nhưng nếu như cậu ấy thực hiện được điều mình muốn thì đã không khổ sở hơn 8 năm qua. Sau khi Huyết Vương Bá biết Long muốn rút khỏi hắc bang, lão đã lấy mẹ cậu ấy ra để uy hiếp. Còn bắt buộc trong vòng một tháng cô phải mang thai. Vì quá áp lực, lúc đó thế lực trong hắc bang vẫn chưa vững mạnh, nên Huyết Ảnh Long nhất thời nảy sinh cảm giác thiếu tự tin. Cậu ấy sợ không cùng lúc bảo vệ được 2 người phụ nữ mình yêu, nên buộc lòng chọn cách tự đẩy cô ra xa. Long luôn mong cô có cuộc sống thoải mái, tự do, như những gì mình muốn, trong khi biết rõ bản thân sẽ rơi vào khoảng thời gian tồi tệ nhất.”

“Sau đó, khi biết hai người đã ly hôn, Huyết Vương Bá lại lấy mẹ của Long ra làm điều kiện trao đổi, bắt cậu ấy phải cưới Đàm Mộng Uyên để cô ta sớm sinh cháu trai nối dõi tông đường cho Huyết gia. Để được ở bên cạnh mẹ mình, Huyết Ảnh Long lại phải xuống nước. Nhưng kể từ khi kết hôn với Đàm Mộng Uyên xong, thậm chí lúc bị cô ta hạ xuân dược, cậu ấy thà ngâm mình trong bồn nước lạnh cả đêm cũng không muốn chạm vào người cô ta. Cứ như vậy, cậu ấy được bình yên ở bên mẹ một năm, có lẽ đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời cậu ấy, nhưng không bao lâu sau mẹ của cậu ấy lại qua đời vì chứng bệnh đã mắc phải lâu năm trong người.”

“Cô thử tưởng tượng xem, trong vòng một năm, Huyết Ảnh Long phải cắn răng bỏ vợ, rồi lại mất luôn người mẹ mình yêu thương nhất, cảm giác đó sẽ thế nào? Có phải như rơi từ vách đá xuống vực thẩm không đáy? Mẹ vừa mất, cậu ấy như người cuồng trí, phá nát Huyết gia chỉ trong một đêm. Tự mình đập vỡ chiếc lồng sắt đã ràng buộc bản thân 25 năm. Vì quá sốc, Huyết Vương Bá đổ bệnh rồi qua đời ngay sau đó. Không bao lâu sau, ba của cậu ấy cũng trở bệnh nặng, giờ phải nằm liệt giường, nhưng Ảnh Long chưa từng đến thăm ông ấy dù chỉ một lần. Đến Đàm Mộng Uyên cũng khiếp sợ, bỏ của chạy lấy người.”

“Cậu ấy hận bản thân có người ba nhu nhược, và một người ông tàn độc. Cả cuộc đời, chỉ có mẹ là người yêu thương cậu ấy nhất. Còn đối với Long, ngoài mẹ mình ra, thì cô là người cậu ấy yêu nhất.”

Nói đến đây, Cố Dĩnh Ti ngừng lại một chút, rồi mới dùng chất giọng trầm ấm hơn để nói tiếp:

“Tôi biết, Ảnh Long cũng có lỗi sai, nhưng hai người yêu nhau, lẽ ra phải quan tâm, chia sẻ với nhau từng chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống này.”

“Bao năm qua, Huyết Ảnh Long từ một người ngông cuồng, kiêu ngạo, lại trở thành người đàn ông thâm trầm, sống một cuộc sống vô vị, chỉ có rượu và thuốc lá là người bạn tâm giao hằng đêm. Cậu ấy luôn để hình nền điện thoại là ảnh của cô, luôn nhớ tới cô, và mong mỏi được một ngày gặp lại, nhưng đến khi gặp nhau rồi, thì chính cô là người rạch một vết thật sâu vào trái tim đầy thương tích của cậu ấy.”

“Tuy cô làm cậu ta đau thắt ruột gan, nhưng lại chưa từng oán trách cô nửa lời. Ngược lại là cô đó Châu Tử Du, lỗi lầm của Long cũng đâu đến nỗi quá lớn, tại sao cô nỡ nhẫn tâm tối xử tuyệt tình với cậu ấy như vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK