Đối mặt với câu hỏi của người con gái ấy, Huyết Ảnh Long chỉ biết im lặng.
Còn cô, cảm giác khi cô ký tên vào đơn ly hôn chính là thất vọng.
Tình yêu luôn cần sự tin tưởng, sẻ chia và thấu hiểu. Nhưng vào ngày hôm đó, anh nặng nhẹ đủ lời cô cũng không giận, nhưng chính anh lại chọn cách không đặt niềm tin vào tình cảm của cô. Đến đơn ly hôn cũng chuẩn bị sẵn thì còn gì để níu giữ?
Những ngày tháng chia tay, đâu phải cô không đau lòng? Anh là mối tình đầu của cô cơ mà, nhưng nếu khóc lóc, bi lụy thì được gì không?
Cô đã gồng mình tự chống đỡ với cảm xúc thống khổ suốt nhiều năm trời, mãi mới có thể nhẹ lòng hơn một chút, thì người đàn ông ấy lại xuất hiện, gieo vào tâm cô những câu nói khiến trái tim vốn dĩ đã bình yên bỗng chốc gợn sóng.
Tình cảm nhạt phai có thể bù đắp, hiểu lầm có thể hóa giải. Nhưng một khi đã thất vọng hoàn toàn, thì có cố cứu vãn cách mấy cũng chỉ vô ích.
“Xin anh, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Lời nói cuối cùng được phát ra khỏi miệng cô gái, vẫn là những câu từ tuyệt tình như muốn xé nát tâm can đối phương.
Bỗng chốc một giọt nước mắt mạnh mẽ chợt rơi, mà chính anh cũng không lường trước. Tuy lệ của anh đã rơi, nhưng cũng chẳng thể níu giữ bước chân của người con gái ấy.
Cô để anh một mình ở lại với cơn đau buốt thắt hoành hành trong tim. Ý định, mong chờ sẽ làm lành, kết quả cuối cùng lại là trơ mắt đứng nhìn người mình yêu bỏ đi mà không thể làm gì khác hơn.
Cảm giác tồi tệ đó lại lần nữa ập tới.
8 năm trước, tự anh kết thúc mối lương duyên này bằng một tờ đơn ly hôn, rồi bất lực đứng nhìn cô ấy rời đi trong muôn vàn uất ức.
8 năm sau, cũng chính anh là người muốn níu kéo mối duyên nợ vợ chồng này, muốn vá lại chiếc gương đã vỡ, nhưng kết quả vẫn bất lực đứng nhìn cô rời xa như 8 năm về trước.
Phải chăng, gương vỡ khó lành? Tình đã đứt thì mãi mãi không thể nào chấp nối?
– —————
Sau khi trở về nhà, Châu Tử Du tự nhốt mình trong phòng. Ai đến tìm cô cũng diện lý do không khỏe nên muốn nghỉ ngơi, khiến người làm cha mẹ như ông bà Châu không ngừng lo lắng.
Lúc này, chỉ có mỗi Châu Lam Vũ hiểu rõ mọi chuyện, cô cũng tìm đến phòng của Châu Tử Du, định tân sự với cô ấy, thì lại gặp bà Châu đang đứng bên ngoài với nét mặt lo lắng.
Thấy vậy, Châu Lam Vũ đã đi tới, nhỏ nhẹ cất lời:
“Mẹ…”
“Tiểu Vũ đó à! Nếu con tới rồi thì phụ mẹ gọi Du Du ra mở cửa đi con. Không biết con bé đã gặp phải chuyện gì mà lúc trở về hai mắt lại đỏ hoe, mẹ hỏi thì nó không có nói, rồi còn nhốt mình trong phòng tới tận bây giờ. Mẹ lo quá đi mất!”
Thấy mẹ mình lo âu như vậy, Châu Lam Vũ cũng chẳng nỡ nhìn, nên cô liền lựa lời khuyên nhủ bà:
“Giờ cũng hơn 2 giờ rồi, chắc Du Du ngủ rồi đó mẹ! Mắt em ấy đỏ là do bị bụi bay vào thôi, chứ suốt cả buổi đi với con, em ấy đâu có gặp chuyện gì. Phần vì công việc nhiều chắc Du Du cũng bị áp lực, để em ấy nghỉ ngơi một chút là ổn thôi à, mẹ đừng căng thẳng quá!”
“Có thật là em con ổn không? Mẹ chỉ sợ nó lại bị tổn thương bởi những chuyện liên quan tới tình cảm nam nữ, nhưng cố tình giấu đi rồi tự mình chịu đựng như lần trước. Bề ngoài nó mạnh mẽ, cứng rắn như thế, nhưng mẹ biết trong lòng con bé khổ sở đến nhường nào, chỉ là không muốn chúng ta lo lắng nên mới giấu đi mà thôi.”
Linh cảm và những lo âu của người mẹ không bao giờ sai trái. Nhưng vì để bà an tâm đi nghỉ, nên Châu Lam Vũ buộc phải nói dối:
“Mẹ đừng lo, con nói thật mà! Du Du vẫn rất ổn, ngược lại là mẹ đó, giờ này rồi mà còn không chịu đi nghỉ, nhỡ đâu đổ bệnh thì lại khiến chị em con lo lắng. Ba mà biết còn quở trách tụi con cho coi.”
Lúc này, nét mặt của bà Châu mới dịu đi phần nào. Lòng dạ cũng đã an tâm hơn.
“Nếu con nói vậy thì mẹ yên lòng rồi. Giờ mẹ sẽ đi nghỉ ngơi, để sáng mai dậy sớm nấu gì đó ngon ngon tẩm bổ cho chị em con.”
“Dạ, mẹ về phòng nghỉ ngơi đi! Mẹ ngủ ngon nha!”
“Ừm, con cũng đi nghỉ sớm đi.”
Bà Châu ôn nhu nói rồi còn xoa đầu Châu Lam Vũ một cái, sau đó mới rời đi.
Nhưng Châu Lam Vũ thì vẫn đứng đó, đợi đến khi mẹ mình đi xa, thì cô mớ gõ cửa phòng.
*Cốc cốc cốc…
“Du Du, là chị hai đây! Chị biết em chưa ngủ, nếu muốn tâm sự thì mở cửa cho chị nha!”
*Cạch.
Kiên nhẫn chờ đợi thêm một chút, cuối cùng cánh cửa ấy cũng được mở ra.
Vừa nhìn thấy Châu Tử Du xuất hiện với đôi mắt sưng húp, thì Châu Lam Vũ liền không khỏi xót xa.
Cô nhanh chóng bước vào, rồi đóng cửa lại.
Vào trong, Châu Lam Vũ mới biết từ khi trở về tới giờ, Châu Tử Du đã uống không ít rượu, vì dưới sàn nhà vỏ chai nằm lăn lốc, còn người con gái ấy thì lại nồng nặc hơi men.
Bấy giờ, Châu Tử Du vừa cầm chai rượu còn lại lên, định tiếp tục uống, thì bị Châu Lam Vũ nhanh chóng giành mất.
Cô nhìn cô em gái đáng thương của mình, mạnh mẽ nói:
“Chị uống với em!”
Nói xong, Châu Lam Vũ liền uống ừng ực mấy ngụm. Vậy mà lại khiến Châu Tử Du ngây ngô bật cười.
Cô tùy ý ngồi bệch xuống sàn nhà, để lưng tựa vào thành giường ngủ của mình, nhẹ nhàng lên tiếng:
“Giờ này không ngủ, lại chạy sang đây giành rượu với em. Chị đúng là ngang ngược.”
Rồi Châu Lam Vũ cũng ngồi xuống bên cạnh em gái mình, thoải mái trả lời:
“Biết sao bây giờ, ai kêu em gái của chị có tâm sự chứ! Thân là chị hai, dĩ nhiên phải tới bầu bạn với em rồi. Mà chị có lòng như vậy, chẳng lẽ em lại ki bo chút rượu này với chị à?”
Châu Tử Du lại bật cười, cô đoạt lấy chai rượu, rồi mới đáp:
“Em không keo kiệt với chị, nhưng hôm nay chị phải nhường chai rượu này cho em, vì đây là chai cuối cùng rồi.”
Nói xong, cô ấy lại tiếp tục uống. Nhìn thôi, Châu Lam Vũ đã vô cùng xót xa.
“Thôi mà, em say rồi, đừng uống nữa. Đưa chai rượu cho chị.”
“Không, em không có say. Châu Lam Vũ, chị đừng có giành của em, nếu không em không nói chuyện với chị nữa đó.”
Châu Tử Du nhất quyết ôm khư khư chai rượu, khiến Châu Lam Vũ chỉ có thể bất lực ngồi nhìn cô em gái của mình chôn vùi tâm sự vào những bầu rượu đắng chát kia.
Cứ im lặng như thế, càng nhìn thì Châu Lam Vũ càng không chịu được. Cuối cùng cô vẫn thốt lên câu nói được xuất phát từ sự áy náy trong lòng.
“Chị xin lỗi!”