Ba từ “tôi yêu em” của Huyết Ảnh Long đã khiến Châu Tử Du đứng hình ngay tại chỗ. Cô đang bất ngờ đến sững sờ suýt nữa thì ngã ngửa, vì không thể nào tin được vào những gì vừa lọt vào màng nhĩ của mình.
Một người đàn ông kiêu ngạo, cao cao tại thượng, như Huyết Ảnh Long vậy mà lại chủ động nói yêu Châu Tử Du cô ư?
Chuyện này cô làm sao có thể tin đây?
Nhưng sự thật là Huyết Ảnh Long đã nói như vậy, thậm chí còn không đợi Châu Tử Du kịp tin hay hỏi lại thì anh ấy đã lần nữa đưa đôi môi của mình áp lên môi của cô.
Lần này hôn nhau, Huyết Ảnh Long tuyệt nhiên nhẹ nhàng. Anh đang âu yếm cô nàng hệt như một bông hoa nhỏ đứng trước cơn rét mùa đông. Chính nụ hôn này đang khiến Châu Tử Du say đắm.
Anh miết lấy vành môi non mềm rồi lại mút lấy từng cái thật nhẹ, cứ như đang thưởng thức viên kẹo ngọt ngào, sau đó chiếc lưỡi linh hoạt lại bắt đầu hành động, khi anh đã tách được hàm răng ngọc của cô gái, đưa lưỡi tiến sâu vào khoang miệng, nhiệt tình khám phá và tận hưởng hết mọi dư vị như mật bên trong.
Sau vài giây, cánh tay đang giữ lấy váy ngủ trên người đã bị bàn tay của người đàn ông dễ dàng hạ xuống, để bộ trang phục mỏng manh, gợi cảm ấy tùy ý rơi xuống, để lộ ra vòng một căng tròn được ẩn sau lớp áo nội y ren màu đen quyến rũ.
Lần đầu tiên, Châu Tử Du chủ động gần gũi chồng mới cưới là khi cô đang vòng tay ôm cổ anh như bây giờ. Khi đó, hai tay anh ôm eo cô gái, bỗng dưng trượt nhẹ từ dưới lên trên, tìm tới khóa cài áo bra, từ từ cởi bỏ từng mắc một, đến khi không còn trói buộc, anh đã men theo làn da mịn màng ấy, tìm tới đôi gò bồng đào. Ban đầu là sờ, sau lại xoa rồi từ từ tăng thêm lực đạo, bỗng chốc búp hoa nhỏ đang bẽn lẽn ẩn nấp đã nhấp nhô xuất hiện, như hoa mười giờ đúng hẹn lại lên.
Những đầu ngón tay cứ day dưa mãi một chỗ chẳng chịu rời đi, cộng thêm nụ hôn say sưa trên môi, lại càng khiến người con gái bé nhỏ ấy không thể kìm chế được ngọn lửa ham muốn đang mon men trỗi dậy trong lòng.
Bên ngoài, gió đêm đang khẽ thổi qua nhẹ lay tấm rèm cửa màu xanh đen huyền bí, lùa qua hai thân thể với mức nhiệt độ cao bất thường.
Do là họ đang bị sắc dục dẫn dắt, khiến những thứ nhạy cảm đã bắt đầu rục rịch, thôi thúc cả hai ngày càng khó chịu, họ chỉ muốn nhanh chóng hòa vào làm một. Ôn lại chuyện cũ của một tháng trước, đêm hôm đó mặn nồng khó quên, tuy bất đồng, nhưng hôm nay, có lẽ Huyết Ảnh Long sẽ bù đắp lại tất cả.
Vì nay anh đã biết nhịp tim rạo rực của mình hướng về ai.
Sau nhiều phút giây thôi thúc, chiếc áo sơ mi trên người anh đã bị ném sang một góc. Anh trút hết ngọt ngào vào giây cuối, trước khi kết thúc nụ hôn còn kéo ra thêm sợi chỉ bạc, ánh lên giữa khoảng ánh sáng mờ nhạt từ đèn ngủ trong phòng.
Đôi mắt long lanh, mang theo vẻ thanh tao chợt va vào đôi đồng tử tinh anh, sắc bén mà thâm tinh của người đàn ông.
Những lúc gần nhau, trìu mến và âu yếm như thế này, Châu Tử Du thật sự không thể nào cản được nhịp tim của mình. Cô biết, nó đã rung động trước người đàn ông này. Và cũng không thể phủ nhận được nữa, vì lí trí đã nói rằng, cô yêu anh!
“Mau nói em yêu anh đi!”
Lần thứ n, Huyết Ảnh Long nhắc lại vấn đề mình cần đạt được với đôi mắt tà mị, nhưng lần này Châu Tử Du không thể nào chối bỏ.
Biết sao bây giờ, vì cô đã lỡ si mê nhan sắc, và ánh mắt ma mị của anh ta.
Nhưng cô còn chưa kịp nói thì chiếc cằm thon gọn đã bị ngón tay thon dài, mạnh mẽ của anh, nhẹ nhàng nâng lên, giọng nói trầm ấm lần nữa vang vọng:
“Đừng để tôi mất kiên nhẫn nhé cô bé!”
Châu Tử Du mím môi, gương mặt ngại ngùng, bẽn lẽn cúi đầu, lẽ ra cô sẽ ngoan nhưng vì quá ngại nên lại ngẩng mặt lên, tinh nghịch đôi co:
“Em không nói!”
Bấy giờ, Huyết Ảnh Long chỉ gật đầu rồi cười một cái. Sau đó, anh từ từ tiến tới gần khuôn mặt của đối phương, mà anh càng tới thì Châu Tử Du càng ngã người ra phía sau, tới khi bất lực ngã xuống giường thì mới vội vàng hét lên:
“Em yêu anh!”
Ngay lập tức trên môi anh chàng liền hiện ra nụ cười hài lòng, anh vuốt tóc cô, rồi nói:
“Ngoan ngoãn ngay từ đầu thì đâu có mất nhiều thời gian thế này.”
Nói rồi, Huyết Ảnh Long liền đứng dậy, bất thình lình thoát y ngay trước mặt Châu Tử Du, dọa cô nàng kinh hãi, vội vàng đưa tay lên bịt kín hai mắt, không kìm được mà thốt lời e sợ:
“Anh…anh đang bị thương đó. Không thể tiết chế, không kiêng cữ gì hết sao?”
“Kiêng cữ 28 năm qua đủ rồi.”
Vừa nói dứt câu, Huyết Ảnh Long đã chuyển hành động sang thân thể cô gái. Dù Châu Tử Du không yêu cầu nhưng anh vẫn phụ nàng một tay, mang những thứ vướng víu quăng sang một góc dưới sàn nhà.
Châu Tử Du đã thật sự kinh sợ. Lần nào người đàn ông này cũng nóng nảy như thế, thật tình cô đang lo cho số phận mình trong đêm nay quá.
“Anh…tự nhiên em thấy hơi hơi đau bụng.”
Đột nhiên cô nàng lại kêu đau bụng, kèm thêm cái biểu cảm nhăn nhó trên mặt, đồng thời ngồi dậy, những tưởng sẽ thoát thân như lần trước.
Nhưng không, cô vừa ngồi thẳng lưng thì hai bên bả vai đã bị trì xuống, bởi hai bàn tay của Huyết Ảnh Long đang đặt lên.
Anh cười, cô cũng cười, nhưng nụ cười giả trân của cô lại khiến gương mặt méo mó, trông vô cùng buồn cười.
“Đau bụng à? Vậy để tôi xoa cho em vài phát là hết đau ngay.”
Nói xong, Huyết Ảnh Long liền đẩy Châu Tử Du nằm xuống giường. Con rồng háo sắc đó lại chiếm trọn đôi môi cô một cách tùy ý, mạnh nhẹ, nhanh chậm, mỗi một giây phút diễn ra nụ hôn đều khiến Châu Tử Du si mê, say đắm.
Lần thứ hai, nhưng vẫn ngại như lần đầu. Khi thân thể cứ trần như nhộng là Châu Tử Du cứ che trên che dưới, nhưng suy cho cùng vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của người đàn ông ấy.
Một nụ hôn ướt át, đi cùng những cái chạm nhẹ từ ngón tay thon dài, chưa gì đã khiến xuân thủy của người con gái bịn rịn tuôn ra.
Thân hình nóng bỏng, dáng vóc thanh tao, mỹ miều, làn da trắng mịn như đang khiêu khích sự chịu đựng của một người đàn ông.
Châu Tử Du cứ như vậy, trần trụi nằm trên giường, cùng trải nghiệm màn dạo đầu kính thích từ mối tình đầu tiên.