Châu Tử Du mơ hồ nhận ra hai từ xin lỗi của Châu Lam Vũ ám chỉ chuyện gì. Nhưng giờ đây cô đâu còn để bụng đến cái sai của chị ấy từng gây ra với mình nữa, nên cô đã khẽ mỉm cười, sau đó chủ động khoác tay qua vai Châu Lam Vũ, bình thản cất lời:
“Mọi chuyện đã qua rồi, em cũng không còn nhớ tới nữa thì chị nhắc lại làm gì?”
“Nhưng nếu lần đó chị không vì chút đố kỵ nhất thời mà nảy sinh dã tâm muốn chia cắt tình cảm của em và Huyết Ảnh Long, thì giờ đây em đâu khổ sở vì tình thế này. Tất cả cũng tại tâm ý chị xấu xa, hèn hạ, tranh giành không được thì muốn phá hoại, nên mới xảy ra cớ sự như ngày hôm nay, chị đúng là kẻ không ra gì mà.”
Châu Tử Du còn chưa khóc, thì Châu Lam Vũ đã nghẹn ngào tự trách trong nước mắt. Kết quả phải để phận làm em mang nhiều tâm sự như Tử Du dỗ dành, giúp cô ấy lau đi nước mắt.
“Đồ ngốc này, lúc đó chúng ta đều đang trong giai đoạn nổi loạn mà. Suy nghĩ còn non dại, nên làm ra những chuyện bồng bột cũng là điều dễ hiểu. Em đã không trách chị từ lâu lắm rồi, nín đi!”
Châu Tử Du dùng cả hai bàn tay của mình lau hết lệ thủy trên hai bên gò má của cô chị gái, sau đó cô còn khẽ mỉm cười, rồi thở hắt ra một hơi, như trút hết tâm tư phiền muộn, nhưng khổ nổi thứ trút ra lại là hơi rượu nồng nặc.
Thế rồi, cô ấy lại uống tiếp một ngụm rượu, sau đó mới nhẹ giọng lên tiếng:
“Một khi người ta đã không đặt niềm tin nơi mình, thì chỉ cần một chút sóng gió nhỏ thôi cũng sẽ đẩy con thuyền rời xa bến đỗ. Em không trách chị, chỉ trách tình yêu của mình chưa đủ lớn, chưa đủ sâu nặng, nên mới khiến người ta cảm thấy không đủ chân thành, rồi phũ phàng không tin tưởng. Tình yêu mà, chỉ cần đủ lớn thì khó khăn, trắc trở cỡ nào cũng không thể lung lay.”
Người con gái ấy nói như đã thật sự tuyệt vọng vào hai từ tình ái. Nhưng thất vọng lớn nhất vẫn ở nơi người đàn ông đã từng gieo cho cô thật nhiều mùi vị trong cuộc sống này, mà tới tận bây giờ cô vẫn chưa thể nào nguôi ngoai.
Lúc này, Châu Lam Vũ cũng chẳng biết làm gì để xoa dịu nỗi lòng của em gái, chỉ biết nắm tay cô ấy mà an ủi, vỗ về.
“Có phải hôm nay gặp lại người đó, hắn lại nói lời tổn thương em không?”
Châu Tử Du bất giác cười khẩy một cái, cô quay sang giương đôi mắt mông lung vì say rượu nhìn chị hai của mình, thẳng thắn trả lời:
“Nếu được vậy thì tốt quá rồi, em cũng không khổ sở bởi con tim cứ thôi thúc càn quấy như bây giờ.”
“Vậy ý em là…”
“Anh ta nói vẫn luôn yêu em! Năm lần bảy lượt xin lỗi em. Chị xem, có đáng ghét không cơ chứ? Rõ ràng anh ta xem em là món đồ chơi vô giá mà, thích thì tìm tới, chán thì nặng nhẹ đủ lời rồi vứt đi. Cái đồ tồi đó, em muốn quên hắn mà hắn cứ xuất hiện trước mặt em hoài, làm hại con tim em nó cứ bấng loạn, tâm trí rối bời…”
Càng nói về sau, giọng điệu của cô càng nhỏ dần, đến mức lí nhí, rồi sau đó lại tiếp tục nốc rượu vào người.
Nhờ vậy mà Châu Lam Vũ cũng nhìn thấu tâm tư của cô em gái này. Mặc dù vẫn chưa hiểu rõ mục đích thật sự của người đàn ông kia là gì, nhưng cô vẫn muốn nghe lời xác thực từ Châu Tử Du, nên đã hỏi:
“Có phải em vẫn còn yêu anh ta không?”
Nhận được một câu hỏi, khiến cô gái ấy nhất thời lắng đọng thật lâu. Sâu trong đôi mắt đã hiện lên vài tia dao động, nhưng rồi lại bị cô nhanh chóng gạt đi.
“Hết rượu rồi, em phải xuống lầu coi còn chai rượu nào không đã… Chị hai cũng về phòng đi ha!”
Nói xong, Châu Tử Du liền loạng choạng đứng dậy. Rõ là cố tình lãng tránh câu hỏi của Châu Lam Vũ, thấy vậy cô liền đứng lên, hỏi dồn thêm một câu:
“Em trốn tránh, chứng tỏ trong lòng em vẫn còn có anh ta. Em đang giận hắn, chứ không phải chán ghét, thù hận.”
Nhận thấy Châu Tử Du đã thật sự dao động trước những gì mình vừa nói, nhân cơ hội tốt Châu Lam Vũ liền tiếp lời:
“Em giận hắn không tin tưởng em. Giận hắn xem nhẹ tình cảm của em, giận hắn ngông cuồng, tự ý cho mình đúng. Em tưởng rằng ly hôn là kết thúc, và sự thật sẽ là như vậy nếu như sau đó cả hai người chưa từng gặp lại nhau. Nhưng hiện thực lại không như em nghĩ. Từ khi trở về nước, em đã gặp anh ta hai lần, và chính hai lần gặp gỡ này vô tình khơi dậy tình cảm em vẫn luôn trốn tránh bấy lâu nay, khiến tim em dao động, khiến sự hờn trách trong em bùng phát. Vì nếu không còn yêu, sẽ chẳng ai bận lòng đến những gì họ nói.”
Nói đến đây, Châu Lam Vũ đã tạm dừng để bước tới trước mặt Châu Tử Du, cô nắm tay em gái mình, tiếp tục khuyên giải:
“Tuy chị không rõ rốt cuộc hai đứa đã xảy ra những chuyện gì. Nhưng chị nghĩ, nếu họ đã muốn tìm tới em, cảm thấy áy náy, dằn vặt, thậm chí là khổ sở ngay trước mặt em, chứng tỏ họ đã bỏ qua cái tôi của chính mình, thật lòng muốn được em tha thứ, muốn hàn gắn lại đoạn tình cảm đã rạn nứt.”
“8 năm là khoảng thời gian không phải ngắn, nếu họ không thật lòng yêu em thì đã sớm tìm tới người mới để yên bề gia thất, hà tất gì phải chạy tới van xin sự tha thứ từ em.”
Cuối cùng, giọt nước mắt luôn đè nén trên mi cô gái kiên cường ấy đã âm thầm tuôn rơi, sau khi nghe xong những gì Châu Lam Vũ vừa khuyên giải.
Chị ấy nói không sai.
Thật ra, nếu đã sớm không còn tình cảm thì cô cũng chẳng còn vướng bận bởi những cuộc gặp gỡ và tất cả các câu nói của anh.
Bấy giờ, Châu Lam Vũ đã nhẹ nhàng ôm cô em gái bé nhỏ của mình. Như một điểm tựa cho cô nương nhờ trong những lúc tâm trạng hỗn độn như bây giờ.
Cô ấy âu yếm vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của em gái, rồi lại khẽ khàng khuyên nhủ:
“Chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ mọi chuyện thế nào, và cũng là người duy nhất có thể quyết định cảm xúc của mình. Nếu vẫn còn yêu, sao em không thử cho nhau cơ hội để làm lại từ đầu? Hà cớ tự bắt ép bản thân làm trái ý nhịp đập con tim, rồi tự mang cho mình những vết thương không bao giờ lành lại!”
“Chị đã từng trải qua rất nhiều sai lầm, nhưng vẫn được em và ba mẹ tha thứ. Vậy sao em không thử rộng lượng bỏ qua cho người đàn ông ấy một lần? Biết đâu, vị tha với hắn cũng là liều thuốc chữa lành vết thương trong lòng em thì sao?”
Thời gian như hoàn toàn lắng đọng trong giây phút đối mặt với nỗi lòng của mình.
Châu Tử Du đang suy nghĩ rất rất nhiều về những gì cô vừa được khuyên bảo…
Nhưng nếu thật sự bắt đầu lại từ đầu, thì phải chấp nối từ đâu? Gặp gỡ, và hàn gắn như thế nào, để tình cảm được đong đầy như xưa?
Vị tha với họ…Cô có làm được hay không?