Một câu nói đùa của Huyết Ảnh Long, đã khiến nét mặt của Châu Tử Du chợt rơi vào hụt hẫng.
Cô không biết anh đang nói đùa hay nói thật, nhưng câu nói đó vẫn khiến cô đau lòng. Không chỉ riêng cô, mà còn khiến bầu không khí vui vẽ bỗng chốc trở nên lắng đọng xen lẫn ngột ngạt.
“Vậy anh đi tìm người khác hiền lành, dịu dàng hơn mà cưới. Em cũng chả thèm anh làm chồng của em. Chúng ta vốn dĩ không hợp nhau tẹo nào. Anh dừng xe, em không muốn đi chung với anh nữa.”
“Sao đấy, mới đùa một chút đã dỗi rồi à?”
Đến bây giờ, người đàn ông ấy vẫn chưa nhận ra tình hình hiện tại đã căng như thế nào, mà anh vẫn có thể thản nhiên mỉm cười.
Cho đến khi thấy Châu Tử Du không nói gì nữa, anh mới quay qua nhìn cô, thì bắt gặp gương mặt bí xị của cô nàng.
“Dỗi thật à? Anh chỉ…”
“Tôi nói anh dừng xe.”
Lời nói còn chưa kịp thốt ra hết lời đã bị câu nói cáu kỉnh của Châu Tử Du trực tiếp cắt ngang.
Bấy giờ, Huyết Ảnh Long mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Thấy cô đã bực thật sự, nên anh ngoan ngoãn dừng xe như lời cô nói, sau đó nhanh chóng quay qua giải thích:
“Du Du à, anh xin lỗi! Thật ra anh chỉ nói đùa thôi, em đừng giận.”
Trong khi Huyết Ảnh Long đang cố gắng giải thích, thì Châu Tử Du đã tháo dây an toàn ra. Anh vừa nói xong, cô đã mở được cửa xe, nhưng Huyết Ảnh Long vẫn kịp nắm tay cô giữ lại.
“Anh xin lỗi, anh thề là anh chỉ nói đùa thôi. Bảo bối đừng giận, em đừng xuống xe mà.”
“Buông tôi ra.”
Đáp trả lại lời xin lỗi tha thiết của người đàn ông là câu từ lạnh lùng của người phụ nữ, khiến Huyết Ảnh Long càng rối.
“Anh xin lỗi mà, Du Du…”
Huyết Ảnh Long vẫn chưa từ bỏ chuyện năn nỉ, nhưng cuối cùng vẫn bị Châu Tử Du gạt tay ra.
Cô nhìn anh, đanh giọng cảnh cáo:
“Anh mà đi theo tôi là chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Dứt khoát phán một câu xanh rờn xong, Châu Tử Du liền bước ra khỏi xe. Trùng hợp thay lại đúng lúc có chiếc taxi dạo chạy ngang, nên cô liền vẫy gọi, sau đó nhanh chóng lên chiếc xe khác rời đi.
Lúc Huyết Ảnh Long ra tới thì chiếc taxi ấy đã mang người yêu anh đi xa.
Cứ tưởng đùa một chút sẽ vui, nhưng câu nói đùa của anh không có một chút mà là đùa quá trớn, khiến Châu Tử Du cực kì không vui.
Đến khi Huyết Ảnh Long nhận ra thì đã muộn màng.
Giờ anh có khóc thành một dòng sông thì cô cũng không thấy, mà có thấy cũng chưa chắc đã quan tâm tới.
Cuối cùng, người đàn ông lại tự nổi cáu với chính mình.
Đùa với ai không đùa, lại đùa với lửa. Giờ lửa bỏng tay thì thầm than trời gọi đất, cũng không ai thèm thương.
– —————
8 giờ tối, tại Châu gia…
“Ba, mẹ, sao giờ này vợ con chưa về nữa?”
Trong phòng khách lúc này, hội tụ đầy đủ cả ba người nhà họ Châu, và hai người đàn ông đối với họ mà nói là hoàn toàn xa lạ.
Ông bà Châu sau khi nhận được câu hỏi của Huyết Ảnh Long thì không khỏi ngỡ ngàng đến mức sững sờ, gượng gạo.
Khi không lại có hai người đàn ông cùng tới tìm cô con gái út của mình, càng khó đỡ hơn là một trong số hai người cứ mở miệng ra là gọi ông bà bằng ba bằng mẹ, tự xưng Châu Tử Du là vợ, khiến họ thật tình khó xử.
Thanh Tuyết Liên cứ ngập ngừng mãi cũng không biết phải trả lời thế nào. Thấy vậy, Châu Lam Vũ liền thay mẹ mình lên tiếng:
“Chắc ở công ty còn có việc nên Du Du về muộn hơn mọi khi một chút. Mà sao hai người không trực tiếp tới công ty tìm em ấy cho nhanh?”
“Anh có tới tìm rồi, nhưng lễ tân báo hôm nay bất cứ ai Du Du cũng không tiếp, nên mới mạo muội tới đây chờ. Làm phiền gia đình mình, cháu cũng ngại lắm!”
Ngoài Huyết Ảnh Long ra, người đàn ông còn lại chính là Lý Dương Kiệt.
Nghe thấy anh ta nói chuyện ngọt ngào với ba mẹ vợ của mình, mà anh cảm thấy ngứa hết cả tai. Nếu không phải sợ Châu Tử Du càng giận hơn, rồi ân đoạn nghĩa tuyệt với mình thêm lần nữa, thì bây giờ anh đâu có ngồi ở đây chờ đợi.
Và cũng vì anh không có thiện cảm với Châu Lam Vũ, nên câu hỏi của cô, anh không hề đáp trả.
Mà cũng nhờ đến đây, anh mới biết mình còn có thêm một tình địch.
Còn đối với ông bà Châu, thì hôm nay hai người họ mới biết mặt cậu con rể cũ của mình. Nhưng cứ đối mặt thế này khiến bầu không khí ngày càng ngột ngạt.
Cứ thế họ lại ngồi với nhau như vậy thêm 15 phút, cuối cùng Châu Tử Du cũng xuất đầu lộ diện.
Cô ấy trở về nhà trong tình trạng đã ngà ngà say rượu. Vừa đặt chân vào phòng khách cô đã định sà vào lòng mẹ, nhưng những con người đang ngồi ở đó khiến cô nhất thời chôn chân tại chỗ, tỉnh luôn cả rượu.
Lúc này, Huyết Ảnh Long tức tốc đi đến chỗ cô đang đứng.
“Vợ… Sao em về trễ vậy?”
Nghe thấy từ “vợ” của Huyết Ảnh Long, Châu Tử Du liền chuyển mắt nhìn sang anh, ngạo nghễ hỏi:
“Ai là vợ anh? Mà ai cho anh tới đây hả?”
“Thì em là vợ anh. Em không cho anh đi theo em, nên anh tới đây chờ em về.”
“Ý nghĩa của vế sau, có gì khác nhau không?”
“Có chứ. Em nói, nếu anh đi theo em thì chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, còn cái này anh đến đây thăm ba mẹ rồi tình cờ gặp em thôi.”
Hết vợ, rồi tới tới ba mẹ. Cách xưng hô của Huyết Ảnh Long đang khiến Châu Tử Du không biết nên nói thế nào. Phần vì do cô đã uống khá nhiều rượu nên tốc độ não vận hành hơi chậm hơn bình thường.
“Tóm lại tôi không cần biết anh có mục đích gì. Nhưng nghe cho rõ những gì tôi nói nè. Tôi, Châu Tử Du không phải vợ anh. Ba mẹ của tôi cũng không phải ba mẹ anh. Mời anh về cho.”
Nói xong, Châu Tử Du liền đẩy người đàn ông ấy qua một bên, sau đó cứ hướng lên cầu thang mà đi.
“Du Du…”
Lúc này, Lý Dương Kiệt cũng lên tiếng, đồng thời bước về phía cô gái. Nhờ vậy, mới ngăn cản được bước chân của cô.
Mà không chỉ riêng anh ta, cả Huyết Ảnh Long cũng nhanh chóng đi tới, đứng kề kề bên cạnh cô gái của mình.
Anh đây là sợ vợ mình bị người ta tùy ý đụng chạm.
Nhưng nào ngờ, Lý Dương Kiệt vừa tới gần, thì Châu Tử Du đã chủ động nắm tay người đàn ông ấy, rồi xoay người đứng đối diện với Huyết Ảnh Long.
Cô nhìn nét mặt ngỡ ngàng của Lý Dương Kiệt, mỉm cười thật tươi, rồi dịu dàng hỏi:
“Anh cũng tới tìm em hả?”